Tam Thốn nhân Gian

Chương 443

Chương 443Chương 443
CHỊ ĐẸP ƠI, MAU MỞ CỬA ĐI
ương Bảo Nhạc đã thắng’
Ba vị tu sĩ ngoài hành tinh này đúng là không muốn để lộ tung tích. Dù bọn họ có tu vi mạnh mẽ và con sứa màu đen, chiếm ưu thê trong việc ẩn nấp và tốc độ nhưng trong hệ Mặt Trời của Liên bang có quá nhiều sự vật khiên họ cảm thấy kiêng kỵ và uy hiếp, nên nếu không đến lúc cùng đường thì họ vẫn muốn cẩn thận làm đầu.
Thê nên, khi thấy Pháp Binh cấp bảy phát ra dấu hiệu sắp sửa tự nổ, ba người không khỏi biến sắc.
“Cũng có chút thủ đoạn đấy, các ngươi giết hắn đi, để ta trấn áp thứ nay!”
Tu sĩ trên mặt có con rết hừ lạnh một tiêng, thân thể lóe lên, trực tiếp đến bên cạnh Pháp Binh cấp bảy, tay phải giơ lên trảo mạnh một cái, trước mặt huyễn hóa ra một bàn tay hư ảo lớn, bắt lấy thanh Pháp Binh cấp bảy này toan bóp nát...
Nhưng đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc đang bỏ chạy đột nhiên vung tay lên, lập tức có mấy trăm món pháp khí được ném ra, chỉ trong nháy mắt đã văng đầy hang động này. Đám pháp khí này phần lớn là cấp năm, trong đó còn cả cấp bốn và cấp sáu, là vốn liếng Vương Bảo Nhạc tích lũy được trong thời gian làm Thành chủ này.
Lúc này, hắn cũng bất chấp xót của, ngay khi ném ra đã gầm nhẹ.
“Nổ!!"
Trong nháy mắt, mấy trăm món pháp khí này đều rung chuyển, phát ra khí tức tự phát nổ, dù bất kỳ món nào trong số này tự nổ cũng không thể khó so với Pháp Binh cấp bảy, nhưng
nếu mấy trăm món đồng thời nổ tung thì uy lực vẫn vô cùng lớn, đủ để khiên dao động ở đây ảnh hưởng tới bên ngoài.
Điều này khiến cho ba người kia lại biến sắc lần nữa, rõ ràng bọn họ đều không ngờ Vương Bảo Nhạc lại có nhiều pháp bảo như thê nên lại có thêm nhiều suy đoán về thân phận của hắn hơn. Nhưng trước mắt, họ cũng không kịp nghĩ nhiều, tu sĩ trên mặt có con rết thì lo áp chê Pháp Binh, hai người còn lại không thể không phân ra thêm một người bấm niệm pháp quyết để ra sức áp chê mấy trăm món pháp khí còn lại, không cho chúng phát nổ.
Ba người nay đã phân ra hai, chỉ còn một người duy nhất đuổi theo Vương Bảo Nhạc!
Người này có gương mặt chữ điền nhưng không hề có chút cảm giác uy nghiêm hay đường hoàng gì mà vô cùng dữ tợn, trên trán lại có một vệt
đỏ dựng thẳng. Lúc này, hai mắt hẳn lóe hàn quang, chỉ nhoáng lên một cái đã tới gần Vương Bảo Nhạc, giơ tay phải lên trảo một cái.
Dù tới nước này nhưng bọn họ vẫn muốn bắt sống Vương Bảo Nhạc, một loạt biểu hiện của hắn đều chứng minh bản thân hẳn không hề tầm thường, mà càng như thê thì giá trị của hắn trong mắt ba người này lại càng lớn hơn.
Có thể cũng vì bọn họ muốn bắt sống nên đã cho Vương Bảo Nhạc cơ hội. Ngay khi tu sĩ mặt chữ điền này chộp tới, trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ tàn nhẫn. Hắn vốn không phải kẻ sợ chết, dù là lúc ở Mặt Trăng hay khảo hạch thành Khu trưởng cũng thế, tất cả đều chứng tỏ hắn là kẻ ác với kẻ thù nhưng còn tàn nhẫn với bản thân mình hơn!
