Tam Thốn nhân Gian

Chương 252

Chương 252Chương 252
KẺ BƯỚC VÒA VÒNG NÀY, CHẾT!
LÚC trước mười con muỗi này đã chia ra nẩp ở xung quanh, ngay khi Chu Phi xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc lập tức nhận ra chênh lệch của cả hai rất lớn. Mặc dù không phải là không thể giết chết đối phương nhưng xác suất đó thật sự rất thấp, cho nên trong kế hoạch của hắn chính là giết được thì giết, nếu như không giết được thì cũng phải đánh cho tên này chạy mất!
Cũng vì nghĩ thế cho nên hắn mới không để đàn muỗi ra tay, chỉ lấy một đống pháp bảo ra đánh lừa Chu Phi, sau đó bất ngờ lấy Pháp Binh ra, trong lòng lại đọc đạo kinh văn kia, vừa dọa cho Chu Phi hoảng sợ vừa giúp đỡ bản thân hoàn thành một kích tuyệt sát này! Đồng thời, hắn cũng đã
nghĩ kỹ, một khi thất bại thì sẽ cho đàn muỗi ra tay!!
Có thể nói, sau khi trải qua những nguy hiểm ở rừng mưa Trì Vân, hung thú triều và bồn địa Coron xong thì sự quyết đoán, tàn nhẫn lẫn tính toán của Vương Bảo Nhạc mỗi khi ra tay đều tăng cao. Lúc này, vì để cho đàn muỗi thành công mà Vương Bảo Nhạc còn cố cắn răng, thân thể nhanh chóng lùi lại hòng phân tán sự chú ý của Chu Phi!
Ngay lúc Chu Phi ngẩng đầu nhìn về phía hắn thì mười con muỗi kia đã lập tức đến gần, lại thêm một tiếng gào thảm thiết vang ra từ miệng của Chu Phi. Thân thể của hắn nhanh chóng phình to lên với tốc độ cực nhanh, cảm giác đau đớn dữ dội và ngứa ngáy không sao tả nổi khiến hắn như phát cuồng, bộc phát một làn sóng linh khí ra xung quanh, trực tiếp chấn nát chín con muỗi khác, nhưng con muỗi quỷ dị màu xám kia vẫn bay đến gần, đốt lên cánh tay hắn một cái. Một mảng lam sắc đột nhiên bao phủ khiến cho Chu Phi biến sắc, thân
thể nhảy vọt ra phía sau, miệng phun ra một búng máu, toàn lực đánh nát con muỗi màu xám đang cố gắng chui vào cơ thể hắn!
Nhìn Chu Phi đang nhanh chóng chạy lùi lại, Vương Bảo Nhạc nheo mắt, không hề đuổi theo nữa. Hắn phát hiện ngoại trừ con muỗi màu xám ra thì chín con muỗi khác đã sống lại ở vỏ kiếm trong cơ thể mình. Mặc dù con muỗi màu xám kia không lập tức sống lại ngay nhưng rõ ràng nó đang được nuôi dưỡng, chỉ cần chút thời gian nữa là nó có thể xuất hiện thêm lần nữa.
Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng xoay người lao thẳng vào sâu bên trong cánh rừng.
Trận chiến này khiến cho hắn nhận ra chênh lệch của mình và Trúc Cơ. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn động thủ với Trúc Cơ nhưng lại là lần trực quan nhất. Lần đầu tiên là hắn và hai người Trác Nhất Phàm với Triệu Nhã Mộng liên thủ, cùng đối chiến với gốc đại thụ Trúc Cơ đại viên mãn, cho nên, lần đó không hề rõ
ràng như trận chiến này.
Hắn hiểu rõ, không phải là mình không có cơ hội giành chiến thắng nhưng sự cường hãn của Pháp Binh không phải là thứ mà Chân Tức có thể điều khiển và nắm chắc. Dù hắn đã có kế hoạch, lại niệm kinh văn chấn nhiếp Chu Phi nhưng dù sao hắn cũng chỉ dựa vào thân thể Trúc Cơ để cưỡng chế dùng Pháp Binh. Tuy rằng vẫn có tác dụng nhưng vẫn còn thiếu một chút, không thể nào giết chết Chu Phi, chưa kể bản thân cũng bị phản phệ không nhẹ.
Nếu như dùng quá ba lần thì e là không cần kẻ thù ra tay, chính hắn đã bỏ mạng rồi.
“Trừ khi là liều mạng trọng thương gần chết, không thì khó mà giết hắn.”
Vương Bảo Nhạc im lặng cân nhắc, nhanh chóng lấy đan dược ra nuốt vào. Hắn vừa tiếc nuối vừa chạy mất dạng vào sâu bên trong khu rừng.
