Tam Thốn nhân Gian

Chương 528

Chương 528Chương 528
ÁCH THƯƠNG, BINH TRỦNG, THIÊN ĐƯỜNG
BÉO Ú
Thế giới tối đen này lại tràn ngập yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh hay ánh sáng này, bao gồm cả ba người Triệu Nhã Mộng cũng bị bao phủ trong bóng tối, duy chỉ có thế giới nội tâm của ba người bọn họ lúc này là sáng bừng.
Triệu Nhã Mộng tỉnh lại, cô không chú ý tới mình đã không có thân thể nữa, chỉ giống như một tia ý thức đang lướt đi trong tinh không đầy biển lửa.
Trong tinh không tràn ngập một ngọn lửa đặc thù, biển lửa bao trùm phạm vi vô tận,
thiêu đốt từng ngôi sao, đồng thời cũng khiến cho cả tinh không sụp đổ.
Trong quá trình sụp đổ này, Triệu Nhã Mộng ngơ ngác lướt đi, cô không biết đã qua bao lâu, mãi cho đến khi tìm thấy một gốc cây ở sâu bên trong biển lửa này.
Một gốc cây vô cùng khổng lồ, còn khổng lồ hơn cả những ngôi sao!
Người vốn bình tĩnh như cô nhìn thấy gốc cây này cũng phải giật mình dữ dội, giống như đứng trước gốc cây này thì hành tinh cũng chẳng là gì cả. Trên cây mọc ra rất nhiêu gương mặt, đếm cũng không xuể, có người, có thú, có đủ loại kỳ lạ hiếm gặp, số lượng ít nhất cũng có mấy ngàn tỷ, vượt xa tưởng tượng của cô, đồng thời những gương mặt này cũng đang thấp giọng nỉ non.
Mỗi lần nỉ non lại có một tia sáng nhanh chóng bắn ra từ bên trong đại thụ, hòa vào gương mặt đó khiến cho nó trở nên sáng bóng, đồng thời cũng lấy được sức mạnh thẫn kỳ nào đó. Trong tàm mắt của Triệu Nhã Mộng, ngoại trừ đại thụ và những gương mặt đó ra thì thứ cô nhìn thấy chính là vô số tia sáng liên tục lướt qua những gương mặt trong gốc đại thụ này, giống như mãi mãi sẽ không dừng lại...
Tất cả mọi thứ khiến cho Triệu Nhã Mộng quên cả rời đi, cô đứng đó ngơ ngác nhìn gốc đại thụ trước mặt, mãi cho tới khi một thanh âm bình tĩnh lại uy nghiêm phát ra từ trong đại thụ này, vang vọng trong ý thức của Triệu Nhã Mộng.
“Kẻ truyền thừa mới tới kia, có thể tới được đây chứng tỏ ngươi đã nhận được tư cách, vậy thì ta sẽ tuân theo ước định cổ xưa với tông môn của ngươi mà thu ngươi làm đệ tử thân truyền. Bây giờ... ngươi có muốn tiếp nhận truyền thừa của ta, trở thành một trong trăm vị thân truyền trên ngàn vạn đệ tử của ta hay không?”
Ý thức của Triệu Nhã Mộng chấn động, giống như phúc đến thì lòng sáng, cô cúi đầu trước gốc đại thụ che trời trong tinh không này.
“Đệ tử nguyện ý!”
Sau khi Triệu Nhã Mộng lên tiếng thì trong cổ thụ lại có một tia sáng bay ra, nháy mắt dung nhập vào mi tâm của cô. Thân thể của Triệu Nhã Mộng chấn động, trong vô số gương mặt trên gốc cây cũng xuất hiện gương mặt Triệu Nhã Mộng đang nhắm mắt, có điêu gương mặt của cô ở nơi rất cao, rõ ràng có thân phận khác hẳn.
Hồi lâu sau Triệu Nhã Mộng mới mở mắt ra, nhìn vào tinh không, đột nhiên lên tiếng.
“Không biết tục danh của sư tôn là...”
“Từng có người gọi vi sư là... Ách Thương!”
“Ách Thương...”
Cái tên này như mang theo một cỗ sức mạnh kỳ lạ nào đó, vang vọng khắp tinh không khiến cho biển lửa bộc phát, thiêu đốt nhiêu ngôi sao hơn, cũng khắc sâu vào trong tâm thần của Triệu Nhã Mộng.
