Tam Thốn nhân Gian

Chương 815

Chương 815Chương 815
NGƯƠI MẮNG TA?
Tiếng hót này cực kỳ vang dội, truyền khắp bốn phương, đồng thời con chim này còn bay lên, cánh vỗ phành phạch giống như bị kinh động nên hoảng sợ rời khỏi đại thụ thật nhanh. Tiếng hót của nó cũng khiến cho đám chim chóc khác trong khu rừng này lần lượt bị kinh động mà lẫn lượt bay lên.
“Chết tiệt!!” đại hán nháy mắt đã biến sắc, hán ta mở to hai mắt ngẩng đầu lên nhìn con chim do Vương Bảo Nhạc biến thành với vẻ tức tối, trong mắt đầy sát khí. Đồng thời, trong lòng của đại hán cũng thâm kêu khổ, rõ ràng thủ đoạn ẩn nấp của hắn ta cũng có hạn chế, không thể dùng liên tục. Nay hắn ta nhoáng lên một cái, dùng tốc độ nhanh nhất để lượt đi.
Nhưng vẫn muộn một bước... tiếng hót của Vương Bảo Nhạc vừa vang lên đã bị đám tu sĩ tộc Vị Ương ở phía xa nghe thấy, bọn họ cũng lập tức chạy tới bên này.
Chẳng bao lâu sau, đại hán kia đã bị tộc Vị Ương đuổi kịp và triển khai chiến đấu. Tiếng 'âm 'âm liên tục vang lên, bản thân đại hán đầu trâu này cũng hơi bản lĩnh thật sự nên lúc trước mới kiêu ngạo như thế. Dưới sự vây công của ba Thông Thần thế này, rõ ràng hắn ta chỉ bộc phát ra dao động Thông Thần đại viên mãn mà chiến lực cũng không h'ê yếu, chỉ thoáng yếu hơn một chút mà thôi, thậm chí còn giết chết bốn năm tên.
Thủ đoạn của hắn ta rất nhiều, thường lấy ra vài món đồ thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ nổi. Cuối cùng hắn ta còn lấy ra một bức tượng, sau khi bức tượng này tự bạo thì hắn lại phá vỡ chiến cuộc để bỏ chạy. Nếu không có Vương Bảo Nhạc, với bản lĩnh của đại hán này thì không phải là không có
cơ may sống sót, nhưng hắn ta không được may mắn cho lắm...
Vì vậy... khi đại hán này đã kéo giãn khoảng cách và ẩn nấp lần nữa thì lại có một con rắn kêu xè xè như bị phá rối giấc ngủ ở ngay nơi hắn ta ẩn nấp.
Mà hậu quả của tiếng xè xè này chính là... tộc Vị Ương lại phát hiện và ập tới.
Đại hán tức muốn điên đàu, hắn cảm thấy những chuyện này đúng là quỷ dị, mình nhọ đến mức không thể nhọ hơn được nữa. Hệt như cả ngôi sao này đều gai mắt mình, vạn vật đều bài xích mình vậy.
“Gặp quỷ rồi!!” đại hán thầm rống giận, không thể không xông lên chiến đấu cùng tộc Vị Ương. Cuối cùng lại đánh chết thêm vài tên, kẻ thù nay cũng chỉ còn ba Thông Thẫn. Hắn ta liêu mạng trọng thương, lại vận dụng nguyền rủa của mặt nạ đề cắt giảm tu vi của vị Thông Thần đại viên mãn kia rồi đánh kẻ nọ trọng thương. Cuối cùng, hắn ta lại ném một đoạn xương trắng
ra, sau khi đoạn xương nổ tung tạo thành phong ấn thì đại hán này mới kéo dài khoảng cách, xoay người bỏ chạy thêm lần nữa.
Mãi cho tới khi rời khỏi phạm vi này thì đại hán mới định truyền tống, nhưng nơi này trước đó đã bị tộc Vị Ương phong tỏa, không thể truýên tống. Đại hán cố ý tìm một đầm lầy không có cây cối rồi lấy một cái áo choàng ra khoác lên người, thân thể bắt đầu hòa làm một với hoàn cảnh xung quanh.
“Tên này có nhiêu đồ tới vậy á?” Vương Bảo Nhạc đậu trên một gốc cây ở xa, thấy vậy thì hai mắt lại sáng lên, trực tiếp bay đi.
