Tam Thốn nhân Gian

Chương 318

Chương 318Chương 318
VƯƠNG VIỆN TRƯỞNG, XIN PHỐI HỢP!

Sau khi Vương Bảo Nhạc đón lấy thẻ ngọc, cô gái kia hạ lệnh một tiếng, lão sư đang bị bắt đột nhiên vùng vẫy như muốn nói gì đó, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì trong mắt cô gái kia lóe hàn quang, bước lên tung một chưởng.
Một chưởng này vừa ra đã bộc phát khí tức Trúc Cơ đại viên mãn đánh lên lồng ngực của lão sư kia khiển người này hộc máu, lồng ngực máu me be bét, thậm chí có thể thấy cả xương sườn.
Nhưng hắn vẫn chưa chết!
"Muốn chết à, không dễ thế đâu!
Cô gái này vẫn bình tĩnh như không, với tay chọc vào lồng ngực be bét máu của hắn ta trực tiếp bẻ gãy ba dẻ xương sườn của hắn khiến hắn đau đớn hét thảm lên, lúc này cô ta mới rút tay ra, bôi máu trên tay vào áo của vị lão sư này vài cái mới xoay người lại, lạnh lùng nhìn các lão sư và học tử xung quanh.
Những lão sư khác đều hít sâu vài hơi, đến cả học sinh cũng cáng thẳng thấy rõ, cả Kim Đa Trí cũng phải quan sát cô gái này thật kỹ, sau khi nhận ra thân phận của đối phương thì hắn biến sắc, vội đứng thẳng người tỏ vẻ ta đây rất khỏe mạnh, khi nãy hộc máu chỉ là giả bộ cho vui mà thôi.
Sau khi chấn nhiếp những người còn lại, cô gái này chẳng buồn nhìn Vương Bảo Nhạc lấy một cái, trực tiếp quay lưng đi vào khí cầu. Trác Nhất Tiên đứng sau lưng cô ta thầm thở phào một hơi, sau đó vênh mặt trừng Vương Bảo Nhạc một cái, trực tiếp kéo lão sư Học viện Đạo Lam đã ngất đi kia lên khí cầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sau khi bọn họ rời đi, tất cả thiết bị dùng linh thạch làm nguồn năng lượng lại khôi phục như cũ.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, lúc nãy hắn không ngán cản là vì chuyện ghi trong thẻ ngọc của cô gái kia đưa khiến hắn chùn tay.
"Lấy người sống tế tự, tu luyện công pháp bị cấm, giết bảy cổ Võ, mười một bình dân...”
Nội dung trong thẻ ngọc chẳng có nhiều, chỉ vài câu đó đã kể rõ tội trạng của kẻ này.
Nhìn tội danh trong thẻ ngọc, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn khí cầu của Bộ Vực kỷ đã đi xa, sau đó cúi đầu tràm ngâm. Lâm Thiên Hạo đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc lại hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói.
"Viện trưởng đừng chọc bà điên này... Cô ta bị điên đấy..."
"Ngươi biết cô ta à? Cô ta là ai thế?"
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên.
Lúc trước, hán đã thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Lâm Thiên Hạo rồi nhưng vì cô ta đứng đó nên mới không dám nói gì. Đồng thời, hắn cũng để ý thấy vẻ hoảng hốt và đổi sắc mặt cực nhanh của Kim Đa Trí lúc sau, rõ ràng cũng nhận ra thân phận của cô ta nên không dám trêu vào.
Nghe Vương Bảo Nhạc hỏi vậy, Lâm Thiên Hạo vội nói ngay, hắn cũng biết lúc nãy mình có vẻ hèn quá nhưng đứng trước mặt bà điên kia Lâm Thiên Hạo lại không dám ho he nên lúc này lập tức nhỏ giọng giải thích.
"Viện trưởng có nhớ Lý Tú không? Là con của nghị viên trưởng đẩy! Bà điên này là chị của hắn... Chị ruột!"
Lâm Thiên Hạo vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn hẳn với vẻ không dám tin.
"Chị ruột của Lý Tú?"
Vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc rất kỳ lạ.
Thực ra, hắn đang nhớ tới cảnh Lý Tú ra vẻ chân thành thiết tha giới thiệu chị gái của mình cho hắn lúc ở bí cảnh Mặt Trăng.
'’Đúng vậy, cô ta tên Lý Uyển Nhi. Ngươi đừng thấy tên cô ta như thế mà râm, thực ra cô ta là người mặt liệt! Ngươi nhìn bộ dạng Lý Tú là biết chị của hắn chẳng tốt lành gì rồi!”
