Tam Thốn nhân Gian

Chương 462

Chương 462Chương 462
QUY VỊ
LÚC đã đóng dấu Minh Văn lên hồn thể của thuýên linh khiến hắn ôm quýên bái kiến mình, một cỗ cảm giác kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc giống như chỉ cần một suy nghĩ của hắn cũng có thể quyết định sống chết của thuyền linh này.
Vương Bảo Nhạc chẳng xa lạ gì với cảm giác này, bởi vì lúc ở Minh Tông thì hắn đã có quýên quyết định đối với ba vong hồn được mình độ hóa rồi.
“Tiếp theo, chính là bào linh và tưởng linh rồi!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, nhớ tới đủ loại ác ý của hai khí linh kia đối với mình trước đó thì hắn lại hừ lạnh một cái. Lúc này, hắn đứng trên thuyên nan, giơ tay phải lên, chiếc thuyền này lập tức nổ vang,
tiến nhanh về phía trước, sau đó hòa vào hư vô rồi biến mất tăm.
Khi xuất hiện lại thì đã ở trên quảng trường trung tâm của tòa thành trì trong tầng thứ ba kia!
Tầng thứ ba của thế giới dưới lòng đất lúc này, cả lão giả lẫn đứa bé trai đó đều vô cùng căng thẳng. Bọn họ không biết sau khi Vương Bảo Nhạc vào trong cái hố đó thì sẽ có biến hóa gì nhưng trong đầu đều tràn ngập sát khí, suy nghĩ muốn giết chết Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng mãnh liệt. Nhưng bọn họ lại không thể nào tự mình động thủ được nên đã triệu tập tất cả hung thú cường hãn nhất ở trong thế giới dưới lòng đất lại bên ngoài cái hố nọ, chờ Vương Bảo Nhạc xuất hiện.
Thực ra, bọn họ cũng đã thử điêu khiển đám hung thú này vào bên trong hố rồi nhưng bên trong lại có bức tường ngán cản, không cho bất cứ tồn tại nào tiến vào. Vậy nên, dù quốc sư và đứa bé trai có sốt ruột cách mấy cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Trong lúc bọn họ lo lắng điêu khiển đàn thú bao vây bên ngoài cái hố thì thiên địa bỗng nhiên thất sắc, mây gió nổi lên, tiếng nổ 'âm 'âm vang vọng khắp nơi khiến mặt đất rung chuyển và nứt ra thành từng khe hở thật lớn. Một cỗ sức mạnh kinh người bất ngờ trỗi dậy, đất đá bắn tung tóe, đám hung thú đang bao vây rú lên đau đớn, nháy mắt đã bị cỗ sức mạnh này hất bay, chật vật lùi lại.
Sự cố ập tới quá bất ngờ, lão giả quốc sư và đứa bé trai đều biến sắc hoảng sợ, sau khi mặt đất sụp xuống, một chiếc thuyền khổng lồ màu đen xuyên qua lòng đất mà xuất hiện!!
Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, chiếc thuyền màu đen này xuất hiện trước mặt lão giả và đứa bé trai, bọn họ cũng lập tức nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đang khoanh tay đứng trên thuyền!
Một cảm giác tim đập rộn lên rất kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong dẫu lão giả quốc sư và đứa bé trai. Bọn họ lập tức biển sắc, lúc này trí nhớ về Minh Tông cũng nhanh chóng xuất hiện trong đầu. Nhất là đứa bé trai, toàn thân của nó run lên, trong mắt đầy vẻ hung tàn và điên cuồng, há miệng hét lớn.
Lúc nó hét lên, đám hung thú bị đánh bay khi nãy như bị kích thích, cả đám gầm rú, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng hai mắt vẫn đỏ quạch lên, đồng loạt xông về phía Vương Bảo Nhạc.
“To gan!”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc nhất thời trở nên lạnh lẽo, sau đó lạnh lùng lên tiếng. Suy nghĩ lóe lên, chiếc thuyền màu đen dưới chân lập tức lóe sáng, từng đợt hắc quang quét ngang xung quanh như sóng vỗ.
Nơi nó đi qua, đám hung thú kia đều run rẩy dữ dội, căn bản không cách nào chống cự được. Dù tu vi của chúng nó cao tới đâu đi chăng nữa nhưng sự hình thành của
chúng đều có liên quan trực tiếp với Minh Khí. Có thể nói, chúng nó đã bị khí tức phát ra cải tạo, từ đó tiến hóa ra, bên trong huyết nhục của chúng vốn đã có phàn khiếm khuyết.
