Tam Thốn nhân Gian

Chương 243

Chương 243Chương 243
LIÊN BANG CHẤN ĐỘNG!
CÓ lẽ, năm 41 kỷ linh nguyên là một năm nhiêu chuyện rối ren.
Bởi vì năm nay, căn cứ Mặt Tráng xuất hiện kịch biến động trời khiến toàn thể Liên bang phải khiếp sợ. Tin tức này căn bản không cách nào che giấu được, cũng khó mà phong tỏa bởi vì trên Mặt Trăng có quá nhiều căn cứ, ngoại trừ vài thế lực lớn ra thì còn căn cứ của rất nhiều thế lực nhỏ khác.
Điêu này khiến cho truyền thông của Liên bang gần như đồng loạt đưa tin về kịch biến xảy ra trong bí cảnh Mặt Trăng, phát khắp Liên bang.
Chỉ trong thời gian ngắn, dân chúng trong toàn bộ thành trì của Liên bang đều sợ hãi không thôi, thậm chí còn dẫn đến khủng hoảng xảy ra, đủ loại suy đoán cũng liên tục được lan truyền ngay sau đó.
“Mặt Trăng có biến! Trời ạ, nhất định là người ngoài hành tinh trên thanh cổ kiếm đồng xanh kia đã xuất hiện!”
“Ta vẫn luôn kiên trì không theo con đường tu hành, quả nhiên vẫn xảy ra chuyện như ta đã đoán mà. Tu hành là sức mạnh của thần linh, phàm nhân như chúng ta sao có thể nắm giữ được chứ!”
“Đừng có nói bừa, Liên bang nhất định sẽ giải quyết việc xảy ra trên Mặt Trăng thôi!!”
Docfull.vn- đọc tr miễn phí
Trong lúc toàn Liên bang đều oanh động thì cha mẹ của Vương Bảo Nhạc cũng lo lắng không thôi nhưng họ lại không thể làm được gì. May mà cha của Liễu Đạo Bân và Thành chủ của thành Phượng Hoàng thường xuyên thăm hỏi. Bọn họ cũng vừa tìm hiểu tin tức vừa an ủi cha mẹ Vương Bảo Nhạc. Lúc này, cả hai biết được phần nào về việc này và có thể Vương Bảo Nhạc không sao cả. Chỉ là, Mặt Trăng xuất hiện sự cố đang bị phong tỏa, Liên bang cũng đang ra sức cứu viện, đồng thời một đội ngũ cứu viện do Tổng thống Liên bang dẫn đầu cùng với sự góp mặt của những thế lực khác cũng đã xuất động, trong đó còn có cả Thái thượng Trưởng lão của Đạo viện Phiêu Miễu.
Lão nhân gia cũng phải ra mặt, chưa kể đến vô số cường giả của những thế lực khác. Thực ra, biến cố trên Mặt Tráng vừa bất ngờ vừa khiến cho không ít người lo lắng không thôi, đã nhìn ra có lẽ trong việc này còn ẩn tình gì đó!
Bọn họ đi được nửa đường thì nhận được truyền âm của những cường giả từ khắp các thế lực đóng quân trên Mặt Trăng, biết rõ bên trong bí cảnh Mặt Trăng xuất hiện Kết Đan chi lực, thậm chí còn xuất hiện một con mắt màu đỏ và tia chớp có thể giết chết Kết Đan!
Tất cả những việc này khiến cho biến cố trên bí cảnh Mặt Trăng càng trở nên quỷ dị hơn!
Mãi cho đến khi bọn họ tới cán cứ Mặt Trăng, gần bảy phần tu sĩ Kết Đan toàn Liên bang chừng vài trăm người tập hợp lại, sau khi sắp xếp lại toàn bộ manh mối thì cuối cùng cũng có được đáp án.
“Cây cối thành tinh, có thể đồng hóa tu sĩ, ẩn thân trong số đó tiến vào bí cảnh Mặt Trăng!”
“Có thể đoán được ít nhất có hai con quái thảo mộc đổ lên, tu vi đều là cảnh giới Kết Đan, thậm chí có thể chúng nó có hục hặc với nhau!
‘Không rõ mục đích của chúng là gì!
“Không rõ chúng đã nó cướp quýên khống chế trận pháp kiểu gì, lại còn nhờ trận pháp để tiến hành phong ấn!”
Đủ loại manh mối bày ra trước mắt họ, dù không nói rõ nhưng trong lòng của những người đến cứu viện này cũng cảm thấy khó hiểu... rất có thể trong chuyện này còn ẩn chứa nguyên nhân nào đó!
Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước sầm mặt. Ông không hề ra quyết định ngay mà nhìn về phía vị lão giả ở sau lưng. Vị lão giả này đúng là Thái thượng Trưởng lão của Đạo viện Phiêu Miễu, cũng chính là Tổng thống Liên bang tiên nhiệm!
Lão gia khẽ nheo mắt, hồi lâu sau trong mắt mới lóe lên một cái, ông trầm giọng mở miệng.
“Mặc kệ ra sao, cứ phá hủy trận pháp để cứu người trước đã!”
Quyết định của ông cũng giống hệt điêu Đoan Mộc Tước đang nghĩ. Sau khi cả hai hạ quyết định thì những thế lực khác cũng đồng ý. Chẳng mẩy chốc thì mẩy trăm Kết Đan này đã động thủ, cố gắng đánh tan trận pháp!
Thậm chí, Đoan Mộc Tước còn dùng một phần sức mạnh của thần binh, tiếng nổ mạnh rung trời nhất thời vang lên khắp nơi, thậm chí toàn bộ Mặt Trăng đều rung chuyển... nhưng trận pháp của bí cảnh Mặt Trăng vốn đã rất cường hãn, lại bị lũ tinh quái dung nhập vào. Rõ ràng, chúng đã có chuẩn bị từ trước, không biết đã dùng sức mạnh gì mà lại khiến cho việc phá trận này diễn ra cực kỳ chậm chạp, trong thời gian ngắn khó mà phá vỡ được.
Trừ khi là tế ra bản thể của thần binh nhưng bên trong bí cảnh Mặt Trăng này có Dạ Tiên Vương. Thần binh vừa xuất hiện thì nó nhất định sẽ thức tỉnh, khi đó hung hiểm khó mà lường được, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể dùng tới.
Trong khi bên ngoài ra sức phá trận thì bên trong bí cảnh Mặt Trăng, chỗ mà học sinh của bốn đạo viện đứng đã bị sương mù bao phủ. Hồi lâu sau, khi sương mù rời đi để lộ cảnh vật nơi này thì chẳng còn sót lại gì. Gần một ngàn tu sĩ của bốn đạo viện khi nãy đã biến mất hết chẳng còn ai.
Chỉ để lại một gốc thực vật héo rũ nằm chỏng trơ trên mặt đất hoang vu, ngoài ra thì không còn gì nữa. Thậm chí, ngay cả những hố sâu do đám Nguyệt cổ kia tạo thành cũng đã biến mất hoàn toàn, cả khu vực này cứ như chưa từng xảy ra việc gì.
Nếu như có người ở đây, thấy cảnh tượng như thế thì nhất định sẽ vô cùng giật mình. Tất cả những việc này vô cùng quỷ dị khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác không thực, như thể bồn địa đầy mảnh vỡ trước kia hay cả ngàn tu sĩ của bốn đạo viện đó, thậm chí là đàn Nguyệt cổ nọ cũng chưa từng xuất hiện.
Khí hậu quỷ dị này chính là điểm đáng sợ của Mặt Tráng, khiến người ta khó mà đề phòng. Còn học sinh của bốn đạo viện lúc này cũng bị mê tung vụ truyền tống khắp nơi trên bí cảnh Mặt Trăng. Có người may mắn thì vẫn ở mặt trước của Mặt Trăng, ai xui xẻo thì bị truyền tống đến mấy cấm khu ở phía sau của Mặt Trăng với mức độ nguy hiểm cao hơn.
Vương Bảo Nhạc cũng không biết mình đang ở đâu. Sau khi bị màng sương kia bao phủ thì hắn chỉ thấy tầm mắt mờ đi, khi tất cả trở nên rõ ràng thì hắn đã xuất hiện ở một khu vực lạ lẫm.
Vừa xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc lập tức vận chuyển toàn bộ tu vi, tay phải giơ lên, Toái Tinh Bạo chợt tản ra với xu thế có thể đánh ra bất kỳ lúc nào. Hắn cảnh giác nhìn quanh vài vòng.
Mặt đất ở đây không còn là sa mạc nữa mà đã biến thành đất bùn màu nâu, thậm chí phía xa còn có vài ngọn núi nhấp nhô. Nếu như không phải vì bầu trời vẫn là màu đen thăm thẳm đầy vân gỗ kia thì hắn sẽ có cảm giác như mình đã quay về Trái Đất.
Sau khi xác định xung quanh không hề có nguy hiểm thì Vương Bảo Nhạc mới thở phào một hơi. Những điêu hắn phải trải qua từ khi bước vào bí cảnh Mặt Trăng này đều vô cùng quỷ dị, lại nguy hiểm cực độ.
