Tam Thốn nhân Gian

Chương 373 DẰN MẶT!

Chương 373 DẰN MẶT!Chương 373 DẰN MẶT!
Trong những thân ảnh này có Lâm Thiên Hạo và cả... Lý Di lẫn Khổng Đạo!
Trong khoảng thời gian Vương Bảo Nhạc bế quan thì hai người này đã tới. Khổng Đạo thì còn đỡ, nhưng Lý Di vừa đến đã lập tức nhúng tay vào chuyện xây dựng tân khu, thậm chí còn đưa ra nhiều ý kiến và bất mãn ở nhiêu chỗ, yêu cầu muốn sửa đổi.
Theo Lâm Thiên Hạo thấy thì đây toàn là những yêu cầu vô lý nên hắn lập tức từ chối. Hắn đã chịu nhiều thiệt thòi trước mặt Vương Bảo Nhạc nên mới phục và yếu thế hơn một chút, nhưng thực tế, thân là con trai của nghị viên, Lâm Thiên Hạo hắn vẫn giữ được thế mạnh đối với bất kỳ thế lực nào khác.
So bối cảnh thì hắn không sợ gì hết, so tước vị thì hắn nay cũng là tòng tứ tước như Lý Di, so tu vi, tuy hắn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ đại viên mãn nhưng Lý Di cũng chẳng cao hơn hắn là bao.
Cho nên, Lâm Thiên Hạo cũng thể hiện mặt cường thế của mình, không chỉ đơn giản là từ chối mà là không thèm nhìn, thậm chí mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng dữ dội hơn.
Dù là vậy, nhưng khi chuông cảnh báo vang lên thì bọn họ đều nghiêm mặt chạy đến thật nhanh. Sau khi thấy gương mặt khổng lồ trong phong ấn, đang giật mình hoảng hốt thì nó đột nhiên dừng lại, không gào rú nữa mà từ từ chìm xuống...
Tiếng cảnh báo cũng ngừng hẳn.
Gần như ngay khi gương mặt này chìm xuống, Vương Bảo Nhạc đang ngồi tu luyện nghe thấy tiếng cảnh báo cũng thu hồi Minh Hỏa của mình đứng phắt dậy, băng hàn xung quanh hắn cũng biến mất với tốc độ cực nhanh, đến khi tất cả đều khôi phục
như cũ, Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi nơi bế quan mới nghiêm mặt đi thẳng đến nơi phong ấn thăn binh.
Hắn còn chưa biết là nơi nào có vấn đề nhưng tiếng cảnh báo này là do hắn thiết lập, chỉ khi nào có chuyện cực kỳ nguy hiểm thì mới reo vang nên dù bây giờ tiếng cảnh báo đã ngừng thì hắn vẫn táng tốc chạy tới. Chẳng đợi mấy người Lâm Thiên Hạo xem xét bao lâu thì Vương Bảo Nhạc đã chạy đến nơi. Ngay khi bước vào thì Lâm Thiên Hạo đã thấy hắn, lập tức bước lên ôm quyền cúi đầu vô cùng cung kính.
“Bái kiến Khu trưởng!”
Khổng Đạo và Lý Di chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc chứ không hề chào hỏi. Nếu đổi lại là lúc khác thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ trừng mắt một phen, nhưng nay chẳng có thời gian để nghĩ chuyện này nữa, sau khi đến thì hắn lập tức hỏi.
‘Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thiên Hạo không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo tất cả những gì bọn họ thấy và biết lại cho Vương Bảo Nhạc. Hắn giật mình nhìn phong ấn hang thần binh đã bình tĩnh trở lại, sau đó lâm vào trầm tư...
“Đó chẳng phải lúc mình vừa mới đột phá tu vi, Minh Pháp mất khống chế nên tản ra ngoài hay sao... Đến lúc mình nghe thấy tiếng cảnh báo mới thu liễm Minh Pháp, sau đó thì cảnh báo lập tức biến mất, gương mặt này cũng chìm xuống.”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, sau đó lại cẩn thận xem xét một phen, thuận tiện kiểm tra việc xây dựng ở đây. Sau khi xác định tất cả đều không có vấn đề, vẫn tiến hành theo kế hoạch của mình thì mới thôi.
