Tam Thốn nhân Gian

Chương 704

Chương 704Chương 704
TỬ NGUYỆT
Không có tiếng gẫm, không có tiếng đáp lại, chỉ có... hai luồng ánh sáng màu đỏ mang đển cho người ta cảm giác điên cuồng từ từ sáng lên từ cái hang tối tăm đó, đây là... mắt của Dạ Tiên Vương.
Đôi mắt có màu đỏ pha lẫn sắc đen, nhưng lại không sáng trong như màu tím mà mang lại một cảm giác đục ngầu, vừa không có linh trí vừa lộ ra sự hung tàn thuộc về dã thú. Nó nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc, như thể trên người hắn có điểm gì đó khiến nó bị ám ảnh.
Vương Bảo Nhạc bình tĩnh cúi đâu nhìn vào hai mắt của Dạ Tiên vương. Một người và một xác chết, một người đứng bên ngoài hang động và một người ẩn mình trong hang nhìn nhau.
Nếu như có thể phác họa tất cả những điêu này thành một bức họa, chắc chắn bức họa sẽ tràn ngập cảm giác kỳ quái.
Thời gian từ từ trôi đi, chẳng mấy chốc đã qua một nén nhang. Sự kích hoạt của thiết bị động lực Mặt Tráng kèm theo phạm vi ảnh hưởng bởi sức mạnh làm Mặt Tráng rung chuyển ngày càng rộng hơn đã khiến Dạ Tiên vương rối loạn. Cộng thêm sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc, dường như đã làm cho cảm giác bực bội của hắn ta ngày càng mãnh liệt hơn. Dưới cái nhìn chằm chằm này, trong hơi thở nặng nề, hắn ta từ từ phát ra một tiếng gầm nhẹ như đang đe dọa.
Vương Bảo Nhạc nhìn vào đôi mắt của Dạ Tiên vương ở trong hang động, nghe được tiếng gầm nhẹ mang theo vẻ đe dọa của đối phương, đồng thời cảm nhận được trong cơ thể của Dạ Tiên vương dường như đang ẩn chứa dao động tu vi khi hắn ta còn sống. Theo phán đoán của Vương Bảo Nhạc, dao động này... thuộc về Thông Thần.
Rõ ràng không có thần trí, chỉ có bản năng, cho dù đã tỉnh dậy thì Dạ Tiên Vương cũng không thể phát huy chiến lực của tu sĩ Thông Thần như lúc còn sống. Cho nên, hai lần tỉnh lại lúc trước, mặc dù đã gây ra tai họa nhất định nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được chứ không có tác động quá lớn. Có lẽ điêu này liên quan đến sợi xích sắt trên người Dạ Tiên vương, thứ này đã giới hạn mọi thứ của hắn.
“Đúng là thất vọng.”
Vương Bảo Nhạc thở dài. Hắn cảm thấy tư chất của bản thân đúng là rất tốt. Mấy năm trước, khi nhìn thấy Dạ Tiên vương này hắn hãy còn sợ run lên, thế nhưng bây giờ thì lại có cảm giác trấn áp nó.
“Nhưng dù sao cũng xem như là một phần chiến lực rồi.” Vương Bảo Nhạc khẽ lắc đàu cố dần nỗi thất vọng, nhấc chân bước từng bước đi về phía hang động ở ngay trước mặt, thân ảnh trong nháy mắt đã đi thẳng vào sâu trong đó. Gần như ngay khi hắn bước vào cái hang này, trong mắt của Dạ
Tiên vương chợt bộc phát ra vẻ hung tàn, hắn ta ngửa mặt lên trời gầm lớn khiến cuồng phong nổi lên. Sau đó, hắn ta giơ tay phải lên rồi chộp lấy Vương Bảo Nhạc.
Cơ thể của Dạ Tiên vương vô cùng to lớn, người Vương Bảo Nhạc chỉ bằng kích thước một ngón tay của hắn ta mà thôi. Ngay khi hắn ta tới gân và sắp sửa bắt được Vương Bảo Nhạc thì hắn đã thuấn di, biến mất trong nháy mắt, vừa tránh được bàn tay khổng lồ chụp tới đồng thời cũng nhìn thấy được cơ thể khổng lồ của Dạ Tiên vương ở sâu trong hang.
Ấn ký màu xanh xuất hiện trên khắp cơ thể hán ta cộng với lực xung kích do ý chí man rợ đến từ cơ thể tạo thành cũng đủ để khiến cho phần lớn các tu sĩ Nguyên Anh run lên vì sợ hãi, nhưng rõ ràng Vương Bảo Nhạc không còn thuộc thể loại này nữa rồi.
