Tam Thốn nhân Gian

Chương 566

Chương 566Chương 566
SAO DI CHUYỂN a
ớn?”
1 J Triệu Nhã Mộng giật mình, cô vốn đã thông minh, giỏi thôi diễn và phân tích, lại có linh thể nên dù là tu hành hay nghiên cứu trận pháp đều vô cùng suôn sẻ. Trong vùng đất thí luyện này, nếu như Vương Bảo Nhạc không tới, dựa vào khả năng tính toán của cô, không nói tới top 3, nhưng khả năng lọt vào top 10 vẫn rất lớn.
Thế nên, lúc này nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì Triệu Nhã Mộng lập tức hiểu ra, thoáng đoán được ý tứ trong câu hỏi của Vương Bảo Nhạc. Còn Khổng Đạo, dù vẫn chậm một chút, nhưng trực giác như hung thú kia vẫn giúp hắn đoán được đại khái.
Bảo Nhạc, ý ngươi là muốn...:
Khổng Đạo nói đến đây thì dừng lại không nói tiếp nữa, nhưng hắn cũng nheo mắt lại, chuyển mắt khỏi Vương Bảo Nhạc mà nhìn lên năm thiên kiêu tỏa sáng như ngôi sao bản đô trời đêm kia.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại như đang tính toán, cuối cùng hít sâu một hơi, đột nhiên mở miệng.
“Theo sát ta, chúng ta đi chơi một vố đi!”
Vương Bảo Nhạc nói, trong mắt lóe sáng, bước ra một bước trên núi, rơi vào giữa không trung, tu vi bộc phát đằng không bay nhanh về phía xa.
Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng xác nhận được suy đoán của mình, tim bất giác đập nhanh hơn, nhưng cả hai cũng vội vàng đuổi theo không chút chần chừ. Cứ như vậy, ngay khi chỉ cách lần truyền tống đàu tiên chưa tới một canh giờ, toàn bộ vùng đất thí luyện đều tương đối yên tĩnh, hành động của ba người Vương Bảo Nhạc giống như ném một tảng đá lớn vào mặt nước yên bình làm nó dậy sóng, dẫn tới sự
chú ý của tất cả mọi người.
Vương Bảo Nhạc cũng không quan tâm việc này có bắt mắt hay không, lúc này, tốc độ của hắn vô cùng kinh người, bay thẳng đến một hướng với tốc độ ngày càng nhanh hơn. Đồng thời, trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa bùng lên, đây đương nhiên không phải lửa giận, mà là chiến ý!
Mục tiêu của cái gọi là chơi một vố mà hắn nói lúc nãy chính là... chỉ năm đệ tử thân truyền của Thương Mang Đạo Cung!
Dù sao thì vùng đất thí luyện lúc này chỉ có năm người bọn họ là sắp sửa gom được gần hai trăm chiếc chìa khóa, dù là người nào bị diệt cũng đủ cho số lượng chìa khóa của người còn lại tăng gấp bội, trở thành tồn tại bắt mắt nhất.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc không quan tâm chuyện có bắt mắt hay không, nhưng hắn biết rõ một điều ràng đối thủ của mình... chỉ có năm người này. Tuy hắn có niêm tin có thể đánh bại từng người một trong sổ đó, nhưng năm vị thân truyền này khác
với các đệ tử bình thường, nếu như bọn họ mất đi chìa khóa, trở thành người ẩn hình trong bản đồ thì dù có đông sơn tái khởi hay âm thầm ra tay cũng sẽ là tai họa ngẫm rất lớn.
Trừ phi có thể hoàn toàn phế bỏ bọn họ, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ, mình giết một vài đệ tử bình thường thì còn có thể được tha cho, nhưng nếu như thật sự phế bỏ thân truyền thì e là Phùng Thu Nhiên cũng sẽ không áp chế nổi sát khí đến từ sư tôn của vị thân truyền nọ.
“Cho nên mới nói... thời cơ rất quan trọng!”
Trong lúc bay nhanh, Vương Bảo Nhạc vẫn mỉm cười, lúc trước hắn còn đang suy tính về vấn đề này, nhưng nay đã có đáp án từ lâu. Thực tế, hắn đang chờ thời khắc truyền tống sắp tới này.
Hoặc nói đúng hơn, thời khắc tốt nhất chính là một nén nhang trước khi truyền tống mở ra.
