Tam Thốn nhân Gian

Chương 781

Chương 781Chương 781
PHƯỢNG KHỞI •
Những tâm tư nhỏ này của Trác Nhất Tiên, tuy Vương Bảo Nhạc không biết được hết nhưng cũng đoán ra đôi chút. Cộng thêm sự hiểu biết của bản thân về Trác Nhất Tiên, hắn cũng đã có phán đoán đại khái.
Lúc này, hắn nheo mắt lại trầm ngâm một phen, sau đó mở miệng nói.
“Không bán!”
Lúc giọng của hắn vang lên trong tai ba người một lừa ở bên ngoài động phủ, lỗ tai con lừa động đậy, mắt Tiểu Ngũ cũng âm thầm lóe lên. Chỉ có sắc mặt của hai người Trác Nhất Tiên và nữ tu kia là thoáng thay đổi.
Trác Nhất Tiên bỗng thấy căng thẳng, còn ánh mắt của nữ tu kia thì có vẻ không vui.
Cô nhíu mày lại nhìn cửa động phủ, giọng nói trở nên lạnh tanh.e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
“Long Nam Tử đạo hữu, ta thật sự rất thích con thú cưng này của ngươi, xin ngươi hãy chuyển nhượng lại cho ta, ta sẵn lòng lấy một trái Báng Tâm Quả để đổi với ngươi!”
Vương Bảo Nhạc vẫn luôn chú ý tình hình bên ngoài, sau khi nghe được ba chữ Báng Tâm Quả thì ánh mắt hắn chợt sáng lên. Lúc trước, khi mua sắm tài liệu, hắn đã từng thấy được Báng Tâm Quả chỉ có ở quân đoàn Băng Phượng này.
Cây của loại trái cây này đến từ một nền ván minh ngoài hành tinh, sau khi bị quân đoàn Báng Phượng cướp đoạt thì nó được trồng trong cấm địa của quân đoàn. Quả này trăm năm ra quả một lần, mỗi lần cho ra khoảng nghìn quả, không hề ít, thế nhưng cũng không thể tính là nhiều, cho nên nó vẫn có giá trị nhất định, tác dụng chủ yếu của nó là có thể gia tăng tác dụng của đan dược khi làm thuốc.
Đồng thời, nếu như án trực tiếp thì còn có thể giúp củng cố tu vi, đúng là vô cùng hiếm có, thế nên cho dù là Vương Bảo Nhạc cũng phải động lòng.
“Con thú cưng này ta nuôi đã nhiêu năm, hai bên đều không nỡ rời xa nhau, cho nên... vẫn là thôi đi.”
Sau một lúc lâu, tiếng thở dài của Vương Bảo Nhạc truyền ra ngoài động phủ. Lúc con lừa nghe được thì nó lập tức khịt mũi một cái, Tiểu Ngũ ở một bên nhanh chóng giúp nó chải lông, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Mà Trác Nhất Tiên lúc này lại cảm thấy oan ức, nếu như không phải không dám nói, hắn nhất định sẽ nói cho nữ tu bên cạnh biết là hắn chỉ mới được Long Nam Tử mua gần đây mà thôi, còn chưa tới mức không nỡ rời xa.
“Hai trái Báng Tâm Quả!”
Lông mày của em họ Láng u Tiên Tử nhướng lên, tuy biết lời của Vương Bảo Nhạc là giả, nhưng cô cũng lười đôi co với hắn, thế là trực tiếp tăng giá lên.
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc sáng rực, lúc nói tiếp hắn không hề che giấu tiếng hít sâu của bản thân.
“Chuyện này... Tuy rằng con thú cưng này lúc đầu ta phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới mua được, hơn nữa mỗi ngày ta đều dùng đồ án tốt nhất để nuôi nó, nhờ vậy nó mới trở nên anh tuấn bất phàm như bây giờ. Nhưng đây tuyệt đối không phải vấn đề về giá cả, mà là do tình cảm thắm thiết giữa ta và con thú cưng này, bọn ta...”
“Bốn trái Băng Tâm Quả!”
Nữ tu kia không kiên nhẫn.
“Tình cảm của bọn ta, không thề bị chia rẽ bởi vật chất...”
“Mười trái Băng Tâm Quả, Long Nam Tử, đây đã là giá trên trời rồi đấy, nếu như
ngươi vẫn không bán thì chuyện này kết thúc tại đây!”
Nữ tu này trực tiếp ngắt lời của Vương Bảo Nhạc, nói với giọng đanh thép, trong lời cô mang theo một chút uy hiếp.
Tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, rõ ràng trong lòng đã gật đầu trám ngàn lần, nhưng vì muốn để cho khách và chủ đều vui vẻ nên hắn vẫn làm ra vẻ ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng hắn mới “rất không tình nguyện” đồng ý việc này.
Khi nghe được Vương Bảo Nhạc đồng ý, Trác Nhất Tiên cũng thở nhẹ trong lòng, đồng thời âm thầm vui sướng, nữ tu kia cũng nhanh chóng giao hàng. Sau khi giao dịch với Vương Bảo Nhạc xong, cô lập tức mang Trác Nhất Tiên rời đi.
