Tam Thốn nhân Gian

Chương 45 3

Chương 45 3Chương 45 3
Sư HUYNH TRẦN THANH
Bộ dạng của cô gái trong trí nhớ của Vương Bảo Nhạc rất xinh đẹp, duy chỉ có một khuyết điểm là quá gầy... gầy đến độ cứ như chỉ cần gió thổi qua một cái là sẽ ngã vậy.
Mà gầy yếu cũng khiến cho khả năng đề kháng của cô rất tệ, trong cỗ ý chí kỳ dị kia, Vương Bảo Nhạc nhớ mang máng kiếp sau của cô cũng vì điểm này mà bỏ mình.
Vậy nên, trong lúc vẽ Thi Nhan, Vương Bảo Nhạc cảm giác mình phải giúp vong hồn này một tay nên hẳn cứ vẽ theo bộ dạng trong trí nhớ, sau đó lại cho thêm vài nét bút... cuối cùng cũng vẽ xong, hắn nhìn vong
hồn tròn vo trong gương rồi mỉm cười rất chi là hài lòng.
Sau đó, hắn vung tay lên, vong hồn này ngơ ngác biến mất thì lại có vong hồn khác xuất hiện...
Cứ thế, Vương Bảo Nhạc bắt đầu kiếp sống ngồi vẽ của mình ở Minh Tông. Mỗi ngày, hắn đều phải vẽ ít nhất hơn một vạn Thi Nhan, nhiều nhất phải đến bốn năm vạn. Ban đầu hắn còn ngượng ngịu, không quen lắm, nhưng dần dà cũng lưu loát hơn, khả năng vận dụng Thi Nhan cũng tăng mạnh, đạt đến trình độ vô cùng kinh người.
Thậm chí, bình thường dù không nhìn thẳng vào gương cũng có thể vẽ ra được, phương pháp này cũng có hiệu quả vô cùng kinh người trong lúc đối địch.
Thời gian cứ thê trôi qua, từ khi Vương Bảo Nhạc đến Minh Tông tới nay đã hơn nửa tháng. Trong thời gian này, ngoại trừ vẽ Thi Nhan ra thì
người hắn gặp nhiều nhất chính là vị sư huynh trên mặt có tàn nhang kia.
Sau khỉ biết rõ lúc Vương Bảo Nhạc theo sư tôn đi dẫn lối linh hồn thì có thấy một giấc mộng, lúc tỉnh lại thì trí nhớ hơi hỗn loạn, vị sư huynh tên Trần Thanh này rất đồng tình với Vương Bảo Nhạc, vị sư huynh này cũng giúp Vương Bảo Nhạc chỉnh lý lại trí nhớ khiến hắn từ từ hiểu rõ hơn về phần trí nhớ bị mơ hồ của mình.
Trí nhớ trước khi vào Minh Tông khá mơ hồ nhưng phần trí nhớ về Minh Tông lại từ từ rõ ràng hơn. Hắn biết mình là đệ tử của Minh Khôn Tử, đồng thời cũng có hơn một trăm vị sư huynh...
Những người đó đều là đệ tử của Minh Khôn Tử, tuổi tác của họ khác nhau. Người lớn nhất đã tu luyện hơn nửa kỷ nguyên, cũng thu nhận không ít đồ đệ, mà Vương Bảo Nhạc hắn thì là đệ tử nhỏ tuổi nhất. Dù hắn nhỏ tuổi nhất, lại bái nhập Minh Tông khá muộn nhưng bối phận của hắn cũng
không hề nhỏ chút nào.
Phần lớn đệ tử trong Minh Tông nhìn thấy hắn đều gọi một tiêng sư thúc tổ. Điểm này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy có phần sung sướng, đồng thời cũng kiên định với ước mơ trở thành người đứng đầu Minh Tông của mình hơn!
Hắn cảm thấy đây mới là con đường thích hợp với mình nhất, còn Tổng thống Liên bang kia chẳng qua chỉ là chuyện trong mộng mà thôi. Tuy rằng mỗi khi hắn nhớ lại đều cảm thấy đáng tiếc vì mình tỉnh hơi sớm, bằng không mình nhất định có thể trở thành Tổng thống Liên bang ở trong mơ.
Đồng thời, sau khi trí nhớ về Minh Tông trở nên rõ ràng hơn, hắn cũng biết rõ địa vị của Minh Tông trong nơi này. Có thể nói, Minh Tông nẳm giữ luân hồi và tử vong, tất cả những người đã chết đều bị họ khống chế. Từ một mức độ nào đó thì Minh Tông chính là bá chủ đại biểu cho tử vong
của vô sô nền văn minh và tông môn ở nơi này!
Từ tên của nơi này là có thể thấy được điểm đó, nơi này tên là Minh Trụ!