Sau lưng hắn, Chu Phi cũng mặt mày tái
nhợt co chân bỏ chạy, phát hiện Vương Bảo Nhạc không hề đuổi theo thì hắn thầm cắn răng. Tuy thương thế của hắn rất nặng nhưng khi nãy là hắn cố ý rút lui muốn dụ Vương Bảo Nhạc đuổi theo, sau đó giết chết hắn.
Thậm chí, trong lúc rút lui hắn cũng đã thầm thôi diễn quá trình giết chết Vương Bảo Nhạc ra sao nhưng Vương Bảo Nhạc lại không hề đuổi theo.
“Thứ rác rưởi giảo hoạt.”
Chu Phi lau vết máu nơi khóe miệng, điêu chỉnh hô hấp, giơ tay sờ lên vết thương trên trán mình, tim đập thình thịch, đồng thời hắn lại nhìn về mảng màu lam trên tay phải của mình.
Nó như một loại kịch độc, dù bị tu vi của hắn áp chế nhưng lại không thể nào khu trục được. Thậm chí, lúc này, cánh tay của hắn đã đông cứng mất hết tri giác. Điều này khiến cho hắn càng kinh hãi hơn.
Nghĩ đến chuyện mình đường đường là
Trúc Cơ trung kỳ mà lại chật vật như thế trước mặt một tu sĩ Chân Tức đại viên mãn, thậm chí còn không thể giết chết hắn khiến cho Chu Phi cảm thấy nghẹn uất. Nhưng chẳng mẩy chốc trong mắt hắn lại ánh lên vẻ tham lam trước nay chưa từng có, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
“Hắn lại có cả Pháp Binh!!!”
Nhớ đến trận chiến khi nãy, Chu Phi lại càng kích động hơn. Hắn ta biết rõ sự quý giá của Pháp Binh, ngay cả bản thân hắn cũng chỉ có một món linh bảo cấp sáu mà thôi. Hắn đã thèm Pháp Binh lâu lắm rồi nhưng giá trị của Pháp Binh lại vô cùng cao, hắn căn bản không thể mua nổi nên cũng không thể có được.
Nhưng nay... trong tay của một tu sĩ Chân Tức đại viên mãn lại có Pháp Binh, sau khi sợ hãi qua đi thì trong lòng hắn lại thấy mừng rỡ và kích động, không sao dằn xuống nổi.
Nhất là khi nãy hắn đã tự mình cảm nhận
được uy lực của thanh Pháp Binh này. Vừa nhớ tới cảm giác khủng bố đó thì lòng tham của hắn lại càng táng mạnh. Theo như hắn thấy thì đây là do sức mạnh của Pháp Binh tạo thành.
“Đây ít nhất cũng phải là Pháp Binh cấp tám!”
“Nó là của ta!”
Trong mắt Chu Phi lóe lên vẻ hưng phấn. Ban đàu vì nhiệm vụ, muốn diệt khẩu nên hắn mới đuổi giết Vương Bảo Nhạc nhưng nay mục đích của hắn đã thay đổi, diệt khẩu chỉ là tiện tay mà thôi. Thứ hắn ta thật sự muốn chính là giết chết Vương Bảo Nhạc rồi cướp Pháp Binh của hắn.
Vừa nghĩ tới việc nếu mình sở hữu món Pháp Binh này, thậm chí có thể đủ sức chiến một trận với Trúc Cơ đại viên mãn thì hắn lại càng kích động hơn nữa. Nhưng khu vực đóng báng chết lặng trên tay và vết máu chỗ mi tâm lại cho hắn biết rõ tên Vương Bảo Nhạc này cực kỳ khó chơi. Vậy nên, hắn lập tức nheo mắt lại, giơ tay bóp
nát một hạt châu châu, lập tức có một đạo khói đen bốc lên cuồn cuộn.
Chẳng bao lâu sau đã có từng đạo thân ảnh chạy tới từ bốn phía, chính là những tu sĩ Chân Tức đại viên mãn còn lại của ngũ thế thiên tộc.
Bọn họ vừa xuất hiện thì đã lập tức thấy được bộ dạng chật vật của Chu Phi. Ai nấy đêu kinh hãi vô cùng nhưng không dám nhiêu lời.
“Vương Bảo Nhạc đã bị trọng thương. Các ngươi hãy đuổi theo đi, ai có thể giết được hắn thì ta sẽ xin ghi công ban thưởng cho kẻ đó hai mươi mảnh vỡ để trực tiếp Trúc Cơ!”