Sau khi Trác Nhất Tiên rời đi, Tiểu Ngũ đã thấy hết quá trình giao dịch bèn nhổ cục đờm về vị trí vừa nãy của Trác Nhất Tiên, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.
“Đúng là một thẳng đần, chỗ này của ba ba tốt bao nhiêu, tuy rằng chỉ là giữ cửa, nhưng ít ra vẫn cùng một đãi ngộ với bản vương tử ta đây, nhưng cứ nhất định phải làm thú cưng của người ta mới chịu, đúng là đồ ngu muội. Nhị gia, ngài nói có đúng hay không!”
Lúc nói chuyện, Tiểu Ngũ vẫn không quên chải lông cho con lừa.
Dường như tay nghề của hắn rất tốt, con lừa thoải mái đến mức đong đưa đuôi mấy lần, nó kêu lên một tiếng “Conn” tỏ vẻ đồng ý-
Vương Bảo Nhạc cũng lười để ý tới hai tên dở hơi này, sau khi có được mười trái Báng Tâm Quả, hán để lại một trái dự phòng, còn chín trái kia đều bán đi hết để đổi lấy một lượng lớn tài liệu. Sau đó, hán bắt đầu luyện chế Hình Tiên Chấn Thiên Tráo tầng thứ mười ba.
Dựa theo suy nghĩ trước đó, việc luyện chế tiếp theo cũng chẳng khó khán gì, cho nên Vương Bảo Nhạc chẳng mấy chốc đã luyện chế xong tầng thứ mười ba. Do lực phản chấn của nó đã tăng lên đến 130% nên giá trị của món bảo vật này cũng táng mạnh theo.
Không dừng lại ở đó, sau khi đày đủ tài liệu, Vương Bảo Nhạc lại có sự đột phá lớn, hắn một hơi luyện chế từ tầng mười ba lên tầng mười bảy.
Hình Tiên Chấn Thiên Tráo tầng mười bảy, cơ bản đã tương đương với gần hai vạn cái Hình Tiên Chấn Thiên Tráo tầng bảy xâu chuỗi lại, lực phản chấn của nó đã đạt đến mức 170%. Cho dù Linh Tiên thật sự gặp phải nó cũng sẽ đau hết cả đàu, hơn nữa chỉ cần bất cẩn chút thôi, rất có thể sẽ bị phản phệ trở thành tai họa.
Nhất là Hình Tiên Chấn Thiên Tráo của Vương Bảo Nhạc thoạt nhìn rất kín đáo, trực quan nhất chính là Hình Tiên Chấn Thiên Tráo lơ lửng trước mặt hắn nhìn như
là tầng thứ ba, nhưng thật ra lại là tầng thứ bảy, người không biết rẫt có thể sẽ lãnh đủ bởi điêu này.
Thế nhưng cho dù đã có luyện chế Hình Tiên Chấn Thiên Tráo đến mức này, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn không hài lòng lắm. Càng luyện chế cái lồng này, Vương Bảo Nhạc càng cảm thấy mạch suy nghĩ của mình không thông. Thế là sau khi phân tích, hắn cho rằng có lẽ nguyên nhân là do phương pháp chồng chất. Tuy rằng phương pháp này có thể tăng cẫp độ của Hình Tiên Chấn Thiên Tráo lên, nhưng hiển nhiên nó vẫn có giới hạn của mình.
“Giới hạn của nó chắc là tầng thứ mười tám, nếu như muốn tiếp tục tăng lên... Thì phải bắt đầu thay đổi từ cán nguyên của nó mới được!”
Vương Bảo Nhạc thở dài, xoa mi tâm của mình. Sau khi nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục suy nghĩ, vừa suy nghĩ là đã ba ngày trôi qua.
Ba ngày sau, lúc Vương Bảo Nhạc dường như đã linh cảm, hắn lại nhận được mệnh lệnh của quân đoàn Băng Phượng yêu cầu tất cả tu sĩ tập hợp tại quảng trường. Trong mệnh lệnh này đã nói rõ cho tất cả tu sĩ của quân đoàn Băng Phượng rằng quân đoàn thứ mười một đã khiêu chiến với quân đoàn Báng Phượng.
Mệnh lệnh này đã đánh gãy mạch suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, hắn nhíu mày không muốn đi, nhưng chẳng mấy chốc... mệnh lệnh và thông báo thứ hai thứ ba thậm chí thứ tư lại truyền đến lần nữa.
“Quân đoàn thứ năm, thứ sáu, thứ bảy giúp đỡ quân đoàn thứ mười một, ba canh giờ sau sẽ chính thức giáng lâm!”
“Trận đấu khiêu chiến quân đoàn sẽ diễn ra sau ba canh giờ!”