Bởi vì thời gian một nén nhang này nói dài cũng không dài, mà ngắn thì cũng không ngắn, đủ cho một trận chiến kịch liệt, cũng đủ cho người ta phát cuồng vì sốt ruột, trong một nén nhang trước khi truyền tống diễn ra lại càng như vậy. Bởi vì tất cả những người ẩn hình trong bản đồ cũng sẽ điên cuồng hơn vào thời gian này, nếu như không lấy được chìa khóa nữa thì bọn họ cũng sẽ bị đào thải.
Đồng thời, một nén nhang trước khi truyền tống cũng là lúc tất cả những người có đủ chìa khóa cảnh giác nhất. Chẳng ai muốn bị kẻ khác đoạt mất chìa khóa vào thời khắc cuối cùng như thế này cả. Nếu bị truyền tống đào thải thì ngay cả thời gian để lật ngược thế cục cũng không có.
Cho nên, theo phân tích của người thường thì trong thời gian một nén nhang trước khi truyền tống tới, những người có chìa khóa nhất định sẽ không làm bừa. Ngược lại... trừ khi là những người có chìa khóa bị điên, bằng không tuyệt đối sẽ không tranh đấu cướp đoạt với nhau vào lúc này mà sẽ
chờ sau khi truyền tống kết thúc rồi mới ra tay tiếp.
Bởi vì nếu ra tay trước khi truyền tống, dù thắng hay thua thì cũng có đầy nguy cơ và biến cố. Thua thì sẽ bị đào thải, dù thắng thì cũng phải cẩn thận đề phòng những người ẩn hình trong bản đồ nổi điên xông vào cướp đoạt, như thế thì chẳng lợi chút nào.
Dù sao thì có chìa khóa và không có chìa khóa sẽ mang hai loại tâm tình khác hẳn nhau khi đối mặt với truyền tống sắp tới, cho nên... dù là tu sĩ trong vùng đất thí luyện hay đệ tử ở bên ngoài đều đoán, chỉ có những người ẩn hình trong bản đồ là điên cuồng nhất trước khi truyền tống sắp bắt đầu mà thôi.
Nhưng Liên bang cổ đại có một câu, gọi là không điên chẳng thể sống, từ mức độ nào đó thì những lời này cũng có thể dùng để hình dung các thiên kiêu, Vương Bảo Nhạc... cũng vậy!
Thứ hắn chờ chính là thời khắc trước khi truyền tống bắt đầu này. Hắn phải đi theo một con đường riêng, muốn mượn sức truyền tống để đào thải toàn bộ những tồn tại có thể uy hiếp đến mình.
Mục tiêu của hắn sau khi cân nhắc kỹ càng thì tập trung trên vị đệ tử thân truyền ở gần mình nhất. Hắn không biết đối phương là ai, cũng chằng cần phải biết đó là ai. Hắn chỉ biết là... dù thân phận của đối phương là gì, thuộc phe nào thì mình cũng phải ra tay.
Nhưng trong lúc Vương Bảo Nhạc đang nhắm thẳng đến chỗ mục tiêu thì trên bầu trời, ở phía khác cũng có một vị đệ tử thân truyền chọn cách hành động giống hệt với Vương Bảo Nhạc.
Người này đúng là Độc Cô Lâm!
Hắn thấy được dấu hiệu chìa khóa của Vương Bảo Nhạc ở cách mình khá xa trên bản đồ trời đêm đang di chuyển với tốc độ cực nhanh. Mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng sau khi nhìn thấy thì hắn lập
tức hiểu thấu mục đích của người nọ.
“Thú vị lắm, người này là ai đây? Chu Sơ Đạo ư? Dù là ai đi chẳng nữa, có thể chọn chủ động ra tay lúc này thì đều không đơn giản!”
Độc Cô Lâm nheo mắt lại. Thật ra, hắn cũng rất bất ngờ khi thấy trên bầu trời xuất hiện thêm một người ngoại trừ năm thiên kiêu. Dù sao thì theo những gì hắn đã nghĩ trước kia, tính cả bản thân mình thì chỉ có năm người là làm được điểm này mà thôi.
“Mong là người này có thể kiên trì đến cuối cùng, để ta xem, rốt cuộc là ai có thể che giấu sâu như thế!” Độc Cô Lâm mỉm cười, thân thể nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất để lao thẳng đến chỗ đệ tử thân truyền gần mình nhất.