Đế Khải gia thân, đặc tính của Tinh Thần Nguyên Anh và sự kỳ dị của Minh Yểm Chi Mục đã giúp Vương Bảo Nhạc không hề
gặp khó khăn trong việc chém giết Thẫn Thông, càng không cần phải nói đến Dạ Tiên Vương chỉ là một cái xác này.
Lúc này, sau khi tránh được bàn tay khổng lồ của Dạ Tiên Vương, Vương Bảo Nhạc tới gần người hắn ta. Mục tiêu của hắn không phải là bản thân Dạ Tiên Vương mà là chín sợi xích sắt ở trên người hắn ta. Dù sao lai lịch của những sợi xích sắt này cũng khó lường, dựa vào ghi chép của Liên bang, hình như nám đó khi Dạ Tiên Vương ngã xuống, sợi xích sắt này đã tồn tại và dung nhập vào Mặt Trăng, tạo thành trói buộc dành cho Dạ Tiên vương.
Loại dây xích sắt có thể dung nhập vào một tinh cầu này bất kể là về chất liệu hay sức mạnh thì đều không giống bình thường. Trong ý nghĩ của Vương Bảo Nhạc, nếu như có thể tháo vật này xuống, sau khi luyện chế một Lân nữa, có lẽ sẽ trở thành một món bảo vật có ảnh hưởng đến Du Nhiên Đạo Nhân.
Thế là cơ thể hắn nhoáng lên, sau khi tránh được một cú vung tay trong tiếng gầm giận dữ của Dạ Tiên vương, Vương Bảo Nhạc xuất hiện ở phía sau hắn ta, cách sợi xích sắt chưa đến mười trượng, quan sát nó thật kĩ càng.
Sau khi quan sát nó, đồng tử của Vương Bảo Nhạc chợt co rút lại. Ngay lúc đó, tâm thẫn hắn lập tức vang lên tiếng ầm ầm khiến cho hơi thở của hắn bị đình trệ. Trong khi thân ảnh của hắn chồng lên nhau, phân thân từng bước đi ra, tiến thẳng tới sợi xích sắt. Khi hắn chạm vào sợi xích sắt, nó trực tiếp bộc phát ra rất nhiêu tia sét màu đỏ. Những tia sét này giống như có linh trí, trong nháy mắt đã lan ra xung quanh phân thân của Vương Bảo Nhạc. Trong tiểng nổ 'âm 'âm, phân thân cường hãn của Vương Bảo Nhạc không ngừng run rẩy, thậm chí xuất hiện dấu hiệu tàn lụi.
Dấu hiệu này vô cùng rõ ràng và liên tục. Ngay cả khi phân thân vương Bảo đã dốc sức lùi lại, thoát khỏi phạm vi của tia sét,
nhưng sau khi trở lại bên cạnh Vương Bảo Nhạc, đầu tóc của hắn đã chuyển thành màu hoa râm, cơ thể già yếu tràn đầy nếp nhăn, như thể sinh cơ sụp đổ, năm tháng trôi qua trong nháy mắt.
Cảnh tượng này khiến Vương Bảo Nhạc kinh ngạc, những cơn sóng trong tâm trí hắn lại càng lớn hơn. Sức mạnh của sợi xích sắt này vừa kỳ lạ vừa mang lại cho hắn một cảm giác quen thuộc.
“Trong chiến hạm tộc Vị Ương, sợi xích trói buộc những con cự thú đáng sợ đó và để chúng kéo cối xay!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào sợi xích sắt rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dạ Tiên vương, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Tu vi của người bị dây xích sát trói buộc chắc chắn không chỉ là Thông Thần. Nhất định là mình đã bỏ lỡ gì đó!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, bay xung quanh cơ thể của Dạ Tiên Vương, kiểm tra kĩ càng. Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy ba vết thương đã lành, chỉ còn lại vết sẹo và lớp da non, rất khó để nhận ra.
Một vết ở ót, một vết ở ngực, một vết ở đan điền.
Mặc dù có không ít vết thương và vết sẹo giống như ba chỗ này, nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận, chỉ có ba chỗ này mới mang đến cho Vương Bảo Nhạc một cú chấn động khác.
“Ba vết thương này không giống như là bị tấn công trong một trận chiến khốc liệt... mà giống như bị người ta dùng tay rạch ra trong tình huống không thể phản kháng!”
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên vô cùng khó coi. Những người khác khi nhìn thấy ba vết thương này có lẽ sẽ không nhìn thấu vấn đề ngay lập tức, còn Vương Bảo Nhạc thì khác. Ba vết thương này khiến hán nhớ đến cảnh hắn bị móc đạo cơ ở trên Mặt Tráng lúc trước.