Thứ được truyền đến cùng với thông báo còn có lệnh điêu động của cả quân đoàn, bên trong cũng có cả nhiệm vụ cho Vương Bảo Nhạc. Hắn được sắp xếp ở vị trí ngoài cùng, nhiệm vụ là phối hợp với những
đồng đội khác, làm tốt công việc sửa chữa pháp khí của quân đoàn bất cứ lúc nào.
Đồng thời, truyền âm của Láng u Tiên Tử cho cả quân đoàn lúc này cũng vang vọng khắp nơi, nói cho tất cả tu sĩ quân đoàn biết rằng quân đoàn Băng Phượng đã chuẩn bị sẵn sàng cho ĩân khiêu chiến này của quân đoàn thứ mười một. Đồng thời, quân đoàn thứ tám và thứ chín cũng sẽ giúp đỡ chiến đấu với thân phận minh hữu.
Những thông báo đến dồn dập này khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng phải nheo mắt lại, tuy không muốn đi, nhưng hẳn vẫn ra khỏi động phủ, đi về địa điểm nhiệm vụ yêu cầu.
Dọc đường vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng, dáng người gào thét giữa không trung. Họ đều dựa theo yêu cầu đi đến vị trí chỉ định để đóng giữ, bầu không khí có phần ngột ngạt.
Chỉ một lúc sau, Vương Bảo Nhạc đã đi tới vị trí yêu câu trong bầu không khí ngột ngạt này. Nơi đây xem như khu vực bên ngoài của quân đoàn Băng Phượng, có đặt mấy chục pho tượng to lớn. Lúc này, xung quanh những pho tượng kia còn có không ít tu sĩ đang bận rộn kiểm tra, cuối cùng sau khi khởi động toàn bộ và vận chuyển, bắt đầu có từng luồng uy áp tràn ra từ trong hơn mười pho tượng này.
So với những người khác đang bận rộn, Vương Bảo Nhạc lại đứng ở đó ngẩn người, trong đầu vẫn đang suy về nghĩ linh cảm liên quan tới Hình Tiên Chấn Thiên Tráo mà bản thân bắt được. Thời gian từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc đã sắp hểt ba canh giờ, trong thời gian chuẩn bị này, toàn bộ quân đoàn Báng Phượng cũng giống như một con hung thú đang ngủ say từ từ tỉnh lại.
Trên mặt đất, vô số pho tượng đếm không hểt nhìn không thấy điểm cuối, trong những pho tượng này, có một pho tượng cho dù là tạo hình hay kích cỡ đều rất bắt
mắt. Hơn nữa, trên đỉnh dẫu của pho tượng kia còn có nữ tu mặc áo giáp đang ngồi khoanh chân, trông như hệt như một vị chiến tiên vậy.
Cô gái này chính là một trong những thân tín có tu vi Thông Thần đại viên mãn của Lăng u Tiên Tử, lúc trước Vương Bảo Nhạc đã từng gặp qua.
Đồng thời, giữa không trung còn có một lượng lớn chiến hạm che cả trời đất, phân tán tứ phương. Trên một chiến hạm cũng có một vị thân tín Thông Thần đại viên mãn khác dưới trướng Láng u Tiên Tử, cô ta có dáng người nóng bỏng, trông vô cùng hấp dẫn, đang ngẩng đàu nhìn bầu trời.
Ngoài ra, ở một chỗ cao hơn có một tòa tế đàn đang lơ lửng, trên tế đàn đó có một người đang đứng. Người này không phải Lăng u Tiên Tử, mà là... Vị nữ tu dưới trướng Lăng u Tiên Tử, cô gái này Vương Bảo Nhạc đã từng gặp, cô chính là chỉ huy của lãn chiến dịch này.
Còn Lăng u Tiên Tử thì đang khoanh chân nhập định ở trong đại điện của hậu phương.
Sự nghiêm túc và bầu không khí nặng nề nơi đây gần như ảnh hưởng đến mọi tu sĩ của quân đoàn, nhưng lại không bao gồm Vương Bảo Nhạc... Hắn đứng ở nơi đó, trong đầu vẫn đang suy diễn về Hình Tiên Chấn Thiên Chấn Thiên Tráo, lúc hắn không mấy chú ý đến tình hình bên ngoài thì thời gian thi đấu... đã đến.
Gần như khi bát đầu, trên bầu trời quân đoàn Báng Phượng đột nhiên gió nổi mây phun, có những tiếng vang “ầm âm” vang khắp trời đất, từng khe nứt to lớn trực tiếp xuất hiện sau mỗi tiếng vang, cứ như có một bàn tay vô hình to lớn đang xé rách bầu trời vậy.
Chiến hạm đến từ quân đoàn thứ nám, thứ sáu, thứ bảy và thứ mười một... Trong nháy mắt đã 'âm ầm bay ra khỏi khe nứt.
Trong nháy mắt, khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt nữ tu mặt trứng ngỗng mặc váy dài màu cam trên tế đàn lóe lên, cô nói với giọng nhàn nhạt, giọng nói truyền khắp chiến trường.
“Phượng Khởi!”
"filepos0016737854">

Bạn cần đăng nhập để bình luận