Chu Phi chậm rãi mở miệng. Đám người kia vừa nghe thế thì hô hấp lập tức trở nên dồn dập hơn. cả đám lập tức ứng lời đuổi theo về phía mà Chu Phi đã chỉ.
Chu Phi đi theo ở phía sau, nhìn mười mẩy tu sĩ kia, sâu trong đáy mắt là vẻ lạnh lùng và khinh miệt.
Theo hắn thấy thì tác dụng duy nhất của đám người này chính là để kéo chân Vương Bảo Nhạc. Nếu như có thể khiến Vương Bảo Nhạc dùng Pháp Binh thêm Tân nữa thì càng tốt.
Có bọn chúng lên thì mình sẽ dễ dàng giết chết Vương Bảo Nhạc hơn, từ đó lấy được Pháp Binh. Nếu cuối cùng đám người này không chết, biết chuyện mình lấy được Pháp Binh thì cứ diệt khẩu rồi đổ lên đầu của Vương Bảo Nhạc là xong việc.
Nghĩ tới đây, vẻ hưng phấn và tham lam trong mắt Chu Phi lại càng đậm hơn, chạy cùng với bọn họ, dần biến mất hút.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đang thở hồng hộc giữa khu rừng, vết thương của hắn rất nặng, thương thế nặng nhất là do Pháp Binh phản phệ. Nếu như không phải trong cơ thể hắn có mười thành kinh mạch, lại tu luyện áp súc pháp mà chị đẹp đã cho khiến hắn vượt xa những Chân Tức đại viên mãn bình thường thì lúc này hắn còn thê thảm hơn nhiều.
May mà hắn biết nhiều về mê tung vụ hơn những kẻ khác, hướng Vương Bảo Nhạc đang chạy tới cũng có nhiêu sương mù hơn. Nhưng đúng lúc này, trong tâm nhìn của mấy con muỗi do hắn phái ra lại xuất hiện bóng dáng của đám Chân Tức đại viên mãn của ngũ thế thiên tộc.
“Đúng là âm hồn không tan mà!”
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, không thèm để ý đến nữa. Mãi cho đến khi chạy tới giữa khu vực mà mê tung vụ sẽ xuất hiện, sau khi nhìn quanh thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên xoay người lại, không tiếp tục bỏ chạy nữa mà giơ tay phải lên, lẩy ra một thanh chiến đao thất phẩm, huơ đao vẽ thành một vòng tròn trong khu vực nám mươi trượng xung quanh!
Sau đó, hắn cầm Pháp Binh đứng im ở đó, lạnh lùng nhìn cánh rừng ở phía xa, chẳng mấy chốc đã có từng đạo thân ảnh ào ào bay đến, bao vây Vương Bảo Nhạc.
cKẻ bước vào vòng này đều phải chết!
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, sau đó cầm chiến đao Pháp Binh, mũi đao chĩa xéo xuống mặt đất, thản nhiên mở miệng.
Tuy thân thể của hắn tròn vo nhưng lại có một cỗ sát khí nồng đậm ầm ầm bộc phát, lại có gió lốc màu đen vờn quanh người hắn, che giấu cho phần sương mù đang nhanh chóng thành hình ở nơi này. Đồng thời, lại có một con cá sấu màu đen như ẩn như hiện trong cơn lốc đen kia, trông vô cùng dữ tợn và hung hãn.
Khí thế kinh thiên, sát khí bừng bừng, khí tức lạnh lùng cũng lan ra theo những lời hắn nói, thậm chí đám người kia còn cảm giác nhiệt độ xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Lại thêm quần áo dính đầy máu tươi trên người Vương Bảo Nhạc cùng với ánh mắt lạnh như băng kia, những lời hắn nói ra lại như mang theo một cỗ lực lượng kinh người nào đó khiến cho tất cả tu sĩ xung quanh nghe thấy đều run rẩy tựa như vừa
nghe thấy lời cảnh cáo từ tử thần!
Dần dần, tiếng hít thở ồ ồ lại phát ra từ miệng của những tên tu sĩ xung quanh, cả đám đều cảm thấy sợ hãi, dè dặt không dám bước lên ngay lập tức. Thực ra, cả vòng tròn lẫn người đứng bên trong nó đều khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi. Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc. Đối với bọn họ, kẻ có thể đánh một trận với Chu Phi mà không bị giết chết thì sao có thể yếu được!
Vậy nên... dù là Vương Bảo Nhạc đứng bên trong chiếc vòng hay đám người đứng bên ngoài đều dần im lặng khiến cho bầu không khí của nơi này trở nên hoàn toàn an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau mà thôi!
"filepos0006075647">

Bạn cần đăng nhập để bình luận