Cùng lúc này, trong thế giới nội tâm của Trác Nhất Phàm. Khác với tinh không của Triệu Nhã Mộng, trước mắt hắn không có biển lửa, cũng không có đại thụ, chỉ có một mảnh... binh trủng!
Một mảnh binh trủng vô biên vô hạn, mênh mông vô tận, dõi mắt nhìn tới, toàn bộ vùng đất này có vô số binh khí. Những binh khí này gần như bao hàm tất cả văn minh trong vũ trụ, trong đó có rất nhiều thứ Trác Nhất Phàm không biết. Thậm chí, ngay cả bầu trời cũng có vô số binh khí lơ lửng, trời xanh cũng là do một cái trống trận khổng lồ biến thành.
Nhìn vùng binh trủng trước mắt, Trác Nhất Phàm ngơ ngác đi tới, hắn không nhìn bất kỳ thanh vũ khí nào, chỉ men theo từng tiếng nỉ non vang lên bên tai, liên tục lướt đi. Không biết qua bao lâu, không biết đã lướt đi bao xa, khi hắn dừng lại thì trước mắt lại xuất hiện một tòa kiếm sơn.
Có một nữ tử trung niên ngồi trên đỉnh của ngọn núi này, nữ tử này ngồi đan chân giống hệt nam nhân, một tay chống cằm, trong mắt mang theo ý chí chấp nhiếp nhân tâm, nhìn Trác Nhất Phàm với vẻ ghét bỏ.
“Binh thể cải tạo hậu thiên, nếu là trước kia thì lão nương chẳng thèm nhìn đến một cái đâu, dù là binh thể trời sinh cũng có cả đống, nhưng bây giờ... Thôi vậy, thịt muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt. Tiểu tử kia, mặc dù lão nương đã chết nhưng khi còn sống đã nợ tông môn của ngươi một lời hứa, nếu không hoàn thành thì dù chết cũng không thể an tâm. Bây giờ, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ để hoàn thành lời hứa. Mẹ nó, nếu ngươi không chịu thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”
“Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Trác Nhất Phàm ngẩn ra, sau đó lập tức ôm quyền cúi đầu.
Đối với Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm mà nói, những điều quỷ dị diễn ra lúc trước thật ra chính là một loại truyền thừa đặc thù. Mang lạc ấn của cường giả muôn đời trước trong vũ trụ luân hồi, dùng phương thức hình chiếu để xuất hiện trong thế giới nội tâm của họ.
Từ trình độ nào đó mà nói thì hình ảnh trong thế giới nội tâm xem như tiêm thức mà người thí luyện cũng không hề phát hiện ra, hoặc nên nói là giấc mơ.
Ví như Triệu Nhã Mộng vậy, thế giới nội tâm của cô là biển lửa. Đây không phải vì trong tính cách của cô ẩn giấu nóng tính hay bạo ngược gì, mà là sau vẻ ngoài bình tĩnh của cô ẩn chứa sự quyết đoán và cứng cỏi, lại có ý chí bất khuất, nhưng cũng ẩn chứa phân nào tiêm thức hủy diệt.
Nói cho đúng thì đây là một cô gái không nên trêu vào, một khi trêu chọc thì cô ấy sẽ bùng nổ mà trả thù giống hệt như biển lửa, thiêu cháy mọi thứ.
Mà thế giới nội tâm của Trác Nhất Phàm lại là binh trủng, điêu này đại biểu trong tiêm thức của hắn đầy bi quan, binh khí đại diện cho chính bản thân hắn, còn đám mộ phần kia thì là nơi chôn cất hắn.
Thế giới nội tâm khác nhau sẽ dẫn tới hình chiếu truyền thừa khác nhau, nhưng đây là đối với Thương Mang Đạo Cung khi xưa. Dãu sao thì lúc đó cũng có rất nhiều người thí luyện đến đây, dù thất bại bỏ mạng rất nhiêu, nhưng vẫn có biết bao người xông vào. Tuy vậy, trong tình trạng sư nhiều cháo ít như hiện nay thì mọi thứ lại khác hẳn.
Nhưng dẫu sao đây cũng là nội tình của Thương Mang Đạo Cung thật sự, hôm nay xem như ba người Vương Bảo Nhạc đã nhận được phúc trách, chằng qua bọn họ thuộc nhóm bị lựa chọn chứ không có nhiêu quyền chủ động mà thôi.
