Tam Thốn nhân Gian

Chương 311

Chương 311Chương 311
ĐOÀN HỌC TỬ LĂNG VÂN!
Các khán giả ngồi xung quanh đều giật mình, bởi vì những lời này của Vương Bảo Nhạc nghe cực kỳ xuôi tai. Đồng thời, cách làm của hắn lại rất thỏa đáng, thêm một phần thì lố lăng, thiếu một phần thì không đủ, hắn lại làm cực kỳ chính xác.
Từ đầu chí cuối chỉ đẩy học tử chứ không hề nói gì về bản thân mình, đến lúc xin ban tên cũng vậy, nhưng hắn làm thế thì lại càng thể hiện giá trị của bản thân hơn.
Quan trọng hơn cả, một khi được Vực chủ Sao Hỏa ban tên thì sau này Đạo Lam sẽ không còn là một trong hai học viện quý tộc nữa mà sẽ là duy nhất. Đồng thời, được Vực chủ ban tên lại là sự cổ vũ tích cực nhất dành cho các học tử này. Có thể nói,
chỉ trong nháy mắt đã khiến những học tử này sinh lòng cảm kích Vực chủ, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả hâm mộ Vương Bảo Nhạc nữa.
Dùng cách này để hóa giải sự cuồng nhiệt của học tử dành cho Vương Bảo Nhạc trước khi trận đẩu bắt đâu, nhờ đó giảm được vài phiên toái do danh khí quá lớn mang tới, đồng thời cũng nịnh bợ Vực chủ rất tinh tế.
Mặt khác, một khi được ban tên thì vinh quang cá nhân của Vương Bảo Nhạc cũng sẽ lên theo, tồn tại vĩnh viễn ở Sao Hỏa. Có thể nói, chỉ cân cái tên này còn tồn tại thì dấu ấn của Vương Bảo Nhạc hắn để lại ở Sao Hỏa sẽ không biến mất.
Một câu vô cùng đơn giản mà ai cũng có thể nói nhưng ẩn ý bên trong lại cực kỳ nhiều... Dù sao thì dám nghĩ và dám nói ra trước mặt bao người thế này cũng như có thể tạo ra cơ hội để nói chúng hay không chính là điểm khiến mọi người giật mình ở Vương Bảo Nhạc!
Cùng lúc đó, đại Viện trưởng của Học viện Đạo Lam cũng kích động đến mức toàn thân run lên, vừa nghĩ tới chuyện nếu Vực chủ thật sự ban tên, dù công lao và vinh quang của ông không bàng Vương Bảo Nhạc nhưng thân là đại Viện trưởng của Học viện Đạo Lam, thành tích của ông cũng sẽ không thể xóa đi!
Điều này cho thấy một khi ông rời khỏi cương vị, quay lại Trái Đất thì chức vị và chức vụ của ông nhất định sẽ không hề tầm thường, ông vừa kích động và cảm kích Vương Bảo Nhạc.
Nhưng đối với Học viện Hỏa Linh mà nói thì lời của Vương Bảo Nhạc chẳng khác nào tin dữ giáng xuống. Đại Viện trưởng và lão sư của họ đều tái mặt chực khóc nhưng chẳng thể làm được gì nên chỉ đành tức giận trừng mắt nhìn Lý Vô Trần.
"Ngươi đi trêu vào hắn làm gì chứ!"
Lý Vô Trần cũng xanh mặt, trong lòng đắng chát không nói được nửa câu. Lúc học viện Đạo Lam bùng nổ thì hắn hiểu là mình đã
thua, thua hoàn toàn, chẳng những chiến lực cá nhân không bằng Vương Bảo Nhạc, ngay cả khả năng đào tạo học tử cũng thua hắn.
Nhưng Lý Vô Trần hắn không cam lòng, hắn nghĩ tới thân thế, tới tương lai và vô số điều khác của mình, lúc này lại nghe Vương Bảo Nhạc xin ban tên, thân thể hắn run lên, ngẩng đâu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt phức tạp, một cảm giác ghen ghét mà đời này chưa từng có ào ào trỗi dậy.
