Tam Thốn nhân Gian

Chương 867

Chương 867Chương 867
ÁM YẾN?
Không chỉ riêng Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông... thật ra lúc Vương Bảo Nhạc lấy hai chiếc pháp hạm tự bạo ra thì mỗi một người trong quân đoàn thứ nhất và đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn đều chấn động vô cùng. Đệ tử của Tử Kim Tân Đạo Môn lại càng cảm động hơn bao giờ hết.
Theo lẽ thường, nếu là bọn họ đi cứu viện thì e là sẽ ưu tiên đảm bảo an toàn cho bản thân, không thể vì cứu viện mà liều cả mạng sống, lại càng không thể nào tự bạo pháp hạm quý giá của bản thân như thế.
Nhưng Vương Bảo Nhạc lại làm như vậy, điều này khiến cho mọi người cảm động khôn xiết, cũng bỏ qua việc uy lực tự bạo của pháp hạm hơi yếu hơn bình thường. Nhưng sau đó, khi Vương Bảo Nhạc phất
tay lấy ra 40 chiếc pháp hạm thì lại làm cho cõi lòng của các đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn dậy sóng, cũng sinh ra cảm thấy không chân thực.
Bởi lẽ... dù là ba đại tông môn cộng lại thì cũng chỉ có chừng 40 chiếc pháp hạm mà thôi, thế mà Vương Bảo Nhạc lại có thể một hơi lấy ra 40 chiếc, còn cho chúng tự bạo chẳng chút do dự. Mặc dù uy lực được tạo thành không kinh thiên động địa như suy nghĩ của mọi người, nhưng cũng không hề tầm thường... Nhưng tất cả lại khiến cho những người tận mắt chứng kiến sinh ra cảm giác không tưởng, thậm chí còn có cảm giác hư ảo.
Nhưng cảm giác này vừa mới xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc bên kia... lại tiếp tục lấy ra hơn 200 chiếc pháp hạm tự bạo... Lúc này cảm giác không chân thực kia khiến cho mọi người đều thôn mặt ra. Cho dù có vài người nhanh trí nhận ra mánh khóe, cũng nhìn ra dụng ý của Vương Bảo Nhạc, nhưng họ lại càng khó hiểu hơn nữa. Bởi
vì... cho dù pháp hạm có uy lực tự bạo yếu đi nữa, nhưng một hơi lấy ra hơn 200 chiếc như thế cũng là một chuyện khiến người ta nghe mà rợn cả người.
Nhưng người hoảng hốt hơn cả không phải Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông đang nhanh chóng quay ngược lại, mà là lão tổ tân đạo. Ông ta trừng muốn toét cả mắt, đầu óc thì ong ong, mặt mày tái mét, thân thể lập tức xông lên, miệng hét to.
“Long Nam Tử, dừng tay...”
Nhưng ông ta vẫn muộn một bước, gần như ngay khi ông ta lên tiếng thì 200 chiếc pháp hạm do Vương Bảo Nhạc lấy ra đã lao vun vút theo vị Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông nọ rồi nhất tề tự bạo, uy lực tự bạo có thể sánh với hai mươi chiếc pháp hạm bình thường. Cho dù là tu sĩ Hành Tinh như Hữu trưởng lão cũng phải chấn động toàn thân, miệng trào máu tươi. Trong mắt hắn ta đây vẻ ấm ức và điên cuồng, không ngừng ra tay triệt tiêu dư lực, gào lớn để rút lui.
Mà ngay khi hắn ta rút lui, lão tổ tân đạo đang bay tới cũng đang muốn phát rồ. Vừa nghĩ tới chuyện mình hứa sẽ đền bù thì Vương Bảo Nhạc đã lấy cả đống pháp hạm ra như thế là ông ta lại tức muốn trào máu. Nhưng ông ta dẫu sao cũng là lão tổ một tông, thấy cơ hội như vậy thì không thể không dằn nỗi bực dọc trong lòng xuống, nhân cơ hội này để tung thần thông đánh về phía vị Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông đang bay ngược lại kia.
Lúc trước ông ta định bụng tha cho đối phương bỏ đi cũng không phải vì không muốn đánh tiếp, mà là cảm thấy mình không nắm chắc và không có cơ hội đánh chết hoặc đả thương đối phương. Thay vì tiếp tục giằng co thì chi bằng kết thúc sớm, nhưng bây giờ thì tình thế đã khác trước.