"Lý Uyển Nhi này dù có thiên tư kinh diễm tuyệt luân, chẳng lớn hơn chúng ta bao nhiêu nhưng đã là Trúc Cơ đại viên mãn, cách Kết Đan không xa. Cô ta vốn lạnh lùng cường thế không ai bằng, chẳng khác gì một ngọn núi băng vạn năm không đổi, là gái già có tiếng, người lại lạnh lùng vô tình, tính tình quái dị, vì xinh đẹp nên có khá nhiều người theo đuổi nhưng kẻ nào cũng suýt bị cô ta đánh chết."
"Ngươi cũng biết Kim Đa Minh đúng không? Tên đó cũng từng theo đuổi Lý Uyển Nhi, nhưng mới mở miệng trêu ghẹo có một câu thôi đã bị Lý Uyển Nhi đuổi giết, nghe nói thiếu chút nữa còn bị thiến rồi. Bối cảnh của cô ta lại lớn nên là một nữ ác bá đúng chuẩn luôn... Nghe nói từ nhỏ Lý Tú đã bị cô ta ngược đãi, Tân nào hắn cũng thề với bọn ta là nhất định phải tìm một ông chồng xẫu xí, háo sắc, vô sỉ lại tàn ác cho chị hắn để trả thù."
Lâm Thiên Hạo càng nói càng hăng say, không để ý thấy sắc mặt của Vương Bảo Nhạc ngày càng đen hơn.
Cuối cùng, Lâm Thiên Hạo cũng để ý đến bản mặt đen thui của Vương Bảo Nhạc nên lập tức im ngay. Mặc dù không rõ tại sao Vương Bảo Nhạc lại như vậy nhưng hắn có cảm giác nếu mình ở lại đây tiếp thì sẽ rất nguy hiểm nên vội lấy lý do đánh bài chuồn, cũng lệnh cho những người xung quanh giải tán cả.
Đến khi tất cả người ở Học viện Đạo Lam đều đi thì Vương Bảo Nhạc mới xanh mặt đi vào văn phòng, cắn ráng nói.
"Lý Tú, đừng để cho ta gặp lại ngươi nữa, mẹ nó... Hóa ra trong mắt ngươi ta chính là kẻ háo sắc, xẩu xí, vô sỉ, tàn ác như thế à? Ta đẹp trai như thế mà ngươi lại không nhìn ra, nhất định là do ngươi bị mù rồi!!"
Vương Bảo Nhạc để ý nhất chính là hai chữ xấu xí này, trong lòng thầm quyết định nếu gặp lại Lý Tú thì nhất định phải chấn chỉnh lại thẩm mỹ quan của hắn ta mới được.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc dằn bất mãn trong lòng xuống, sau đó lại xem thẻ ngọc kia một Tân mới để qua một bên. Dẩu sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn, có điều, cách làm việc của Bộ Vực kỷ khiến hắn rất bất mãn, nay bình tĩnh hơn thì hắn lại tiếp tục thôi diễn bản vẽ pháo đài và con rối xây dựng của mình.
Cứ thế, đến chiêu hôm sau, Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi chỗ ở để đến văn phòng viện trưởng. Hắn vốn còn tưởng chuyện của Bộ Vực kỷ đã xong xuôi rồi, dù bực bội nhưng cũng xem như đã lấy lại được chút mặt mũi, nào ngờ vừa vào văn phòng không bao lâu thì khí cầu của Bộ Vực kỷ lại đến lần nữa.
Lần này chỉ có một chiếc khí cầu mà thôi, mặc dù không xông thẳng vào Học viện Đạo Lam mà đỗ lại ở bên ngoài nhưng người trong đó đã quen với kiểu làm việc dạng mạnh bạo, dù đến chỗ Vương Bảo Nhạc thì vẫn đanh mặt nói thẳng.
"Vương Viện trưởng, Bộ trưởng của bọn ta mời ngươi qua đó một chuyến để phối hợp điều tra."
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng nhìn người nọ, từ từ nheo mắt lại.
'Điêu tra cái gì?'
"Vương Viện trưởng, đây cũng không phải chuyện mà ta có thể biết. Đây là giẫy phép của Bộ Vực kỷ, trong thành Sao Hỏa đều thuộc quyền quản lý của Bộ Vực kỷ, những nhân viên từ tòng tam tước đổ xuống đều phải phối hợp, vương Viện trưởng, mời!"