Pháp Binh cấp bảy nói nổ là nổ, mấy trăm món pháp khí ném ra không chút do dự, nếu đã làm được đến vậy
thì nổ thêm một món Pháp Binh cấp tám đã bị hư hỏng cũng không phải lựa chọn khó khăn gì.
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra sát khí ngập trời, nội giáp cấp tám mà hắn mặc trên người lập tức phát ra khí tức tự nổ, khí tức này vô cùng cuồng bạo. Trong lúc tu sĩ mặt chữ điền kia đuổi theo biến sắc thì Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, nội giáp pháp binh trên người lập tức tách ra, hóa thành hơn mười mảnh nhỏ, đột nhiên bắn về phía tu sĩ mặt chữ điền nọ.
Trong lúc bắn tới, trên những mảnh vỡ này đều phát ra dấu hiệu sắp sửa tự nổ!!
“Ngươi muốn trấn áp, tránh né hay tiếp tục đuổi giết ta!!”
Vương Bảo Nhạc gầm nhẹ một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lại, cách điểm cuối của hang thần binh ngày càng gần.
“Chết tiệt!”
Sát khí bùng lên trong mắt của tu sĩ mặt chữ điền. Tới bây giờ hắn vẫn chưa gặp phải tu sĩ Trúc Cơ nào khó nhằn như thế, nhưng hiện tại hẳn cũng không thể nghĩ nhiều nữa, nguyên tắc của bọn họ là không thể để lộ tung tích nên chỉ có thể ngừng đuổi theo, ra sức trấn áp Pháp Binh này, không cho nó tự nổ!
Cũng may mấy mảnh vỡ Pháp Binh này không bắn tán loạn mà bay theo một hướng, điều này khiến việc trấn áp chỉ tốn tu vi hơn một chút nhưng sẽ không bỏ sót cái nào!
Tuy nhiên, cũng do đám mảnh vỡ này đều bay về một phía nên khiên cho tu sĩ mặt chữ điền này cảm thấy nghi hoặc.
Thực ra, Vương Bảo Nhạc có thể làm cho đám mảnh vỡ này bay tán loạn, từ đó tự nổ sớm hơn khiến người bên ngoài biết được, nhưng hấn không làm vậy. Hắn cược ba người này
không muốn để lộ, đồng thời chính hắn cũng không muốn để người bên ngoài biết, bởi vì hẳn hiểu rõ, một khi bên ngoài hay tin, trước khi Vực chủ tới đây thì đám người này sẽ giểt sạch tân thành!
Cái giá này quá lớn, hắn không gánh nổi, cũng không cược nổi nên kế hoạch của hắn chính là dẫn ba người này vào nơi chứa Minh Khí, tới lúc đó thì hãy nghĩ cách thông báo cho bên ngoài để Vực chủ tới đây.
Dù có thể sẽ để lộ chuyện Minh Khí này thuộc về chị đẹp, nhưng nay sống chết cận kề, Vương Bảo Nhạc cũng bất chấp mọi thứ. Tuy vậy, hành vi khống chê phương hướng bay của mảnh vỡ vẫn để lộ suy nghĩ trong lòng của hắn. Nêu như đổi lại là người phản ứng chậm một chút thì có lẽ sẽ không nhìn ra được gì, nhưng ba vị tu sĩ ngoài hành tinh này có thể ra ngoài vũ trụ lăn lộn như thế chứng tỏ họ không phải kẻ ngu dốt, kinh nghiệm lại dày dặn.
Thế nên, gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc tăng tốc chạy về phía cuối hang, ánh mắt của tu sĩ trấn áp mảnh vỡ nội giáp lóe lên, thấy Vương Bảo Nhạc chạy nhanh như thê thì bỗng lên tiếng.
“Thủ lĩnh, ta có phần áp chê không nổi, khó tránh khỏi việc để lộ tung tích, đuổi theo tên này cũng thế. Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nhưng trước khi đĩ chúng ta phải ra ngoài tàn sát thành trì bên trên, luyện hóa huyết nhục của bọn họ trở thành năng lượng mới được!!”
Tên tu sĩ trên mặt có con rết đang trấn áp Pháp Binh thất phẩm nghe vậy thì lập tức hiểu ra, gật đầu không chút chần chừ.