Điểm khiếm khuyết này khiến cho chúng nó đứng trước Minh Khí và Vương Bảo Nhạc thì yểu ớt đến mức không chịu nổi một kích, lúc này sau khi gợn sóng lan ra thì lại có tiếng bùm bùm vang lên, đám hung thú kia liên tục nổ tung, tạo thành vô số đóa hoa máu giữa đất trời!
Khí thể của cảnh tượng này vô cùng áp đảo khiến bốn phương rung động, đồng thời cũng khiến cho đồng tử của đứa bé trai co rụt lại, nhưng rõ ràng hung tính của nó rất mạnh. Dù biết rõ Minh Hỏa trong người Vương Bảo Nhạc sẽ gây thương tổn lớn cho mình nhưng nó vẫn không chọn cách bỏ chạy mà là gầm lớn, hai mắt đỏ ngầu, phất tay dẫn dắt máu thịt của đám hung thú đã phát nổ xung quanh tới.
Đưa mắt nhìn qua, đám máu thịt này nháy mắt đã hội tụ lại thành một dòng sông máu vờn quanh đứa bé trai, tạo thành một lớp giáp phòng hộ đỏ rực giống như muốn dùng nó để chống lại Minh Hỏa. Đứa bé trai ở bên trong lớp phòng hộ hét lớn một tiếng, dùng tốc độ tối đa để xông tới chỗ Vương Bảo Nhạc!
Đối mặt với đứa bé trai hung tàn lao tới, Vương Bảo Nhạc vẫn bình tĩnh như thường. Nếu đổi lại là trước Minh Mộng, trong lòng hắn không hiểu rõ ưu thế của mình, nhưng trong Minh Tông ở Minh Mộng, hắn đã gặp qua rất nhiều vong hồn, cũng cảm nhận được sự áp chế của Minh Tông đối với vong hồn. Nơi hắn đi qua, tất cả vong hồn đều sợ hãi run rẩy.
Ưu thế tâm lý này khiến hán căn bản chẳng hề sợ hãi đứa bé trai đang lao tới, còn không cần nói đến chuyện đứa bé trai này đã bị hắn đích thân độ hóa trong Minh Mộng.
Dù chỉ là ký ức trong Minh Mộng nhưng chỉ cần Minh Ván trong Minh Đan của hấn đóng dấu lên người đứa bé trai thì ký ức của nó sẽ bị thay đổi, biến thành giống hệt như trong mộng!!
Tất cả những chuyện này khiến cho Vương Bảo Nhạc không hề biển sắc, chỉ thản nhiên nói.
“Ồn ào quá!”
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên, ngón tay hơi cong lại như lúc hắn đang vẽ cho vong hồn lúc ở trong Minh Mộng, bắt đầu... vẽ Thi Nhan!
Ngón tay vạch xuống, đứa bé trai đang xông tới chợt run lên, một cỗ sức mạnh mà nó cán bản không cách nào chống cự đã xuyên qua lớp phòng hộ bên ngoài để đánh lên hồn thể của nó, giống như có một chiếc bút vừa nhẹ nhàng điểm xuống hồn thể của nó vậy!
Trong nháy mắt, miệng của nó đã biến mất, tiếng hét lớn kia cũng ngưng bặt...
Thân thể của đứa bé trai run rẩy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Tay phải của Vương Bảo Nhạc lại giơ lên lần nữa, phân nửa thân thể của đứa bé trai trực tiếp biến mất như đã bị xóa đi!
Lúc này, trong mắt nó không còn là hoảng hốt nữa mà đã biến thành hoảng sợ, cảm giác hồn phi phách tán gần như đã bị nó lãng quên khi xưa bắt đầu ầm ầm trỗi dậy như sóng biển xô bờ toan nhấn chìm nó, khiến cho đứa bé trai lập tức run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin và tuyệt vọng.
Đây là áp chế của Minh Tông đối với vong hồn, là áp chế của Minh Tử đối với khí linh, là một loại chế tài bất chấp tu vi. Dù Vương Bảo Nhạc chỉ là Kết Đan, trình độ của đứa bé trai này rõ ràng cao hơn thế nhưng chỉ căn nó là khí linh, chỉ căn hồn thể của nó không đột phá cực hạn nào đó thì vẫn sẽ bị Vương Bảo Nhạc áp chế hoàn toàn.
“Còn không mau quỳ xuống!”