Mặc dù nó không giống hoàn toàn, nhưng nó cũng na ná như nhau, đều là một vết thương được tạo thành khi móc một thứ gì đó ra khỏi cơ thể.
“Lấy não, móc tim, hủy đạo cán, thủ đoạn thật là ác độc và đầy cám phẫn biết bao!"
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm. Hắn có cảm giác đây là một thủ đoạn cướp đoạt tà ác, cho nên khi nhìn về phía Dạ Tiên vương, trong mắt hắn không thể không ánh lên vẻ phức tạp và thương cảm sâu sắc. Đồng thời, hắn cũng hiểu, tu vi khi còn sống của Dạ Tiên vương này phải cực kì kinh người, do đó ngay cả khi tim, não và đạo cơ bị lấy đi thì hắn ta vẫn có chiến lực Thông Thần.
“Hơn nữa, thủ đoạn của đối phương không chỉ có như vậy. Sau khi lấy não, móc tim, hủy đạo cơ, còn dùng xích sắt ăn mòn sinh cơ này trói hắn ta lại, cắm vào trong cơ thể, khiến bản thân hắn ta không thể tự phục hồi. Điểm này rất kỳ lạ, tại sao lại làm như vậy với một người đã chết... Chẳng lẽ Dạ Tiên vương vẫn chưa chết ư?!” vương Bảo
Nhạc nghĩ tới đây thì hai mắt chợt mở to, tiếp tục quan sát trong hơi thở dồn dập. Dần dần, hán lại nhìn ra đầu mối, hóa ra ấn ký màu xanh bên ngoài cơ thể của Dạ Tiên Vương... là một lời nguýên.
“Chỉ có một đáp án. Người móc tim, lấy não vì một số lý do đặc biệt nào đó mà không thể để Dạ Tiên vương tan thành tro bụi, nhưng lại sợ Dạ Tiên Vương phục hồi nên mới dùng đủ loại thủ đoạn như vậy. Nhưng tình trạng lúc này của Dạ Tiên Vương lại không thể nói...”
Vương Bảo Nhạc cau mày, sau một hồi lâu, trong mắt hắn ánh lên tia sáng. Sau khi tránh được một cú chộp loạn trong tiếng gầm của Dạ Tiên vương, cơ thể hắn lùi lại mấy bước khẽ thì thầm.
“Thôi được rồi, Dạ Tiên vương, để ta xem ngươi có còn thần hồn hay không!”
Nói xong, mắt của Vương Bảo Nhạc lập tức biến thành màu đen. Minh Pháp đột nhiên bùng phát theo sự khuếch tán của Minh
Hỏa. Thậm chí, Minh Yểm Chi Mục ở sau lưng hắn cũng biển ảo trong dao động của Minh Pháp. Nó phối hợp với Minh Pháp của Vương Bảo Nhạc, mở ra rồi nhìn chằm chằm vào Dạ Tiên vương.
Dạ Tiên Vương đang trong cơn giận dữ, cơ thể hắn ta chợt chấn động mạnh. Khi cơ thể hắn ta chấn động, toàn thân tràn ngập Minh Hỏa. Vương Bảo Nhạc hóa thân người lái đò đưa linh hồn qua sông, mắt hắn xuyên thấu qua lời nguyền trên cơ thể của Dạ Tiên Vương, nhìn thấy một linh hồn vẩn đục tồn tại trong cơ thể của hắn ta.
Hung tàn, nguyên thủy, không có linh trí, chỉ có bản năng giống như dã thú, đây chính là linh hồn mà Vương Bảo Nhạc nhìn thấy.
“Linh hồn này mới xuất hiện, không phải chân hồn của Dạ Tiên vương!”
Người ngoài khó có thể nhìn thấy được những thứ này, nhưng Vương Bảo Nhạc thân là Minh Tử, thông qua Minh Pháp còn
sót lại từ kỷ nguyên Thiên Đạo trước đã khiến hắn có chỗ vượt qua người thường về mặt linh hồn.
Sau một thoáng trầm ngâm, Vương Bảo Nhạc có chút không cam lòng nhắm mắt lại, hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, giơ tay phải lên triển khai bí pháp khiến cho Minh Hỏa của mình bùng cháy mạnh mẽ trong thời gian ngắn. Nhờ sự bùng phát này, Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở mắt nhìn về phía Dạ Tiên vương. Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy trong cơ thể của đối phương vẫn còn cất giấu một... linh hồn cực kì khó phát hiện nểu không có Minh Pháp.
Khi nhìn thấy linh hồn này, hắn cũng cảm nhận được dao động giống như lời thì thầm đến từ nó.
“Tử Nguyệt, thê tử của ta, tại sao nàng... lại làm như vậy...”
"filepos0015108666">

Bạn cần đăng nhập để bình luận