Trong lúc có người mừng rỡ, buồn bực, phấn chấn, tuyệt vọng đan xen, cả sân vận động từ từ an tĩnh lại, chỉ có những học tử Học viện Đạo Lam hưng phấn ngẩng cao đàu, hơi thở dồn dập, căng thẳng và mong chờ đã trở thành màu sắc rực rỡ nhất nơi đây.
Thấy ánh mắt của họ, Vực chủ Sao Hỏa dần mỉm cười. Lúc trước, cô nói còn thiếu một chút chính là thiếu cái này. Đè bẹp Học viện Hỏa Linh chằng là gì cả, mặc dù có thể
tăng thêm lòng tin nhưng lại không thể tạo ra cảm giác vinh quang tập thể, chỉ có khiến kẻ địch sợ hãi nhận thua thì mới làm được điêu này bởi vì tuyển thủ của Học viện Hỏa Linh không phải nhận thua với một người mà là toàn bộ!
Bây giờ lại nghe thấy lời của Vương Bảo Nhạc, bà lại nhìn hắn một cái, ánh mắt tiếp tục đảo qua những học tử đang kích động nọ, trầm ngâm một lúc mới đứng dậy, trong mắt ánh lên vẻ khích lệ.
"Chí ở nơi cao khí phách hiên ngang, dũng khí ngút trời vang vọng cửu trùng!"
"Ban tên, đoàn học tử Lăng Vân!"
Vực chủ Sao Hỏa vừa nói xong thì tiếng hoan hô lập tức bùng nổ trên sân vận động, cao tầng Sao Hỏa ở xung quanh cũng phải giật mình bởi vì ý nghĩa của hai câu này quá lớn.
Bầu không khí của sân vận động cuồng nhiệt đến cực điểm, người của Học viện Đạo Lam hưng phẫn vô cùng, các học tử thì mừng rỡ hân hoan còn đại Viện trưởng và các lão sư của Học viện Hỏa Linh thì cúi đẫu cay đắng.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc mừng rỡ cúi đầu với Vực chủ.
"Tạ Vực chủ ban tên!"
Vực chủ Sao Hỏa nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, lúc này mới xoay người rời đi, đại thụ cũng nối gót theo sau. Thấy Vực chủ đã đi, học tử của Học viện Đạo Lam mới hưng phấn hò reo hoan hô, thoải mái bộc lộ sự hưng phấn và sức trẻ của mình nên sân vận động vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Vực chủ đã rời đi nghe thấy tiếng hoan hô sau lưng thì cũng mỉm cười.
"Tên nhóc Vương Bảo Nhạc này thú vị lắm!"
Trận quyết đấu giữa hai học viện kết thúc, đoàn học tử Láng Vân nổi danh khắp cả Sao Hỏa, đồng thời cũng nổi tiếng ở Liên bang qua các kênh tường thuật trực tiếp.
Tên tuổi của Vương Bảo Nhạc lại vang danh khắp Liên bang Lân nữa, đồng thời hắn cũng đã đứng vững hoàn toàn ở Sao Hỏa. Sau khi trận đấu kết thúc, hắn còn tập hợp tất cả học tử tham gia lại, đi cảm ơn phụ huynh của họ, chuyện trò vui vẻ với nhau, thậm chí sau đó lại có vô số học tử bên Học viện Hỏa Linh chuyển sang Đạo Lam.
Thanh thế lớn như vậy, kết hợp những gì Vương Bảo Nhạc đã dặn dò Lâm Thiên Hạo tuyên truyền khắp nơi khiến cho Vương Bảo Nhạc nhận được nhiều danh hiệu chuyên gia giáo dục, cũng nổi tiếng hơn nhờ danh xưng người sáng lập đoàn học tử Láng Vân.
Có thể nói, đây là đoàn đội do hắn một tay chế tạo, theo thế lực của Học viện Đạo Lam lớn mạnh hơn, nhân số của đoàn học tử Lăng Vân này cũng ngày càng nhiêu, Vương Bảo Nhạc rất hài lòng với kết quả này, hắn hiểu, hiện giờ, dù đại thụ muốn động đến mình cũng không dễ chút nào.