Từ đấu chí cuối, Lý Di và Khổng Đạo đều đứng đó, chẳng ừ hữ câu nào với Vương Bảo Nhạc. Hắn cũng không thèm để ý đến họ, trước khi rời đi thì thầm hừ lạnh một tiếng.
“Ờ địa bàn của ta mà còn tự cao tự đại với ta như thế à?”, nghĩ tới đây, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Hạo, trên mặt mang theo vẻ bất mãn, thản nhiên nói.
“Thiên Hạo, lần này ta bế quan cũng một tháng rồi, từ khi chúng ta đến đây cũng sắp hai tháng rồi đúng không?”
Lâm Thiên Hạo giật mình, thầm tính một lúc rồi gật đầu đồng ý.
“ừm, đã sắp hai tháng rồi, vậy mà ba trợ thủ khác của ta vẫn chưa tới nhậm chức. Thú vị lắm! Xem ra là không muốn tới chỗ này của ta chịu khổ rồi. Thiên Hạo, ngươi lập tức quay về thành Thực Dân Sao Hỏa, gặp Vực chủ báo cáo chuyện này, nói nếu họ không muốn tới chỗ Vương Bảo Nhạc ta thì không cần đến nữa!”
Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ cất lời, nói xong thì toan bỏ đi, nhưng Lý Di và Khổng Đạo đứng bên cạnh thì lập tức nổi giận.
Họ vương kia, ngươi bị mù à!!
Lý Di vốn còn muốn lấy Vương Bảo Nhạc để tu luyện nhưng kể từ sau khi thua đến nay thì cô ta chẳng còn lòng dạ nào nữa, cảm thấy nhất định là mình bị lừa đá nên mới muốn để Vương Bảo Nhạc yêu mình, nay nghe hắn nói vậy thì lập tức nổi đóa.
“ồ?”
Lúc này, Vương Bảo Nhạc mới quay đàu lại liếc Lý Di một cái, sau đó quay sang hỏi Lâm Thiên Hạo.
“Ai đây?”
Lý Di lập tức bùng nổ, hai mắt bốc lửa, tức giận trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, cắn răng nói.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi đừng có quá đáng, còn giả điếc giả ngu nữa chứ! Ngươi cho rằng...”
“Câm miệng!!”
Không đợi Lý Di nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã quát một tiếng, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của hắn đột nhiên bộc phát, tạo thành một cỗ khí thế cực mạnh giáng xuống chỗ Lý Di!
Thân thể Lý Di run lên dữ dội, cảm thấy đinh tai nhức óc, đồng thời cũng nhận ra tu vi của Vương Bảo Nhạc đã biến hóa. Cô ta lập tức hít sâu một hơi, ngay cả Khổng Đạo đứng bên cạnh cũng phải ngẩn ra, mặt mày đổi sắc. Trước kia vì có tiếng chuông cảnh báo khiến Khổng Đạo không để ý lắm, sau khi Vương Bảo Nhạc tới thì cũng che giấu tu vi nên lúc này hẳn đột nhiên bộc phát mới khiến cho Khổng Đạo để ý tới.
“Cô còn biết ta là Vương Bảo Nhạc à? Lý Phó Khu trưởng, vậy cô có hiểu bản thân mình chỉ là một trợ thủ, thấy ta đến còn không chịu chào, muốn chờ ta chào cô à?”
Vương Bảo Nhạc trực tiếp rán dạy không chút khách khí.
Tu vi của hắn cao hơn Lý Di, địa vị cũng cao hơn cô ta, chức vụ càng cao hơn cô ta, lúc này, hắn lên tiếng lại chiếm lý cao hơn, khí thế mạnh hơn khiến cho Lý Di thở dồn, mặt hết trắng lại xanh.
Khổng Đạo cũng im lặng, biết rõ lúc này mình đừng nên mở miệng thì hơn.
Thấy Vương Bảo Nhạc quát tháo Lý Di như vậy, Lâm Thiên Hạo cũng thầm thở phào một hơi. Hắn cũng rất ghét và bực mình với cô ả Lý Di này nên lúc này lập tức mở miệng.
“Khu trưởng, ty chức muốn thỉnh tội... Thật ra, sau khi Lý Phó Khu trưởng đến đã đưa ra rất nhiêu ý kiến không phù hợp với thiết kế cán bản của Bất Diệt Thành này, ty chức không dám định đoạt nên khiến tiến độ xây dựng bị chậm trễ...”