Mà những thân ảnh vô biên vô tận ở đây thực ra đều là hình chiếu, bên trong phần lớn đều là hình ảnh chấp niệm của đệ tử Thương Mang Đạo Cung khi xưa bị cưỡng chế giữ lại sau khi thí luyện thất bại và bỏ mình, cũng có một số là lạc ấn truyền thừa đặc thù nên Dãn Hồn thủ mới không thể chộp vào được.
về phần Vương Bảo Nhạc, lúc này cũng đang trong quá trình truyền thừa, chẳng qua thế giới nội tâm của hắn rất quỷ dị...
Đó là một thế giới tràn đầy màu sắc, lại bao gồm rất nhiều khu vực, khác hẳn người thường!
Sau khi ý thức của hắn tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một thế giới... chỉ toàn những kẻ béo ú. Thế giới này rất rộng lớn, cả nam lẫn nữ bên trong đều béo ú, ai nấy đều trông béo hơn Vương Bảo Nhạc rất nhiêu. Nếu như thân thể của hắn mà ở đây thì nhất định trông sẽ có vẻ mi nhon và đẹp trai vô cùng.
“Đây là thiên đường ư...”
Sau khi Vương Bảo Nhạc nhìn rõ xung quanh thì tâm thần chấn động, ngơ ngác một lúc mới lạch bạch đi tới. Thứ hắn nhìn thấy suốt đoạn đường đều là thiên đường trong mơ của hắn.
Hồi lâu sau, hắn mới đi tới điểm cuối của thế giới này. Ở đó, hán thấy được tinh không, ánh sao lẫn... áo đen mái chèo trên thuyền nan quen thuộc.
Nơi này, đúng là Minh Tông trong trí nhớ của hắn!
Từng đợt khí tức khủng bố liên tục phát ra từ những ngôi sao trong tinh không Minh Tông, nhất là hành tinh chính của Minh Tông lại có nhiêu khí tức như thế hơn. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn cảm nhận được cả khí tức của sư tôn.
Tâm thần của hắn chấn động dữ dội, nhanh chóng lướt tới, nhưng không biết tại sao mà mãi vẫn không thể tới gần, giống như tinh không giữa hắn và hành tinh chính của Minh Tông đã bị kéo dài vô hạn. Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc thầm thở dài một tiếng, đổi sang hướng khác, dần rời khỏi thế giới Minh Tông để đến thế giới thứ ba.
Thế giới thứ ba này rất yên tĩnh, chỉ có một bức họa được trải dài vô hạn. Trên bức họa có một cô bé tám tuổi, bộ dạng đáng yêu lại tinh nghịch, đang giơ tay hai ra với một người đàn ông tóc trắng như gọi ba ba, muốn người đàn ông tóc trắng ấy ôm lấy cô.
Khi nhìn thấy cô bé này, phản ứng đầu tiên của Vương Bảo Nhạc chính là thầm gọi một tiếng chị đẹp. Còn người đàn ông kia, hắn chỉ nhìn thoáng qua một cái thì tâm thần rung động dữ dội như sấm rền chớp giật, bên tai vang vọng đạo kinh.
Tâm thân của Vương Bảo Nhạc run lên, vội vàng bay ra xa, chẳng mấy chốc hẳn đã đi tới thế giới thứ tư. Nơi này không khác gì so với thế giới thứ ba lắm, nhưng lại nhỏ hơn một chút, trong thế giới tĩnh lặng đó có chỉ có một bức tượng. Bức tượng đó có ba đầu sáu tay, phát ra từng đợt khí tức khủng bố, đồng thời trên đỉnh đầu còn có một con muỗi màu lam đang trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc.
“Tộc Vị ương?”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác, theo bản năng tránh né nó, cứ thế, hắn lại đến thế giới thứ năm.
Trong thế giới này có một trái tim khổng lô!
Trái tim này đã ngừng đập từ lâu nhưng vẫn chưa có tử khí, bên trong nó lại phát ra từng đợt lực hút kinh thiên động địa khiến toàn thế giới rung chuyển.
Dây là... Phệ chủng ư?!
"filepos0011513014">

Bạn cần đăng nhập để bình luận