Nên lão tổ tân đạo lập tức ra tay, sấm chớp cuồn cuộn, tinh không nổ vang. Vị Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông kia trước sau đều thọ địch, há miệng phun máu tươi vì trúng chiêu. Trong lòng hắn ta nổi điên
lên, phải biết ràng lúc trước hắn ta giao chiến cùng lão tổ tân đạo lâu như vậy mà cũng không hề bị thương, nhưng Vương Bảo Nhạc vừa xuất hiện thì đã khiến hắn ta bị thương không nhẹ rồi.
“Ta thề, nhất định sẽ giết chết ngươi!” vị Hữu trưởng lão này gào lớn để phát tiết lửa giận, liêu mạng bị thương nặng hơn cũng phải rút lui cho bàng được, vẻ mặt phẫn nộ không thôi. Hắn ta chẳng hề sinh ra hận ý gì với lão tổ tân đạo, lúc này tất cả nỗi căm tức của hắn đều tập trung trên người Vương Bảo Nhạc.
“Giết ta? Ngươi ngon thì làm thử xem!” Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì lập tức phật ý, hắn quắc mắt giơ tay phải lên lãn nữa. Chỉ trong nháy mắt... chiến trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Hơn bảy trăm chiếc pháp hạm ầm ầm xuất hiện với khí thế kinh người, che khuất bầu trời, khiển tinh không khắp chiến trường nổ mạnh!!
Đám đệ tử Thiên Linh Tông đều thộn mặt ra, tu sĩ của quân đoàn thứ nhất bên Chưởng Thiên Hình Tiên Tông cũng choáng váng, ngay cả đại quản gia và Lăng u Tiên Tử cũng ngơ ngác đứng nhìn. Đám đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn thì trợn tròn hai mắt như bị định thân...
Tất cả mọi người đều bị 700 chiếc pháp hạm này làm cho rung động hoàn toàn!
“Đám này... cộng thêm đám trước đó... cũng gần cả nghìn chiếc rồi nhỉ?”
“Chắc chắn là ta trúng phải ảo thuật của đối phương...”
“Đây đều là pháp hạm ư...”
Sau giây phút yên tĩnh, toàn bộ chiến trường thoáng cái đã ồ lên. Vị Hữu trưởng lão của Thiên Linh Tông kia lúc này cũng cảm thấy da đầu tê rần, như có mười vạn tia sấm nổ vang trong lòng. Có nằm mơ hắn ta cũng không thể ngờ hôm nay mình lại gặp phải tình huống thế này...
Lúc này trong đầu hắn ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, ấy chính là trốn!
Hắn ta biết rõ, cho dù uy lực của đống pháp hạm này không lớn, nhưng hơn 700 chiếc cùng tự bạo cũng đủ khiến cho mình hình thần câu diệt, cảm giác nguy cơ sinh tử Lân đầu tiên xuất hiện trong đầu của Hữu trưởng lão, toàn thân của hắn run rẩy, thậm chí cũng bất chấp đệ tử tông môn. Hắn ta thiêu đốt tu vi, không tiếc bỏ ra một cái giá lớn để xoay người bỏ chạy.
“Muốn chạy à?!” Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý, ngạo nghễ hét lớn một tiếng toan đuổi theo. Nhưng lúc này lại có một người còn sợ hơn cả Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông, trong lòng như có trăm vạn tia sét cùng nổ vang, người này... chính là lão tổ tân đạo. Nếu như không phải ông ta đủ kiên cường thì e là lúc này đã khóc thành tiếng rồi.
Nên ngay khi Vương Bảo Nhạc muốn ra tay, vị lão tổ tân đạo này đã hét lớn một tiếng.
“Long Nam Tử, giặc cùng đường chớ đuổi, tất cả quân đoàn trưởng nghe lệnh, bảo vệ... bảo vệ Long Nam Tử!!” Lão tổ tân đạo vừa nói vừa bộc phát tốc độ toàn diện, bản thân đuổi theo Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông đang hoảng sợ bỏ chạy v'ê phía mình. Ông ta sợ mình ra tay chậm thì Vương Bảo Nhạc sẽ cho cả đống pháp hạm kia tự bạo... Nếu như vậy, e là mình có đền hết cả Tử Kim Tân Đạo Môn cho hắn ta cũng không đủ.