Cùng lúc đó, phong ấn do đoạn xương của đại hán đầu trâu này cuối cùng cũng bị ba vị tu sĩ Thông Thần tộc Vị Ương đánh tan. Ba vị Thông Thần tộc Vị Ương này phát hiện tên đại hán đó quá khó chơi thì sắc mặt của ai nấy đều vô cùng khó coi, đồng loạt lao ra tìm kiếm. Từ ánh mắt hung tàn
kia thì rõ ràng là bọn họ sẽ không chịu bỏ qua.
Trong lúc ba tộc Vị ương này cẩn thận tìm kiếm, đại hán khoác áo choàng mới nín thở, dè dặt cựa quậy. Hắn ta định mượn trạng thái hiện tại để tiếp tục kéo dài khoảng cách, để mình có thể truyền tống đi.
Nhưng khi hắn ta rón rén bước tới, tránh né một Thông Thần hậu kỳ tộc Vị Ương đang lướt ngang qua bên cạnh thì chợt khựng bước... Dưới chân hắn ta lại có một con ếch nhỏ màu đen chui ra từ trong đầm lầy. Con ếch này đang mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Đại hán giật thót, muốn giẫm chân xuống đạp chết nó, nhưng lại không dám. Ba tộc Vị Ương đang tìm kiếm ngay bên cạnh, thậm chí vị Thông Thần đại viên mãn bị hắn ta đánh trọng thương khi nãy đang đứng cách đó chưa tới mười trượng, một khi hắn ta đạp xuống thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Nay hắn ta đang bị trọng thương, không thể chiến đấu được nhiều nữa, một khi bị phát hiện thì khả năng bị chết sẽ rất cao.
Nhưng nếu không giẫm... trong lòng hắn ta run rẩy, thực tế... từ ánh mắt của con ếch này thì hắn ta đã nhìn ra đối phương nhất định là một dị loại, hình như cũng đã nhận ra hình dạng của mình.
Đại hán mếu máo, chắp tay trước ngực ra vẻ cầu xin, khẩn cầu con ếch này đừng có kêu lên. Hắn ta cũng từ từ nhích chân đi v'ê phía khác.
Ngay khi hắn ta hạ chân xuống thì con ếch nho nhỏ kia đột nhiên mở miệng, phát ra một tiếng ếch kêu Ồm ộp rõ to.
Tiếng kêu này nháy mắt đã truyền khắp nơi, sau khi thu hút vô số ánh mắt. Chẳng biết tại sao hiệu quả che giấu của đại hán cũng mất đi hiệu quả...
Thế là lại có thêm một đợt chém giết mới được bắt đàu.
“A a a a!” Đại hán này ngửa mặt lên trời gào lớn, trong lòng đầy ấm ức và tức giận, lại thêm cảm giác quỷ dị kia khiến cho hắn ta như phát điên, đồng thời cũng vô cùng hoảng sợ. Thực tế... không chỉ riêng hắn ta hoảng sợ mà ba tu sĩ Thông Thần tộc Vị Ương ở xung quanh cũng vậy. Mặc dù bọn họ không biết cụ thể những chuyện xảy ra với tên ngưu đầu nhân này, nhưng nếu nghĩ kĩ chuyện sau khi đối phương ẩn nấp rồi lại lãn lượt bị một đống chim chóc muông thú làm bại lộ kia là đủ để nhìn ra mánh khóe.
Cho nên... bọn họ nhìn như đang chiến đấu với nhau, nhưng thực tế ba Thông Thần tộc Vị Ương này lại cảnh giác nhìn quanh. Thậm chí vị Thông Thần đại viên mãn trong số đó còn mở nhẫn truyền âm ra, định báo chuyện quỷ dị ở nơi này lại cho vị Linh Tiên nọ.
Tất cả những việc này đều bị Vương Bảo Nhạc thấy rõ, hắn không khỏi thở dài.
