Tam Thốn nhân Gian

Chương 255

Chương 255Chương 255
BÊN NGOÀI CÓ NGƯỜI
Cảm ứng được cỗ khí tức kinh người này, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc biến ảo mấy lượt. Nhìn về phía phát ra linh khí, dường như hắn đã đoán ra được đáp án, chỉ là đáp án này khiến cho hắn vừa kích động không thôi mà lại có phần xoắn xuýt không biết phải làm sao.
Rõ ràng phía phát ra linh khí đó chính là hướng mà con Nguyệt Linh và đàn mắt quỷ đó đi tới. Thậm chí, theo như Vương Bảo Nhạc suy đoán thì linh khí này hẳn là có sức hấp dẫn rất lớn đối với những sinh vật có mặt trong bí cảnh Mặt Trăng này. Hơn nữa, nó chỉ vừa mới xuất hiện không bao lâu, bằng không thì e rằng nơi này đã bị sinh vật Mặt Trăng vây kín rồi.
‘Liều thôi!
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, hắn nhanh chóng cắn ráng. Hắn thật sự không cam lòng khi phải bỏ qua nó mà rời đi. Hắn cũng không phải loại nhát gan hèn yếu. Lúc này, hạ quyết tâm xong thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên lao lên, tiếp tục chạy thẳng đến nơi phát ra linh khí không chút chần chừ.
Mặc dù đã hạ quyết tâm nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn hành động rất cẩn thận. Hắn không dám đến gần đám mắt quỷ kia, chỉ cố bình tĩnh bám đuôi theo sau. Dù cho chính hắn cũng hiểu linh khí dao động mạnh như thế rất có thể sẽ thu hút những tu sĩ khác đến đây nhưng hắn vẫn tự nói với chính bản thân mình rằng không thể nóng vội.
Một khi sốt ruột, chọn cách hành động xốc nổi thì rất có thể sẽ thành công cốc, thậm chí còn có thể mất mạng nữa.
“Mình thế này là vì có được khí chất bình tĩnh mà mỗi vị đại sư đều căn phải có!”
Nghĩ như thế nên Vương Bảo Nhạc lập tức
cảm thấy yên lòng hơn. Vương Bảo Nhạc vừa giữ tốc độ nhất định, vừa chậm rãi bám đuôi đám mắt quỷ kia với tiêu chí lấy cẩn thận là chính, dần dần đi sâu hơn vào trong phần sau của Mặt Trăng.
Mãi cho đến khi đi vào trong rừng, cảm ứng được linh khí dao động vừa dữ dội lại vô cùng kinh người mà mầm mống thôn phệ trong cơ thể đã cảm ứng được thì hô hấp của Vương Bảo Nhạc cũng dần trở nên dồn dập hơn. Hắn rón rén đi trong khu rừng, cố hết sức thu liễm toàn bộ khí tức.
Trong lúc liên tục bám sát đám mắt quỷ kia đi vào sâu bên trong khu rừng, lúc đến được nơi phát ra linh khí dao động kinh người kia thì Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn thấy trên mặt đất cách đó không xa lại có một vết nứt khổng lồ!
Rõ ràng vết nứt này chỉ vừa mới xuất hiện mà thôi, cho nên cây cối xung quanh đều nghiêng ngã nát bấy, cứ như nơi này vốn là mặt đất bằng phẳng nhưng đột nhiên có một cỗ lực lượng kinh người tràn ra từ bên trong mặt đất khiến nó bị tách ra tạo thành
một vết nứt khổng lồ như thế.
Vết nứt này rộng chừng một trượng, dài cỡ vài trăm trượng, có linh khí khổng lồ liên tục lan ra từ bên trong vết nứt này.
Dưới sự dẫn dắt của Nguyệt Linh, đám mắt quỷ kia đi tới nơi này xong thì sẽ lập tức nhảy vào bên trong vết nứt đó, không chút chần chừ. Sau khi chúng nhảy xuống dưới mất hút thì Vương Bảo Nhạc lại để ý thấy ở phía xa xa lại có bóng dáng Nguyệt Linh dẫn đám hung thú khác của Mặt Tráng đến nơi này, sau đó Lân lượt nhảy xuống bên dưới.
Đám Nguyệt Linh kia liên tục tản ra khắp nơi tìm kiếm hung thú rồi dắt chúng tới đây giống như đang tìm kiếm con mồi cho vết nứt này.