Lâm Thiên Hạo vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã nhướng mày nhìn về phía Lý Di.
“Vương Khu trưởng vừa đến đã bế quan, không để ý toàn cục khiến cho nơi này rối tung lên. Ta thân là Phó Khu trưởng, đương nhiên phải giám sát tiến độ xây dựng tân khu, ta đưa ra ý kiến của mình cũng không được à?”
Lý Di ngẩng đàu lên, khôi phục lại từ khí thế của Vương Bảo Nhạc, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
“Cũng được, từ giờ trở đi Lý Phó Khu trưởng ngoài việc phụ trách nơi phong ấn ra cũng sẽ phụ trách việc xây dựng của toàn bộ Bất Diệt Thành. Lát nữa, Thiên Hạo ngươi hãy phát một phần bản vẽ của Bất Diệt Thành qua cho Lý Phó Khu trưởng đi!”
Vương Bảo Nhạc nói vô cùng quyết đoán khiến Lâm Thiên Hạo sững sờ. Tuy rằng không hiểu tại sao Vương Bảo Nhạc lại làm thế nhưng hắn vẫn gật đâu.
Lý Di cũng giật mình ngẩn ra, cô ta vốn còn định đến đây xong sẽ tìm cơ hội nhúng tay vào, tạo thành nội bộ lục đục, cuối cùng giành được quyền xây dựng, tưởng rằng giành được hai đến ba phần quyền phụ trách là được.
Nhưng cô ta không ngờ Vương Bảo Nhạc lại giao hết toàn bộ quyền xây dựng lại cho mình. Dù thấy khó hiểu nhưng đối mặt với quýên lợi lớn như thế, Lý Di vẫn nhận lấy ngay lập tức.
Vương Bảo Nhạc chẳng để ý đến Lý Di nữa, quay sang nhìn Khổng Đạo.
Khổng Đạo im lặng, thầm nghĩ trước khi đến đây thì quân khu Sao Hỏa và cha nuôi của mình đã có dặn dò, lại tận mắt thấy Vương Bảo Nhạc vừa xuất hiện đã giao hết quyền lợi ra như thế khiến hắn có cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời. Tuy hắn không nhìn thấu nhưng bản năng lại thấy có nguy hiểm.
Mặc dù vậy, hắn vẫn đanh mặt cúi đầu với Vương Bảo Nhạc một cái.
‘Bái kiến vương Khu trưởng/
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, sau đó gật đầu một cái rồi mở miệng.
“Khổng Khu trưởng...”
“Vương khu trưởng không cần nói nhiêu!”
Khổng Đạo trực tiếp cắt ngang lời Vương Bảo Nhạc.
“Chẳng phải Vương khu trưởng đã bàn bạc với quân đội về chức trách của Khổng mỗ hay sao. Khổng mỗ tới đây sẽ không tham gia vào bất kỳ việc xây dựng nào, chỉ phụ trách trấn thủ hang thần binh, đồng thời cũng sẽ định kỳ mở phong ấn ra để vào bên trong giết hung thú. Khổng mỗ cũng đã nộp vật tư lên cho Lâm Khu trưởng, không tham dự tất cả tính toán của các ngươi!”
“Nơi này vừa có cảnh báo, vẫn còn nhiêu chuyện phải kiểm tra thật kỹ, nếu như không còn việc gì khác thì Khổng mỗ xin không tiễn.”
Nói đoạn, Khổng Đạo không để ý đến Vương Bảo Nhạc nữa, xoay người dẫn theo tu sĩ quân đội do hắn đưa tới, bắt đầu kiểm tra nghiêm ngặt bên ngoài hang thần binh.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại nhìn Khổng Đạo một lúc nhưng cũng không nói gì nhiêu, sau đó xoay lưng dẫn Lâm Thiên Hạo rời khỏi nơi này. Lý Di cũng nhìn Khổng Đạo một cái, sau khi thu hồi ánh mắt, nghĩ đến chuyện mình vừa giành được quyền lớn thì tim đập rộn lên. Mặc dù cô ta vẫn thấy hồ nghi nhưng dẫu có ẩn ý gì thì cô ta cũng không SỢ!
“Có lẽ đây là do con lợn Vương Bảo Nhạc này đang bày tỏ thái độ thần phục trước Đạo viện Bạch Lộc...”
"filepos0008442973">

Bạn cần đăng nhập để bình luận