“Như vậy thì chán quá.” Vương Bảo Nhạc thầm than, thân thể đột nhiên hóa thành sương mù, nháy mắt đã lan ra bốn phương, trực tiếp bao phủ lấy hai Thông Thần hậu kỳ tộc Vị Ương đang tái mặt và cố gắng lùi lại. Dù vị Thông Thần đại viên mãn đã bị nguyền rủa kia đã có đề phòng từ trước nên chạy ra khỏi phạm vi sương mù bao phủ. Nhưng không chờ hắn ta kịp truyền âm hay bỏ chạy thì trong sương mù cho Vương Bảo Nhạc biến thành lại có một con mắt màu đen ngưng tụ lại!
Đúng là Yểm Mục!
Yểm Mục vừa ra thì Thông Thần đại viên mãn này lập tức run lên, suy nghĩ trong đầu như bị đóng băng. Nếu như đổi lại là lúc hắn ta chưa bị thương thì còn có thể miễn cưỡng chống lại để hoàn thành truyền âm hoặc truyền tống, nhưng nay trước thì dính nguýên rủa, sau lại bị trọng thương nên cán bản không thể làm được gì trước Yểm Mục. Sau khi trước mắt hoa lên, nguy cơ sinh tử bùng nổ, ngay một giây
sau... thân thể của hắn ta đã bị sương mù do Vương Bảo Nhạc biến thành nuốt chửng, toàn bộ thế giới trở nên đen kịt, không thể tỉnh lại được nữa.
Sau khi sương mù rút về và giết chết ba Thông Thần tộc Vị Ương này, Vương Bảo Nhạc lại biến thành một chú chim nhỏ màu đen, đậu lên đầu của của đại hán đầu trâu đang run như cày sấy kia, mổ nhẹ lên đỉnh đầu của hắn ta rồi háng giọng một cái.
“Tiểu Ngưu, vừa rồi ngươi vừa mắng ta cái gì thế?”
Đại hán lại run dữ dội hơn, vừa rồi hắn ta đã nghĩ kĩ mọi chuyện, nay nghe thấy thanh âm phát ra từ miệng của con chim nhỏ trên đầu thì hắn đã hiểu rõ nguyên do, cũng biết thân phận của đối phương.
Mặc dù không biết tại sao đối phương có thể biến thành đủ mọi hình dạng, nhưng cảnh tượng đối phương biến thành sương mù giết chết ba Thông Thẫn kia đã hoàn
toàn chấn nhiếp hắn ta. Chưa kể hiện nay hắn ta lại đang trọng thương, chẳng còn sức đâu mà đánh nữa, có thể nói sống chết của hắn ta đều nằm trong tay đối phương cả.
Cơn đau truyền tới từ đỉnh đầu cũng khiến cho hắn ta run run van nài.
“Tiên bối, ta sai rồi. Chỉ càn tha cho ta một mạng thì ngài bảo ta làm gì cũng được, ta xin dùng toàn bộ gia sản của mình, mong tiền bối khai ân!”
Đại hán này cũng là kẻ quyết đoán, mặc dù đang run sợ, nhưng lại thẳng tay ném túi trữ vật qua một bên, còn ném thêm một vòng tay trữ vật. Cuối cùng còn lật túi áo túi quần ra để chứng minh mình không hề giấu giếm gì.
Hành vi thẳng thắn này khiến Vương Bảo Nhạc thấy ưng lòng, nên sau khi kiểm tra túi trữ vật và vòng tay một lượt ngay trước mặt đối phương, thấy đủ loại tài liệu và mấy món đ'ô nho nhỏ thì lại hỏi kĩ một phen.
Ví như lá cây đúng là có thể làm khí tức biến mất, nhưng mười hai canh giờ mới có thể dùng một lần. Ngoài áo choàng và những thứ khác, Vương Bảo Nhạc còn thấy một cái hộp ngọc trong số này.
Hộp ngọc này bị phong ấn, không thể nào mở ra. Đại hán nào dám giấu giếm, vội vàng báo rõ lại cho Vương Bảo Nhạc hay. Đây là thứ hắn lấy được trong một làn tình cờ, nhưng lại không thể mở ra được, theo suy đoán của hắn thì chỉ có sức mạnh Linh Tiên mới có thể mở nó ra.
Thấy đại hán phối hợp như vậy, Vương Bảo Nhạc mới hài lòng lấy hết đồ đi. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn cũng chẳng làm khó dễ tên này nữa, chỉ mổ một cái lên đầu của hắn ta, để lại một ấn ký rồi xoay người bay đi.
"filepos0017413152">

Bạn cần đăng nhập để bình luận