Tam Thốn nhân Gian

Chương 388

Chương 388Chương 388
LÝ UYẾN NHI ĐÍNH HÔN
Chẳng mấy chốc, mười chiếc khí cầu này đã đáp xuống phi trường giản dị bên trong tân thành Thần Binh, Vương Bảo Nhạc thân là chủ nhà, đồng thời người tới lại là sư đệ, sư muội, thậm chí có không ít người còn là sư huynh, sư tỷ của mình nên đương nhiên phải tự mình đến nghênh đón.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho những đệ tử Đạo viện Phiêu Miễu vừa bước xuống khí cầu lập tức cuồng nhiệt thấy rõ, hai mắt đầy vẻ sùng bái, lần lượt bước lên bái kiến.
“Bái kiến đại sư huynh!!”
“Bái kiến đàn anh!”
“Bái kiến Thành chủ!”
Vì không phải ai cũng như nhau nên với họ, Vương Bảo Nhạc lại có các thân phận khác, tuy lãn này thanh âm không đồng nhất nhưng vẫn vô cùng vang dội.
Vương Bảo Nhạc cũng kích động vô cùng, hắn cảm thấy đúng là nhân duyên của mình ở đạo viện vô cùng tốt, lại được nhiêu người yêu thích như thế, hắn càng tự tin vào gương mặt đẹp trai và dáng người mi nhon của mình hơn.
Vương Bảo Nhạc đang định bước lên cho các học muội một cái ôm chào hỏi nồng nhiệt thì Liễu Đạo Bân ở phía sau đã khóc lóc nhào tới, còn chưa tới gần Vương Bảo Nhạc thì sự kích động và mừng rỡ của hắn đã vượt qua tiếng chào của tất cả mọi người, vang vọng khắp bốn phía.
“Bảo Nhạc sư huynh, ta nhớ ngươi quá, nhớ muốn chết luôn!!”
Liễu Đạo Bân toàn thân run rẩy, bước lên ôm chặt lấy đùi của Vương Bảo Nhạc. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc cảm động không thôi, thậm chí mấy người đứng bên
cạnh Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình rung động.
Kim Đa Minh nhìn Liễu Đạo Bân vài cái, Khổng Đạo cũng thầm tán thành, duy chỉ có Lâm Thiên Hạo là giữ vẻ mặt vô cùng cổ quái, một mặt là vì hắn biết rõ Lâm Thiên Hạo, mặt khác không rõ tại sao, hắn cảm thấy sự xuất hiện của Liễu Đạo Bân sẽ làm địa vị của mình lung lay
“Đạo Bân!”
Thấy Liễu Đạo Bân kích động ôm mình run rẩy như thế, Vương Bảo Nhạc cũng phải cảm động, trong lòng lại thấy hổ thẹn, sao mình chỉ biết nhìn mấy học muội mà không để ý đến người đàn em này cơ chứ.
Trong lòng tự trách, Vương Bảo Nhạc đỡ Liễu Đạo Bân dậy, vui mừng vỗ vai hắn, sau đó lại nhìn quanh như tìm kiếm bóng dáng ai đó. Liễu Đạo Bân đứng bên cạnh vừa lau nước mắt vừa để ý đến hành động của Vương Bảo Nhạc, thấy vậy bèn nhỏ giọng nhắc.
“Sư huynh, Chu Tiểu Nhã vẫn còn đang bế quan... Còn Đỗ Mãn thì đã đến Mặt Trăng do bí cảnh Trúc Cơ lại mở ra rồi.”
“vẫn còn bể quan á?!!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Hắn chợt cảm thấy việc mình giúp Chu Tiểu Nhã vào Đan Đạo các đúng là quyết định sai lầm. Đan Đạo các này đúng là không phải người, nhận đệ tử xong thì cứ bắt bế quan suốt ngày, đúng là biến thái đến mức khiến người ta căm phẫn!
Vương Bảo Nhạc tức giận, thâm nghĩ mình phải tìm cơ hội quay v'ê Trái Đất, tự mình đến Đan Đạo các hỏi xem bọn họ có ý gì mới được. Sau khi hạ quyết tâm, Vương Bảo Nhạc lại quay sang hàn huyên với các đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu một phen, cuối cùng mới sắp xếp chỗ ở cho họ, thứ chờ họ tiếp theo chính là nhậm chức ở các bộ, ngành trong tân thành.