“Giờ mình đang ở phía mặt trước hay mặt sau nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì vội nhìn lên trời, sau khi thấy được Trái Đất xanh biếc ở phía xa thì hắn mới thoáng yên tâm, biết được mình vẫn còn may, không bị truýên tống đến phía sau, bằng không thì nhìn lên chẳng thể nào trông thấy Trái Đất được.
Đứng ở mặt sau của Mặt Tráng thì không thể nhìn thấy Trái Đất, chưa kể mức độ nguy hiểm của nó cũng được nói rõ trong tài liệu. Một số khu vực sâu bên trong nó nguy hiểm đến mức cảnh giới Chân Tức đi vào thì chỉ có kết cục chết chắc.
Lúc này, xác định được mình vẫn an toàn thì Vương Bảo Nhạc thở phào một hơi, đưa tay xoa trán. Hắn thấy dường như bước vào bí cảnh Mặt Tráng này xong thì số mình nhọ hơn hẳn, chẳng những bị tên Thạch Linh kia giành hết tiên cơ trong lúc tìm kiếm mảnh vỡ, lại còn gặp phải đại thụ, dù nó đã chết nhưng nơi này vẫn bị phong ấn.
“Chẳng lẽ mình là con của số mệnh ở Trái Đất nên rời khỏi Trái Đất thì sẽ xúi quẩy à?”
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng cảm khái. Nhưng dù hắn có tự an ủi bản thân thế nào đi chăng nữa thì cũng khó mà xua tan phần lo lắng ẩn sâu trong đáy mắt.
Thực ra, tính cách của Vương Bảo Nhạc vốn khá lạc quan nhưng phần lạc quan này cũng là một cách hắn dùng để hóa giải nỗi lo lắng trong lòng mình. Hắn biết rõ ở nơi tràn ngập nguy cơ như bí cảnh Mặt Tráng này, nguy cơ sống chết vô cùng mãnh liệt. Nếu muốn an toàn thì nhất định phải trở thành Trúc Cơ nhanh một chút!
“Không biết mọi người ra sao nữa...”
Vương Bảo Nhạc im lặng một lát, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
Chỉ có Trúc Cơ mới có thể tự bảo vệ mình!
“Phải tranh thủ đi tìm mảnh vỡ mới được!!”
Vương Bảo Nhạc hạ quyết định, thấy xung quanh không có ai nên hắn toàn lực phóng thích phệ chủng của mình ra, theo phệ chủng 'âm 'âm bộc phát, Vương Bảo Nhạc lập tức tập trung tinh thẫn cảm ứng dao động linh khí.
Cùng lúc đó, thân thể của hắn cũng lao vun vút về phía trước, vừa cảm ứng linh khí, cũng không hề giảm bớt cảnh giác với nguy hiểm xung quanh.
Không bao lâu sau, Vương Bảo Nhạc chạy đi hồi lâu mà vẫn không thấy bóng ai, nhưng đúng lúc này hắn lại cảm ứng được một cỗ linh khí dao động rất nhẹ. Nó yếu đến mức nếu như không có khả năng cảm ứng nhạy bén nhờ sở hữu phệ chủng như Vương Bảo Nhạc thì khó mà phát hiện ra.
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ vội đổi hướng, nhanh chóng lao thẳng đến nơi hắn cảm ứng được linh khí.
Vừa cảm ứng vừa tìm cả buổi trời hán mới phát hiện một gốc thực vật héo rũ giống hệt như cây tiên nhân cầu. Sau khi cúi đầu xem xét thì hắn lại mừng rỡ.
“Trên Mặt Trăng này lại có cả cây tiên nhân cầu ư?”
Vương Bảo Nhạc phát hiện nơi phát ra linh khí, mặc dù vô cùng yếu ớt nhưng lại đúng là phát ra từ cây tiên nhân cầu này. Thậm chí, nó yếu đến mức nếu hắn chỉ vận chuyển dưỡng khí quyết đi ngang qua thì cũng sẽ dễ dàng bỏ sót.
Vương Bảo Nhạc vui sướng thò tay về phía gốc cây kia nhưng ngay khi hắn với tay tới thì cây tiên nhân cầu nọ lập tức xuất hiện một cái miệng, muốn táp tay của Vương Bảo Nhạc!
“Muốn cắn người à?” Vương Bảo Nhạc trừng mắt.
"filepos0005892317">

Bạn cần đăng nhập để bình luận