"Khả năng tự bảo vệ của mình đã mạnh hơn trước nhiều rồi!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn, dù cảm giác nguy cơ do đại thụ mang đến vẫn còn nhưng áp lực đã giảm đi nhiêu rồi.
"Lúc trước hắn có ép mình phải làm gì thì mình không thể từ chối được... nhưng nay có hai vầng sáng kia bảo hộ, mặc dù vẫn chưa đủ bản lĩnh chống lại hắn nhưng vẫn có thể không thèm nghe theo lệnh hắn!”
Vương Bảo Nhạc đắc ý và mãn nguyện vô cùng, xem như mình đã giải quyết được phần nào cục diện rối rắm ở Sao Hỏa rồi.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc cũng xem như thắng được trận cược với Lý Vô Trần, sau này Lý Vô Trần gặp hắn thì phải gọi hắn là ông nội.
Nhưng khi Vương Bảo Nhạc hưng phấn muốn thử cảm giác được làm gia gia thì lại phát hiện Lý Vô Trần bế quan không chịu ra, điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy bực bội.
"Muốn quỵt nợ à? Chẳng phải chỉ là gọi một tiếng ông nội thôi sao? Dám chơi dám chịu đi chứ!"
Vương Bảo Nhạc cảm thấy Lý Vô Trần này nhỏ nhen quá đáng nên lấy nhẫn truyền âm ra gọi cho Hứa Chân Kinh của khách sạn Chiến Phủ, bảo hắn đúc năm trăm thanh chiến phủ quay thẳng sang Học viện Hỏa Linh.
Nám trăm thanh chiến phủ sát khí ngập trời này khiến cho đại Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh muốn nhồi máu cơ tim, cố ý đi tìm Lý Vô Trần nói chuyện, bảo hắn đến xin lỗi Vương Bảo Nhạc là xong. Đại Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh cũng nhìn ra Vương Bảo Nhạc và Lý Vô Trân là đồng môn, chẳng qua là không hợp nhau nên mới vậy mà thôi.
Nhưng Lý Vô Trần lập tức từ chối, lúc này hắn đang bị đố kị che mờ lý trí, tuyệt đối sẽ không nhận thua, đồng thời trong lòng tự an ủi bản thân, làm người không thể mê tín, chẳng phải chỉ là năm trám thanh chiến phủ thôi à, sợ quái gì!
Nhưng khách sạn Chiến Phủ này đúng là rất tà môn, chằng bao lâu thì đã có tin tức truyền ra, nói Vực chủ đại nhân có bẫt mãn với Học viện Hỏa Linh, nhất là phương pháp giáo dục và biểu hiện của họ trong trận quyết đấu kia.
Tin này vừa truyền ra thì Lý Vô Trần lập tức giật mình, không thể không liên tưởng đến câu chuyện của Học viện Hỏa Linh và khách sạn Chiến Phủ...
Không đợi hắn cân nhắc xem có nên đi xin lỗi Vương Bảo Nhạc hay không thì lệnh điêu động của hắn đã được truyền xuống... Đây là do Chính phủ Sao Hỏa tự mình hạ lệnh điêu hắn về Liên bang ở Trái Đất.
Lý Vô Trần cũng hiểu đây là chuyện hiển nhiên, Học viện Hỏa Linh thua trận đẩu kia, hơn trăm vị phụ huynh phật ý. Họ lại là người cầm quyền ở Sao Hỏa, liên thủ với nhau thì dù bối cảnh của Lý Vô Trần có lớn đến đâu cũng vô dụng. Đối với hắn thì đây xem như lấy tiếng thất bại.
Sau khi Lý Vô Trần ủ rũ rời đi, tiếng tám của khách sạn Chiến Phủ lại dâng cao hơn. Vài ngày sau khi Lý Vô Trần rời đi, vị Phó Viện trưởng tiếp theo của Học viện Hỏa Linh cũng dẫn theo cả đoàn người xa hoa, phô trương của hắn đi tới Sao Hỏa!
"filepos0007277878">

Bạn cần đăng nhập để bình luận