“Chết tiệt, tốn không ít thời gian rồi... Được, chúng ta đi!”
Ba người nói xong thì đồng thời thu lại tu vi đang trấn áp mấy vụ tự nổ như muốn từ bỏ việc giết chết Vương Bảo Nhạc, rời khỏi nơi này, ra khỏi
hang thần binh.
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì run lên, trong lòng căng thẳng, nhưng hẳn nheo mắt lại, chẳng những không dừng lại mà còn hít sâu một hơi như kích phát tiềm năng khiến tốc độ của mình nhanh hơn, lại còn cười lạnh.
“Đi đi, các ngươi mà không ra khỏi đây để giết hết thành này thì Vương Bảo Nhạc ta là con của các ngươi. Chút thủ đoạn này Vương Bảo Nhạc ta ba tuổi đã không thèm dùng nữa rồi. Nực cười, bọn họ sống hay chết thì liên quan gì tới ta chứ!”
Đồng thời, hắn còn giơ ngón giữa lên với mấy người kia đầy khinh bỉ.
Dường như cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Vương Bảo Nhạc cắn răng ném hết mấy chục pháp khí còn lại trong túi trữ vật ra, khởi động chức năng tự nổ.
“Tới đi, nếu các ngươi cản lại thì là cháu nội của Vương Bảo Nhạc ta!”
Lời nói và động tác của hắn lập tức khiến sắc mặt của ba người kia vô cùng khó coi. Mặc dù bọn họ không hiểu giơ ngón giữa như thế có nghĩa gì nhưng cũng đoán được chắc hẳn chẳng tốt đẹp gì, đồng thời bọn họ cảm giác suy đoán của mình trước đó đã sai lầm. Dù sao thì đổi lại là ai khác, đổi mặt với sổng chết của bản thân và hy sinh một thành trì để đổi lấy khả năng sống, đương nhiên là bọn họ sẽ chọn cái sau ngay rồi.
Thê nên, cả ba lại cắn răng trấn áp pháp khí, nhất là tu sĩ mặt chữ điền nọ, hẳn ta vô cùng xấu hổ, đồng thời cũng tranh thủ đĩ trấn áp mấy mươi món pháp khí mà Vương Bảo Nhạc ném ra sau đó.
Dù sao thì ở đây cũng khá hẹp, sô lượng pháp khí mà Vương Bảo Nhạc ném ra lại quá nhiều nên vẫn có vài món phát nổ, tạo thành tiếng nổ mạnh.
Tiêng nổ này khiến cho ba người kia giật mình, Vương Bảo Nhạc cũng hoảng hốt.
“Trời ạ, diễn quá trớn rồi!!”
Mắt thấy chuyện tự nổ tạo thành phản ứng dây chuyền như thế, tu sĩ mặt chữ điền tức giận gầm lên, trực tiếp vỗ trán một cái, vết đỏ trên trán hắn ta lập tức tách ra, ánh đỏ chiếu rọi, nhanh chóng trấn áp đám pháp khí đã tự nổ kia, chỉ trong nháy mắt đã hòa tan chúng ra.
Nhưng cũng chính sự cố bất ngờ này đã xóa tan ngờ vực của họ trước đó, xác định Vương Bảo Nhạc sẽ không màng đến sự sống chết của người bên ngoài, khá phù hợp với suy đoán của họ.
Nhân lúc bọn họ trấn áp pháp khí, Vương Bảo Nhạc cũng thở phào một hơi, đồng thời duy trì tốc độ cực hạn, kéo giãn khoảng cách, tới gần bức tường ngăn cản ở cuối hang thần binh.
Bức tường ngăn cản trông như hàn băng, ngăn bước của Liên bang, khiên cho Liên bang không thể không xây dựng trận pháp và thành trì ở đây để tiên hành mài mòn nó. Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên đầy vẻ lo lắng, trong lòng lại điên cuồng hét to.
“Chị mau mở một lối vào đi, nguy cấp lắm rồi!!”
Chị đẹp im lặng như cắn răng hạ quyết tâm một cái, thấp giọng nói đầy vẻ xấu hổ.
“Bảo Nhạc, ngươi nghe ta nói đi đã, thật ra...”
"filepos0009844567">

Bạn cần đăng nhập để bình luận