Chuyện này khiến cho tim của Vương Bảo Nhạc đập thình thịch. Hắn không biết trong vết nứt kia có thứ gì nhưng cảm nhận của mầm mống thôn phệ khiến hắn hiểu được nơi phát ra linh khí dao động kinh người kia chính là ở bên dưới của vết
nứt này.
Vậy nên, sau khi im lặng một lúc, đến tận lúc có thêm một đàn hung thú tiến đến từ phía xa, nhảy vào bên trong vết nứt, còn Nguyệt Linh thì đã rời đi tìm kiếm những con hung thú khác trên Mặt Trăng, xung quanh khu vực này trở nên yên tĩnh hơn. Vương Bảo Nhạc không chần chừ nữa mà vọt lên, chỉ nhoáng một cái đã nhảy thẳng vào bên trong vết nứt rồi biến mất không thấy bóng dáng.
“Quả nhiên những tên béo đều tham lam, lại còn ngu xuẩn nữa chứ!”
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa tiến vào vết nứt kia thì ở một góc khác của vết nứt lại có một cô gái mặc áo trắng xuất hiện. Không biết cô ta đã dùng thần thông gì mà lại khiến cho thân thể ở trong trạng thái hòa làm một với cảnh vật xung quanh.
Nhìn bằng mắt thường căn bản không thể thấy được cô ta, thậm chí dựa vào tu vi để cảm ứng thì cũng khó có thể nhìn ra được manh mối gì. Cô gái này có dung mạo tuyệt
mỹ, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ nhưng sâu trong đáy mắt lại đầy vẻ lãnh khốc và vô tình. Lúc này, cô ta lại nhếch môi cười khẩy đầy khinh bỉ.
Cô gái này tên Trần Tuệ, là người của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, sát khí của cô ta còn hơn hẳn tên thiếu niên tay quấn vải đen kia. Có thể nói, cô ta chính là người đứng đầu trong số những đệ tử đã tiến vào bí cảnh Mặt Tráng lần này của Tinh Hà Lạc Nhật Tông!
Rõ ràng, cô ta đã đến sớm hơn cả Vương Bảo Nhạc nhưng cũng nhận ra nguy cơ trùng trùng nên không lập tức tiến vào vết nứt đó mà chỉ nấp ở một bên để quan sát, cũng chờ linh khí dao động ở nơi này thu hút những kẻ khác đến đây dò đường mở lối cho mình.
“Ta vốn còn định chờ một nén nhang, nếu như không có ai thì sẽ tự mình vào thăm dò, nào ngờ lại có một tên ngốc chui vào thật.”
“Nếu vậy thì cứ để cho hắn đi trước dò
đường. Nếu gặp phải nguy hiểm thì cũng là hắn xúi quẩy thôi, ta cứ lên thu hoạch là xong!”
Trần Tuệ cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía vết nứt cách đó không xa, lại chờ hơn mười giây thì mới phóng người bay thẳng vào bên trong vết nứt kia.
Chỉ chốc lát thì cô ta đã tiến vào bên trong. Nơi này cũng không phải tối đen như mực, sâu bên dưới có ánh sáng màu đỏ chiếu lên khiến tu sĩ miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh, vậy nên, sau khi tiến vào, chỉ chớp mắt một cái thì Trần Tuệ đã lao thẳng đến nơi sâu nhất. Trong cảnh tranh tối tranh sáng này, cô thấy một thân ảnh tu sĩ béo ú đang dè dặt đi ở phía trước.
Điêu này khiến cô cảm thấy thỏa mãn, đồng thời có cảm giác như bọ ngựa bắt ve nào hay chim sẻ đứng sau lưng. Cô bắt đầu đuổi theo với khoảng cách nhất định.
Nhưng sau khi Trần Tuệ đuổi theo thân ảnh béo ú đó không bao lâu thì bùn đất ở gần lối vào chợt đùn lên. Vương Bảo Nhạc
chui ra từ bên dưới, chớp mắt nhìn về phía cô ta biến mất, hí hửng cười thầm.
“Bên ngoài thật sự có người.”