Vũ trụ của Minh Tông!
Tinh vực mà Vương Bảo Nhạc đang ở chỉ là một phần của Minh Tông mà thôi. Minh Tông tổng cộng có chín Tinh vực lớn, phân tán trong vũ trụ bao la, mỗi Tinh vực đều có một vị đại trưởng lão khống chế, mà nơi này chính là khu vực của Minh Khôn Tử!
Ngoài ra, tuy Minh Tông rất mạnh nhưng cũng không phải là không có đối thủ. Đối thủ của Minh Tông chính là tộc Vị Ương do vô số cường giả và vãn minh không muốn tử vong nên liên hợp lại tạo thành!
Sở dĩ gọi là tộc Vị Ương là vì hai chữ Vị Ương đại biểu cho ý nghĩa chưa hết và chưa kết thúc, ngụ ý bọn họ muốn tồn tại mãi mãi, vĩnh viễn cũng sẽ không chết, cho dù vẫn lạc thì họ
cũng có thể sổng lại theo ý muốn của mình chứ không phải tiến vào luân hồi, vãng sinh theo kiểu xóa hết dấu vết kiếp trước, song phương giống như sống và chết, liên tục triển khai nhiều đợt xung đột trong vũ trụ. có điều, chỉ giới hạn ở quy mô nhất định chứ không khai chiên phạm vi lớn, đạt thành một loại cân đối nào đó, vì tộc Vị Ương không nắm chắc mười phần khi đối đầu với Minh Tông.
Bản thân Minh Tông cũng không có dã tâm gì lớn, tôn chỉ của Minh Tông chính là dẫn lối vong hồn, thay mặt thiên đạo làm việc mà thôi!
Vậy nên, Minh Tông cũng không chủ động tấn công, dù sao thì cân đối cũng là một phần của thiên đạo!
Tất cả những trí nhớ rõ ràng rất lạ lẫm nhưng Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, sau khi trở nên rõ ràng hơn thì hắn rốt cuộc cũng có hiểu biết sơ bộ về Minh Tông và vũ trụ.
Đồng thời, hẳn cũng biết tấm bia đá khổng lồ đang được vô số cự thú và tu sĩ xây dựng trên ngôi sao này là gì...
“Đó là bia Minh Tử!”
Sư huynh của Vương Bảo Nhạc, cũng tức là thanh niên mặt tàn nhang kia nhìn về phía tấm bia ở đằng xa, sau đó quay sang nói với Vương Bảo Nhạc, lúc nói ra những lời này, trên mặt hắn đầy vẻ tự hào, ẩn sâu trong mắt lại lóe lên tia sáng cuồng nhiệt.
“Minh Tử là một loại thân phận, cũng là biểu tượng!”
“Chỉ có trở thành Minh Tử mới có thể một mình ra ngoài và dẫn lối vong hồn... Muốn thành Minh Tử thì có hai cách, một là như ta và ngươi, bái nhập môn hạ của chín vị đại trưởng lão, trở thành đệ tử của họ thì đã có thân phận Minh Tử rồi!”
“Nhưng đó chỉ là thân phận thôi chứ không có thực chất, muốn chính thức trở thành Minh Tử thì chỉ có một cách duy nhất, ấy chính là... khắc tên của
mình lên tấm bia Minh Tử đó!”
“Không phải tự mình đĩ khắc, chỉ có đại trưởng lão mới có tư cách khắc thôi. Sau khi khắc lên, có được giữ lại trên đó hay không mới là quan trọng, điều này liên quan đến sự tán thành của thiên đạo!!”
“Bảo Nhạc, nêu như thiên đạo tán thành ngươi thì tên của ngươi sẽ được khắc lên đó. Nêu như thiên đạo không chấp nhận thì dù sư tôn của chúng ta khắc lên xong nó cũng sẽ tự động bị xóa đi!!”
“Lúc bia Minh Tử này hoàn thành thì sư tôn sẽ khắc tên của ta lên, ta tin thiên đạo nhất định sẽ tán thành ta, nên Bảo Nhạc à, ngươi phải cô lên đấy!”
Hai mắt Trần Thanh lóe sáng. Lúc này, hắn không còn là thanh niên cùng Vương Bảo Nhạc vẽ Thi Nhan nữa mà là người có tư chất độc nhất vô nhị trong hàng đệ tử của Minh
Khôn Tử, dù tu vi của hắn không phải cao nhất í!
Trong lúc Vương Bảo Nhạc khôi phục trí nhớ thì dường như cũng nhớ ra tư chất của hắn đã mạnh đến mức nghịch thiên. Thậm chí, mấy vị đại trưởng lão khác của Minh Tông đều cho rằng hắn có thể đột phá cực hạn, có lẽ sau này sẽ xuất hiện vị đại trưởng lão thứ mười!