Bởi vì khoảng cách giữa hắn và Vương Bảo Nhạc quá xa nên mục tiêu lựa chọn của họ đương nhiên không phải lẫn nhau, mà là thân truyện ở gần mình nhất. Ngay khi Độc Cô Lâm bộc phát tốc độ, lao thằng tới trước
như hóa thành một tia chớp trên bản đồ trời đêm, hành động lẫn mục đích của hắn và Vương Bảo Nhạc đều đã hiện rõ ra, chẳng những khiến những tu sĩ trong vùng đất thí luyện giật mình kinh ngạc, mà còn làm cho các đệ tử đang quan sát ở bên ngoài bùng nổ.
Trước mắt họ lúc này, bản đồ trời đêm vốn đang yên bình đột nhiên xuất hiện hai vì sao di chuyển, nhanh chóng đến gàn ngôi sao khác ở gần mình nhất.
“Là Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm. Trời ạ, bọn họ lại chọn động thủ ngay lúc này!”
“Mục tiêu của Vương Bảo Nhạc chính là Chu Sơ Đạo!”
“Mục tiêu của Độc Cô Lâm là... Hứa Minh!”
Các đệ tử trên quảng trường lúc này đều giật mình kinh ngạc. Trước đó, bọn họ còn đoán là sự yên bình trước cơn bão này sẽ kéo dài đến khi truyền tống kết thúc, sau đó sẽ bùng nổ tranh đoạt tiếp, nhưng thật không ngờ Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm
lại chọn cách ra tay trong thời điểm vừa không thích hợp mà lại thích hợp nhất này.
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, nếu ngẫm kĩ lại thì hình như cũng hợp tình hợp lý, nhưng vẫn khiến vô số người bất ngờ và khiếp sợ.
Ngay cả những Nguyên Anh kia cũng phải giật mình, Phùng Thu Nhiên, Diệt Liệt Tử và cả Du Nhiên đạo nhân cũng nghiêm túc dõi theo.
Ra tay vào lúc này không chỉ càn tu vi mà phải có quyết đoán.
Lúc này, người kích động lẫn cáng thẳng nhất chính là bách tử Liên bang. Trong ngày hôm nay, tâm trạng của bọn họ vẫn luôn kích động lên xuống vì sự quật khởi của Vương Bảo Nhạc, lúc này có người thì lo lắng, kẻ lại hưng phấn.
Trong lúc mọi người đều dõi mắt trông theo, Vương Bảo Nhạc đang bay nhanh trên trời trong vùng đất thí luyện cũng chú ý tới Độc Cô Lâm có cùng quyết định với
mình. Nhưng khác với Độc Cô Lâm chính là ngay khi nhìn thấy đối phương di chuyển thì trong đầu Vương Bảo Nhạc lập tức xuất hiện bóng dáng của Độc Cô Lâm. Đây là trực giác của hắn, cũng là phán đoán dựa vào vào phân tích trước đó của Vương Bảo Nhạc.
’’Chắc là hắn rồi!”
Sau khi thu hồi ánh mắt, Vương Bảo Nhạc lại giảm tốc độ lại một chút, chờ Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đuổi kịp mình, tiếp theo, hắn mới tiếp tục tăng tốc. Cứ thế, thân ảnh của hắn lướt nhanh trên bầu trời giống như một ngôi sao rực cháy, ngày càng đến gần Chu Sơ Đạo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cách lúc truyền tống diễn ra còn gần một nén nhang nữa, ánh sao đại biểu cho Độc Cô Lâm trên bản đồ trời đêm rốt cuộc cũng tới mục tiêu của mình và ra tay chớp nhoáng, dù tiếng động không thể vang đến tận nơi Vương Bảo Nhạc đang đứng, nhưng hắn cũng có thể đoán được mức độ kịch liệt của
hai người bên kia.
"Bây giờ đến lượt ta!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lúc này chiến ý cũng ngút cao, hắn bay thẳng về phía trước, từ xa đã thấy được Chu Sơ Đạo mặt mày nhăn nhó, khắc khổ như một lão nông phu đang ngồi trên một đỉnh núi, mặt nhìn thẳng về phía mình.
Sau khi nhìn rõ diện mạo của Vương Bảo Nhạc, Chu Sơ Đạo cũng thở dài một hơi, thanh âm trâm thấp vang vọng bốn bề.
"Tội gì phải vậy chứ... quả nhiên là ngươi!"
"filepos0012278968">

Bạn cần đăng nhập để bình luận