“Chưởng Thiên đạo hữu, ngươi phái người đến giúp ta cái gì, rõ ràng là hại ta mà!!” Trong lòng lão tổ tân đạo điên cuồng mắng chửi, cũng bộc phát tốc độ, tự mình đuổi theo. Thậm chí ông ta còn chặn ở giữa Vương Bảo Nhạc và Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông, không chừa cho Vương Bảo Nhạc bất kỳ cơ hội nào.
Cùng lúc đó, đám Linh Tiên trong hàng đệ tử của Tử Kim Tân Đạo Môn vừa lấy lại tinh thần cũng run rẩy chạy vội tới bao vây Vương Bảo Nhạc. Nhìn thì giống như đang bảo vệ, nhưng thực tế tất cả đều đang giật
mình thon thót, cả bọn đều cảm thấy trận chiến này đúng là quá sức hung tàn, sơ sẩy một cái thôi thì không phải cả tông môn bị diệt mà là mang cả tông môn ra đền bù tổn thất cho người ta.
“Long Nam Tử đạo hữu chớ nên tức giận, đa tạ đạo hữu đã đến đây tương trợ!”
“Đạo hữu thẫn thông cái thế, nhưng Hữu trưởng lão kia nay đã như chó nhà có tang, chúng ta đừng nên chấp nhặt với hắn.”
“Đúng đó, Long Nam Tử đạo hữu, Lân này ngươi đúng là có ơn nặng như núi với Tử Kim Tân Đạo Môn bọn ta.”
Nghe đám người xung quanh nói vậy, Vương Bảo Nhạc lại buồn bực lẫn tiếc nuối. Hắn thở dài nhìn bóng lưng của lão tổ tân đạo và Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông đang dần biến mất ở phía xa, bịn rịn thu hồi hơn 700 chiếc pháp hạm tự bạo lại trong bao lời khuyên ngăn của mọi người.
“Đúng là keo kiệt, chẳng phải chỉ là mấy chiếc pháp hạm thôi à, có cái gì đâu. Nói sao thì ta cũng đến đây giúp đỡ, lại còn giúp ông ta thắng cả Thiên Linh Tông, lập cả đại công luôn còn gì.” Vương Bảo Nhạc thầm làu bàu, đám Linh Tiên ở xung quanh thấy Vương Bảo Nhạc thu hồi pháp hạm, còn Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông cũng đã trốn xa thì mới thở phào nhẹ nhõm, một phần Linh Tiên cũng ôm quýên rời đi. Dù sao lúc này trận chiến vẫn chưa kết thúc. Tuy Thiên Linh Tông đã rút lui phạm vi lớn, nhưng Hành Tinh cảnh đã đi xa cũng khiến bọn họ hoàn toàn mất hết khí thế, đây chính là lúc để Tử Kim Tân Đạo Môn phản kích.
Trong thời gian ngắn, khắp chiến trường lại chém giết không ngớt, Thiên Linh Tông liên tục bại lui, thương vong cũng ngày càng nhiêu hơn.
Vương Bảo Nhạc thở dài, cũng không để ý tới hai Hành Tinh đã đi xa nữa mà nheo mắt nhìn về phía Thiên Linh Tông đang rút lui trên chiến trường, sát khí bừng lên.
Hắn muốn nhân lúc này để tu luyện Yểm Mục quyết, nhưng đúng lúc này vẻ mặt của hắn bất ngờ thay đổi, nghiêng đầu nhìn về phía mép chiến trường cách đây khá xa.
Nơi đó có hơn mười đệ tử Thiên Linh Tông, có nam có nữ, cả đám đều đang bị thương và nhanh chóng rút lui, xung quanh cũng có không ít tu sĩ Tử Kim Tân Đạo Môn đang đuổi giết bọn họ.
Mà trong đám đệ tử Thiên Linh Tông kia lại có một tia dao động tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng quen thuộc đối với Vương Bảo Nhạc!!
Dao động này... tuy chỉ có trình độ Thông Thần, nhưng lại có cùng một gốc với hắn... đó chính là... thần niệm chứa trong phân thân mà Vương Bảo Nhạc đã tặng cho những người bạn tốt đã nhận lệnh ra ngoài chấp hành kế hoạch Ám Yến dùng để phòng thân ở Liên Bang khi xưa!
"filepos0018482985">

Bạn cần đăng nhập để bình luận