Sau khi làm xong mọi thứ, Vương Bảo Nhạc mới dắt Liễu Đạo Bân đi đến văn phòng của mình. Vừa mới vào thì Liễu Đạo Bân đã lập tức nấu nước, tự mình pha trà cho Vương Bảo Nhạc vô cùng thuần thục, sau đó cúi đầu đứng bên cạnh hắn, lại còn lấy một quyển sổ ghi chép ra, trên mặt lộ vẻ lắng nghe.
Cảnh tượng này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng quen thuộc, bất giác nhớ đến lúc còn trong đạo viện nên cảm khái hỏi thám chuyện Đỗ Mãn đến Mặt Trăng rồi cầm chung trà lên uống một hớp, sau khi đặt xuống thì bổ nhiệm Liễu Đạo Bân làm chủ nhiệm ván phòng của mình.
Liễu Đạo Bân vừa được bổ nhiệm thì lập tức vỗ ngực cam đoan.
“Thành chủ cứ yên tâm, cha ta trước kia cũng đảm nhiệm chức vụ này, ta cũng được xem ông làm việc từ nhỏ đến lớn nên rành lắm! Ta bảo đảm sẽ không có bất kỳ vấn đề gì!”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì lại càng hài lòng hơn, dặn dò một phen, suốt quá trình Liễu Đạo Bân đều ghi lại hết, chỉ sợ bỏ sót chữ nào, thái độ nghiêm cẩn khiến cho người ta vô cùng hài lòng. Cuối cùng, trước khi đi Liễu Đạo Bân còn lấy một cái túi trữ vật ra đặt ở trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nhướng mày toan từ chối, Liễu Đạo Bân lập tức mở miệng túi, đổ một số thứ ở bên trong ra. Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì mới nhận lấy túi trữ vật xem thử, phát hiện bên trong chỉ toàn là đồ ăn vặt, thậm chí còn có mấy mươi thùng nước băng linh với đủ loại mùi vị của Đạo viện Phiêu Miễu, lại càng hài lòng hơn.
Thấy Vương Bảo Nhạc hài lòng như thế, Liễu Đạo Bân cũng thỏa mãn vô cùng, sau khi dọn dẹp văn phòng sạch sẽ thì mới rời khỏi.
“Vẩn là Liễu Đạo Bân tốt.”
Vương Bảo Nhạc ngồi đó án vặt, uống nước băng linh, vừa cảm khái vừa nghĩ nay tân thành đã đây đủ cả rồi, chỉ chờ ba Khu
trưởng mới đến đây rồi xây dựng nữa mà thôi.
Mới đó đã qua hai bảy ngày, trong thời gian này, Liên bang mãi mà vẫn không cho ra quyết định về ba vị Khu trưởng này, có thể thấy được Lân cạnh tranh này dữ dội đến mức nào.
Nhưng trong quá trình các thế lực tranh giành vị trí Khu trưởng này thì lại có một tin tức liên quan đến Ngũ Thế Thiên Tộc và hội nghị viên được tung ra khiến cho dư luận bùng nổ dữ dội, bởi vì tin tức Lân này còn cụ thể hơn cả trước đó.
Lúc trước chỉ nói là hai bên sắp kết minh, nhưng Lân này không hề nhắc đến chuyện kết minh, chỉ nói là nghị viên trưởng muốn làm thông gia với Trần gia trong Ngũ Thế Thiên Tộc!
Tin tức này vừa truyền ra thì lập tức khiến cho bao người giật mình, Vương Bảo Nhạc cũng thế. Hắn nhịn không được mà cho ra một suy đoán, tiếp theo lại tìm Lâm Thiên Hạo hỏi cho rõ.
Lãn này, Lâm Thiên Hạo cũng biết nhiều hơn một chút, dù sao thì lẫn trước Vương Bảo Nhạc hỏi tới mà hắn lại không biết gì khiến hắn cảm thấy tác dụng của mình không còn lớn như trước nữa. Nhất là sau khi gặp Liễu Đạo Bân thì hắn lại càng thấy nguy hiểm hơn nên nghe tin tức này xong thì đã truyền âm cho cha mình để hỏi thăm.
Lâm Hữu bất đắc dĩ chỉ có thể nói một phần chân tướng cho hắn nghe nên sau khi Vương Bảo Nhạc gọi hắn tới và hỏi lại Lân nữa thì Lâm Thiên Hạo hít sâu một hơi rồi đáp ngay.