Thực ra, sau khi vào vết nứt thì Vương Bảo Nhạc không lập tức đi ngay. Tuy rằng, trước khi vào trong hắn đã quan sát xung quanh, mặc dù không có ai nhưng vì tính cẩn thận nên hắn ném ra một con rối có bộ dạng như mình để cho nó chạy về phía trước, còn mình thì nhanh chóng đào một cái hố để chui vào.
Dựa theo suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, nếu hắn đã không thể xác định được bên ngoài có người hay không thì cách tốt nhất chính là thử. Nếu như bên ngoài có kẻ khác thì chúng nhất định sẽ không thể chờ được. Khi thấy mình đã vào, chắc chắn chúng sẽ vào theo, thậm chí có khi còn muốn để mình ngu ngốc đi trước dò đường nữa.
Nếu như không có người thì đợi lát nữa mình lại chui ra đi thăm dò là được.
Lúc này, thấy cá đã mắc câu, thật sự có một
cô gái chui vào, dáng người đã gợi cảm quyển rũ rồi, lại còn không phải người quen, Vương Bảo Nhạc cười gian, rón rén đuổi theo.
Ngay sau khi cả hai người trước sau đi sâu vào bên trong vết nứt, tự cho rằng mình mới là chim sẻ thì ở bên ngoài, cách cánh rừng có vết nứt này chừng mười dặm lại có bảy tám tu sĩ cao lớn uy vũ, thân thể vô cùng cường hãn, mát lóe kỳ quang, chạy thẳng đến nơi này.
Một người trong số đó còn cầm một chiếc la bàn trên tay, bên trên la bàn có một đốm sáng khổng lồ đang lóe lên, vị trí của đốm sáng này chính là vết nứt nơi Vương Bảo Nhạc và Trần Tuệ đã bước vào.
“Tầm Linh Bàn do Lý trưởng lão tự mình luyện ra đúng là có hiệu quả kinh người, có thể thấy rõ những linh nguyên trong vòng ba mươi dặm xung quanh. Thứ này hiện tại chỉ mỗi mình Vũ Hóa Tiên Thiên Tông chúng ta mới có. Lần này, nhất định có thể khiến cho tông môn của chúng ta có được số lượng người Trúc Cơ thành công
nhiêu nhất trong bí cảnh Mặt Trăng!”
“Cho dù nơi này có xuất hiện dị biến cũng không sao. Một khi chúng ta Trúc Cơ thì sẽ có khả năng tự bảo vệ bản thân ngay!!”
Đám đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông này đều vô cùng hưng phấn, vừa tăng tốc chạy nhanh vừa thấp giọng thống nhất chiến lược với nhau.
“Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, trừ khi là người của tông môn mình đạt được, nếu là thế lực khác... tạo hóa cỡ này, kẻ nào dám động vào thì chúng ta cứ thẳng tay giết chết không cần biết đối phương là ai!
Trong lúc đám đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông này đằng đằng sát khí lao tới thì ở hướng khác, tên thiếu niên của Tinh Hà Lạc Nhật Tông từng bị Vương Bảo Nhạc cướp sạch kia rõ ràng không hề phát hiện linh khí dao động ở nơi này, hắn chỉ vô tình tìm kiếm rồi đi đến gần đó, đang lạnh lùng chạy nhanh tìm kiếm mảnh vỡ có thể dùng để cách vật Trúc Cơ.
Xa hơn thì có tu sĩ đến từ nghị viên hội, người của ngũ thế thiên tộc, thậm chí cả học sinh của bốn đạo viện cũng có không ít, phần lớn đều hành động đơn lẻ nhưng cũng có người đi theo nhóm.
Theo thời gian trôi qua, mọi người đã tìm kiếm gần hết phần trước của Mặt Trăng cho nên phạm vi tìm kiếm của tu sĩ các nơi cũng dần chuyển sang phần sau của Mặt Trăng, nhất là số lượng tu sĩ đến những điểm giao giới giữa phần trước và sau của Mặt Trăng thế này lại càng đông hơn.
May mà dù linh khí dao động phát ra từ vết nứt đó rất kinh người nhưng trừ khi là có mầm mống thôn phệ như Vương Bảo Nhạc, bằng không thì cách cự ly nhất định mới có thể phát hiện ra được, nếu như quá xa thì khó mà nhận ra.
Vương Bảo Nhạc cũng dần đi theo Trần Tuệ vào sâu bên trong vết nứt đó...
"filepos0006138266">

Bạn cần đăng nhập để bình luận