Vương Bảo Nhạc nhướng mày, trong lòng rất bực bội nhưng hắn là người quang minh chính đại, Bộ Vực kỷ lại yêu cầu phối hợp điêu tra, nếu hắn không đi thì tạo cớ cho người ta nói nên sau khi suy xét một phen thì trực tiếp lấy thẻ ngọc ra liên hệ với Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu.
Sau khi nói chuyện này ra, Tông chủ lại nói với Vương Bảo Nhạc là có thể qua đó nhưng phải đề cao cảnh giác.
Xong xuôi mọi thứ hắn mới đứng dậy, không lên khí cầu của Bộ Vực kỷ mà lấy khí cầu của mình ra, đanh mặt đi theo đối phương đến thẳng Bộ Vực kỷ ở khu mười chín!
Chẳng mấy chốc đã đến chỗ của Bộ Vực kỷ, đây là một khu kiến trúc thuần đen, từ xa nhìn qua đã thấy tràn ngập uy áp và hàn ý, người ra vào nơi đây cũng mặc áo đen trang nghiêm.
Văn phòng của Bộ trưởng Bộ Vực kỷ lại nằm ở tâng cao nhất trong kiến trúc này, khi Vương Bảo Nhạc đẩy cửa bước vào thì thấy chị của Lý Tú là Lý Uyển Nhi đang ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn mình, một thân tu vi Trúc Cơ đại viên mãn hóa thành uy áp giáng xuống người Vương Bảo Nhạc.
Không thể không nói, tuy cô Lý Uyển Nhi này mặt liệt, lại lạnh lùng tột độ nhưng trong số những người hắn từng gặp thì cô lại là người duy nhất có dung mạo sánh ngang với Triệu Nhã Mộng, thậm chí nhờ vóc dáng bốc lửa kia mà còn nhỉnh hơn một chút.
"Vương Viện trưởng, lần này mời ngươi tới là có vài chuyện cần ngươi phối hợp, phải thành thật trả lời!"
Lý Uyển Nhi vào thẳng đề, phần lớn những điều cô hỏi đều liên quan đến vị lão sư bị đưa đi kia, ví như hắn gia nhập từ khi nào, bình thường hay lui tới cùng ai.
Mặc dù trong lòng Vương Bảo Nhạc có phần bực bội nhưng cũng chẳng cần giấu giếm mấy chuyện này làm gì nên vẫn nói thật những gì mình biết ra. Cuối cùng, Lý Uyển Nhi im lặng một lúc, trong lòng thầm cân nhắc, sau đó cúi đầu xem tài liệu rồi thản nhiên nói.
"Ngươi có thể đi được rồi! Ngoài ra, dựa theo quy định thì ngươi không được phép tiết lộ bất kỳ điều gì đã nói trong hôm nay với ai khác, bàng không thì tự gánh lấy hậu quả."
Vương Bảo Nhạc nhìn Lý Uyển Nhi một cái, vẻ mặt cũng lạnh tanh, xoay người đi tới cửa, lúc này hẳn mới quay lại nhìn Lý Uyển Nhi vẫn đang xem tài liệu, lạnh lùng nó.
"Bộ trưởng Lý, vương mỗ không phải người mới vào hệ thống Liên bang. Từ khi mới vào Đạo viện Phiêu Miễu thì ta đã làm công tác giám sát rồi, sau khi lên chức Phó Các chủ của đảo Thượng viện thì giám sát cũng nẳm trong phạm vi quản lý của ta nên ta cũng hiểu rõ những chuyện này."
"Có tội hay không đều do một câu của các cô. Cô có chắc là mình có chứng cứ xác thật là không hề phán đoán sai Lâm đối với lão sư của ta hay không?"
"Mà cô cũng đừng có lấy tu vi Trúc Cơ đại viên mãn đó ra dọa ta. Mặc dù ta chưa từng giết Trúc Cơ đại viên mãn nhưng lúc vừa vào Trúc Cơ thì ta chẳng nhớ mình đã giết bao nhiêu Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ rồi, đến cả Trúc Cơ trung kỳ trong mắt ta cũng chẳng là gì cả, có thể dùng một đao để chém chết nên đại viên mãn của cô không dọa được ta đâu!"
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Lý Uyển Nhi dã nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ lạnh lùng trong mắt càng rõ hơn. Vương Bảo Nhạc cũng trừng mắt nhìn lại không hề yếu thế, cả hai giằng co với nhau hơn mười giây.
"filepos0007417508">

Bạn cần đăng nhập để bình luận