“Thành chủ, chuyện này ta cũng vừa mới biết được, cơ bản đã xác định được là Lý Uyển Nhi và con trưởng của Trần gia là Trần Mộc sắp đính hôn với nhau, một năm sau sẽ thành hôn!”
“Ta từng gặp Trần Mộc này rồi, lớn tuổi hơn chúng ta một chút nên đã nhậm chức từ lâu, cũng là tòng tứ tước có thực quyền trong Liên bang. Lúc còn bé, cha ta cứ lấy
hắn ra để so với ta, bảo ta phải noi gương hắn...”
Lâm Thiên Hạo cảm khái nhưng hắn vừa nói đến đây thì Vương Bảo Nhạc đã vỗ bàn thật mạnh.
“Chuyện quái quỷ gì thế này? Thời buổi nào rồi mà còn ép duyên với liên hôn nữa chứ?”
Trước đó, Vương Bảo Nhạc đã có suy đoán cho trường hợp xấu nhất rồi, nay nghe Lâm Thiên Hạo nói xong thì trong đâu lập tức nhớ lại lúc mình và Lý Uyển Nhi ở trong mật thất, cảm giác như người phụ nữ của mình đã bị cướp đi vậy.
Lâm Thiên Hạo còn hoảng hơn, lấy làm kinh ngạc, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Thành chủ có quen biết với Trần Mộc nên vội nói vun vào.
“Đúng vậy, Thành chủ nói rất đúng! Bây giờ đã là kỷ Linh Nguyên rồi mà còn liên hôn. Trân Mộc cũng không tệ lắm, đáng tiếc, lấy ai không lấy lại đi lấy cái bà gái già Lý Uyển Nhi bạo lực kia!!”
Lâm Thiên Hạo thở dài, đang định nói tiếp thì Vương Bảo Nhạc đã ngẩng đầu lên quắc mắt nhìn hắn.
Điêu này khiến Lâm Thiên Hạo giật thót, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành, thầm nghĩ chẳng lẽ mình hiểu sai, người Vương Bảo Nhạc bênh vực không phải Trần Mộc mà là... Lý Uyển Nhi?
Suy đoán này khiến hắn trợn trừng hai mắt.
“Cái tên Trần cái gì Gỗ đó là cái thá gì, hắn không sợ Lý Uyển Nhi thiến hắn à!!”
Vương Bảo Nhạc trừng Lâm Thiên Hạo một cái xong thì lại bất mãn với vụ liên hôn này hơn, bèn hừ lạnh một tiếng.
Lời Vương Bảo Nhạc nói ra khiến Lâm Thiên Hạo càng xác định suy đoán của
mình là đúng nên sắc mặt trở nên rất lạ, thầm nghĩ không hổ là Thành chủ, gu nhìn con gái quả nhiên không giống người thường... Nhưng hắn lại không dám hỏi nhiêu, chỉ có thể kể rõ những gì cha hắn đã nói cho Vương Bảo Nhạc nghe.
“Lần này, Ngũ Thế Thiên Tộc và hội nghị viên sẽ dùng việc liên hôn để tiến hành kết minh chặt chẽ hơn, mặc dù trước đó hai bên cũng có chút mâu thuẫn, nhưng bản chất của chính trị chính là thỏa hiệp... Đồng thời, ta còn nghe nói Trần gia vì muốn cưới cho bàng được Lý Uyển Nhi mà đã đưa ra khoản sính lễ khiến nghị viện trưởng không cách nào từ chối được!”
Sau khi nói xong, Lâm Thiên Hạo chẳng dám ở lâu nên tranh thủ cáo từ, mãi đến khi rời khỏi mà trong lòng vẫn còn cảm khái Vương Bảo Nhạc quả nhiên không giống mình.
Vương Bảo Nhạc ở bên này cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa, trong lòng thì bực bội rất khó diễn tả. Tóm lại, hắn cảm
thấy tên Trần Mộc này muốn cắm sừng mình.
“Con mợ ngươi, dám giành người con gái đã nhìn hết cơ thể ta à? Ta nhất định sẽ đập chết ngươi!”
Sát khí trong Vương Bảo Nhạc bốc lên ngùn ngụt.
"filepos0008731975">

Bạn cần đăng nhập để bình luận