Dù là bây giờ thì tu vi của hắn cũng vô cùng cường hãn, trong trí nhớ của Vương Bảo Nhạc, Minh Tông phân chia tu vi làm năm đại cảnh giới, theo thứ tự là Lĩnh Tiên cảnh, Hành Tinh cảnh, Hằng Tinh cảnh, Tỉnh Vực cảnh và Vũ Trụ cảnh!
Mỗi đại cảnh giới lại chia ra làm vài tiểu cảnh giới, ví như Linh Tiên cảnh là đại cảnh giới tu luyện đầu tiên, trong đó chia ra làm Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Thông Thần, cuối cùng là Linh Tiên!
Hành Tinh cảnh, Hằng Tinh cảnh và Tinh Vực cảnh đều như thế, chỉ có Vũ Trụ cảnh cuối cùng là thần bí khó lường. Đên nay, chỉ có đại trưởng lão thứ chín là bước vào Vũ Trụ cảnh mà thôi, những đại trưởng lão khác đều ở vào cảnh giới Tinh Vực cảnh đỉnh phong đại viên mãn, có thể tưởng tượng được bước kia khó khăn đến mức nào.
Mà Trần Thanh năm nay chưa đến ba trăm tuổi nhưng tu vi lại tiến bộ cực nhanh, nửa năm trước vừa mới đột phá tiểu cảnh giới cuối cùng của Hành Tinh cảnh, bước vào cảnh giới thứ nhất của Hằng Tinh cảnh!
Tư chất như thê có gọi là thiên tư tuyệt luân cũng không ngoa!
Nhìn vị sư huynh tỏa sáng rực rỡ lúc này, Vương Bảo Nhạc thầm thở dài. Hắn cảm giác áp lực của mình thật lớn bởi vì theo như trí nhớ vốn có, mấy vị sư huynh sư tỷ của hắn ai nấy đều cực kỳ biến thái, người mạnh
nhất đã là Tinh Vực cảnh rồi...
Người yếu nhất cũng là Hành Tinh cảnh... Chỉ có mỗi mình hấn là mới Trúc Cơ đại viên mãn của Linh Tiên cảnh, còn chưa tới Kết Đan...
Vương Bảo Nhạc thầm cảm khái, Trần Thanh đang hừng hực ý chí chợt nhớ điều gì đó nên nhìn quanh quất, sau đó cúi đầu ôm choàng lấy vai của Vương Bảo Nhạc, trên mặt ra vẻ thần bí, thấp giọng nói.
“Bảo Nhạc, ngươi biết hôm qua ta vẽ Thi Nhan thì đã gặp hồn của ai không?”
Nhìn vị sư huynh ra vẻ thần bí, thực ra trên mặt đầy vẻ gian manh, Vương Bảo Nhạc trỢn mắt.
“Sư huynh, ta đã khôi phục một chút trí nhớ rồi, ngươi đừng có lừa ta...”
“Người sống chết đi, trừ khi là cả một ngôi sao đồng loạt chết phạm vi lớn, bằng không chẳng cần Minh Tông chúng ta tới dẫn đường, pháp tắc
thiên đạo sẽ tự động dẫn lối, đưa nó đến vực luân hồi Minh Tông gần nhất, sau đó xuất hiện trong kính Thi Nhan, để chúng ta vẽ Thi Nhan kiếp sau cho nó...”
“Lúc vẽ Thi Nhan sẽ có ý chí thiên đạo giáng lâm khiến chúng ta biết được bộ dạng kiếp sau của vong hồn, từ đó vẽ ra, nhưng không thể nào biết được kiếp trước của vong hồn này được, cũng không thể nhìn thấy bộ dạng kiếp trước của nó, nên dù ngươi gặp ai thì cũng khó mà quen biết được!!”
Trần Thanh trừng mắt, lại nhìn quanh một lúc rồi mới áp sát vào Vương Bảo Nhạc, nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên là ta không nhìn thấy kiếp trước của vong hồn đó rồi, nhưng ta nhìn thấy kiếp sau của cô ấy. Hôm qua, ta gặp được một vong hồn, cũng nhìn thấy kiếp sau của cô ấy, đó đúng là đạo lữ của ta!! cô ấy sẽ bầu bạn cùng ta, bọn ta sẽ yêu nhau một đời một kiếp, mãi cho đến vĩnh
hằng, hơn nữa bọn ta còn sinh ba đứa con...”
“Nên ta kích động, phát huy toàn bộ công lực để vẽ cô ấy đẹp khỏi chê luôn, dù dáng người hay dung mạo đều đúng sở thích của ta!!”
Nói đến đây, Trần Thanh đắc ý nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ chờ mong.
“Như vậy cũng được á!!”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác không dám tin.
"filepos0010042338">

Bạn cần đăng nhập để bình luận