Thấy được vẻ cầu xin trong mắt đứa bé trai, Vương Bảo Nhạc dừng tay lại, bình tĩnh lên tiếng.
Ngay khi hắn vừa lên tiếng thì đứa bé trai này lập tức quỳ rạp xuống. Bởi vì nửa người của nó đã biến mất nên cái quỳ này giống như nằm úp sấp trên đất, liên tục đập đầu xuống đất như đang dập đầu.
Cảnh tượng này khiến cho lão giả quốc sư cách đó không xa bị dọa hết hồn, thất thanh bật thốt!
“Thi Nhan!”
Thân thể của hắn ta run rẩy, lập tức lùi lại phía sau. Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn ta chính là trốn!
Thậm chí, hắn cũng không kịp nghĩ xem mình phải trốn đi đâu và trốn được tới đâu...
;Muốn chết à!
Vương Bảo Nhạc ngẩng đàu lên, lạnh lùng nhìn lão giả đang nhanh chóng bỏ chạy kia, không tiếp tục dùng Thi Nhan nữa, trong mắt như có màu đen xuất hiện. Màu đen này nhanh chóng lan ra như mực nước, chỉ trong nháy mắt đã nhuộm hết tròng trắng trong mắt Vương Bảo Nhạc thành đen tuyền.
Ngay khi hai mắt hắn hoàn toàn biến thành màu đen thì đài sen Minh Đan trong người vận chuyển, một bàn tay màu đen lập tức vươn ra từ trong cơ thể hắn.
Bàn tay này cũng đen tuyền một màu, nó vừa xuất hiện thì xung quanh chợt lạnh lẽo. Đứa bé trai đang dập đầu lại run rẩy hơn, thậm chí nỗi sợ hãi ánh lên trong mắt nó lúc này còn dữ dội hơn trước đó.
Ngay cả đám hung thú không tử vong kia cũng run rẩy, sợ hãi tột độ. Bàn tay vươn ra từ trong người Vương Bảo Nhạc đột nhiên lao thẳng tới chỗ lão giả đang bỏ chạy ở phía xa!
Dan Hồn!!
Lão giả quốc sư hét lớn, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Hắn ta muốn tránh né nhưng lại không thể làm được gì. Bàn tay Dãn Hồn chớp mắt đã vươn tới tóm lấy hắn, dù hắn giãy giụa thế nào cũng vô ích. Nó kéo mạnh một cái, lôi hắn ta về lại trước mặt Vương Bảo Nhạc đang đứng trên thuyền.
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng nhìn lão giả bị bàn tay Dần Hồn túm lấy, lại nhìn sang đứa bé trai vẫn đang run rẩy dập đầu bên kia, vung tay phải lên, hai đạo Minh Văn trên Minh Đan của hắn lập tức bay ra, in dấu lên hai vong hồn này.
Thân thể của hai khí linh chấn động, không còn run rẩy nữa, lúc ngẩng đầu lên thì trong mắt còn hiện lên vẻ cuồng nhiệt, trí nhớ của chúng đã bị thay thế. Trong trí nhớ bây giờ, chúng nó đã được Vương Bảo Nhạc tự mình độ hóa, đồng thời cũng là khí linh của Vương Bảo Nhạc!
“Còn không quy vị!”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên nói, hóa giải bàn tay Dẩn Hồn, thân thể của lão giả quốc sư lóe lên một cái, hóa thành một chiếc áo đen bay thẳng đến sau lưng Vương Bảo Nhạc rồi khoác lên người hắn. Cùng lúc đó, sau khi Vương Bảo Nhạc giơ tay lên thì đứa bé trai cũng nhanh chóng hóa thành một mái chèo màu đen, rơi vào tay Vương Bảo Nhạc, bị hắn nắm trong tay.
Trong nháy mắt, trời đất trong thế giới dưới lòng đất, bao gồm cả tầng thứ nhất và tầng thứ hai, thậm chí cả Minh Khí cũng rung chuyển dữ dội.
Nhìn từ xa, khí tức của Vương Bảo Nhạc mặc áo đen đứng trên thuyền cũng biến đổi, mái chèo có treo đèn của hắn phát ra từng tia sáng mờ...
Lúc này, nếu như Triệu Phẩm Phương có mặt ở đây thì nhất định sẽ giật mình phát hiện Vương Bảo Nhạc lúc này giống hệt như thân ảnh trong bức bích họa đã khiến ông hâm mộ điên cuồng kia!
"filepos0010222749">

Bạn cần đăng nhập để bình luận