Tam Thốn nhân Gian

Chương 314

Chương 314Chương 314
PHÁP BINH CẤP CHÍN?
Thấy Lý Di vờ vịt quan tâm nhắc nhở, Vương Bảo Nhạc cảm thấy có chút phản cảm, đồng thời cũng bực bội hơn, thầm nghĩ chẳng lẽ mình thật sự là con trai thần may mắn ở Trái Đất nên sau khi rời Trái Đất thì chẳng thấy gặp may nữa.
Lúc trước ở Mặt Tráng đã vậy, nay đến Sao Hỏa cũng thế. Đầu tiên là gặp phải kẻ thù cường đại như đại thụ, sau đó là tên Lý Vô Trần kia.
Vất vả lắm mới đứng vững, còn chưa kịp xử đại thụ thì Lý Di đã có ý đồ xấu với mình, còn mang theo tin xấu này nữa.
"Sao kẻ thù của mình đều đến Sao Hỏa hết thế này, đậu xanh thật chứ..." Vương Bảo Nhạc buồn bực, kẻ thù thì lũ lượt kéo đến hết, bạn bè thì chẳng có ai, chỉ có thể chiến đấu một mình.
"May mà mình với Lâm Thiên Hạo đã hóa thù thành bạn, không thì toi rồi, chắc chắn là có âm mưu!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, đột nhiên hỏi Lý Di.
"Lệnh điều động của họ là ai phê thế?"
Lý Di nghe xong thì nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau khi im lặng một lúc thì mới áp sát hơn khiến cho Vương Bảo Nhạc có thể ngửi thấy mùi hương trên người mình. Đây là cô ta cố ý xịt khi vừa đến đây, nghe nói có thể khiến cánh đàn ông đê mê.
"Là Phó Vực chủ..."
Nghe Lý Di nói vậy, lại ngửi thấy hương thơm trên người cô ta, Vương Bảo Nhạc lập tức mỉm cười nhưng trong lòng lại giật mình. Hắn hiểu đây là do đại thụ không thể chính diện đối phó với mình nên kéo hết đám có thù với mình tới.
Đây không đơn giản là vấn đề cố ý nhầm vào nữa, theo Vương Bảo Nhạc thấy thì có lẽ là đại thụ kia có âm mưu gì đó nhưng đến người quen đọc tự truyện quan lớn như hắn cũng không đoán ra được kế hoạch cụ thể của đại thụ.
"Phiên quá đi mất!"
Vương Bảo Nhạc thở dài, nhìn Lý Di một cái.
"Cô có thể nói tin này cho ta biết, xem ra cô là thích ta thật, lại còn mua nhiều đồ ăn vặt như thế, thôi bỏ đi, cô đến phòng ta tắm rửa cho ta đi." Vương Bảo Nhạc đứng dậy, ra vẻ bất đắc dĩ nói với Lý Di.
Lý Di hít sâu một hơi, nếu không vì sợ công sức đổ sông đổ bể thì thiếu chút nữa cô ta đã lật bàn rồi. Lúc này, cô ta hít sâu vài hơi ép bản thân bình tĩnh lại, cố nặn ra một nụ cười.
"Bảo Nhạc, hôm nay ta kẹt quá... Ta đi trước đây.”
Lý Di nói xong thì lập tức rời đi, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, cười lớn tiễn vài bước. Sau khi thấy Lý Di ra khỏi cổng chính của Học viện Đạo Lam thì hắn mới xoay người lại, gương mặt đanh lại lạnh buốt.
"Kẻ thù khắp chốn thì đã sao chứ!"
Vương Bảo Nhạc thầm hừ một tiếng, nếu chỉ là một mình đại thụ thì hắn còn muốn rời khỏi Sao Hỏa, nhưng nay hán đã đứng vững, cũng có chỗ dựa ở Sao Hỏa, lại có nhiêu kẻ thù đến đây như vậy, thế nên hắn dứt khoát bỏ luôn suy nghĩ rời đi.
"Sợ con khỉ gì, ở Trái Đất bọn họ không phải đối thủ của ta, ở Mặt Trăng cũng không bằng ta thì nay ở Sao Hỏa ta cũng có thể đè bẹp bọn họ!"
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức bừng bừng ý chí, lao thẳng về chỗ ở của mình bắt đàu bế quan, muốn nhanh chóng đột phá.
Dù sao thì tu vi mới là cán bản nhất, Vương Bảo Nhạc biết rõ nếu như bây giờ mình mà là Kết Đan thì đám kia chỉ là tôm tép mà thôi.
Dù Lý Di muốn lấy mình để luyện công thì đã sao, mình nhất định phải khiến cô ta tiên mất tật mang!
Lúc này, sau khi Vương Bảo Nhạc bế quan tu luyện lần nữa, Lý Di thì rời khỏi Học viện Đạo Lam, Kim Đa Minh ngồi trong Học viện Hỏa Linh lại nghiến ráng nghiến lợi nhìn màn hình trước mặt.
Trong màn hình chính là Lý Di và Vương Bảo Nhạc, cả hai ngồi trong cáng tin của Học viện Đạo Lam, đầu ghé sát vào nhau thấp giọng nói chuyện.
Lý Di trong màn hình cười tươi như hoa, sóng mắt quyến rũ còn Vương Bảo Nhạc thì cũng nheo mắt mỉm cười như say mê, giống như đang ngửi mùi hương trên người Lý Di vậy.
Hình ảnh này là do Kim Đa Minh mua chuộc một học tử của Học viện Đạo Lam, bảo hắn chụp lại ngay khi phát hiện Lý Di đến đó.
Thực ra, từ khi đến Sao Hỏa tới nay, dù không phải ngày nào cũng đi theo Lý Di nhưng hắn vẫn liên tục truyền âm tỏ tình, nhưng Lý Di chẳng thèm để ý tới tấm lòng son của hắn. Điêu này khiến cho Kim Đa Minh cảm thấy hứng thú nhiêu hơn, vì tăng xác suất thành công mà hán còn xếp người theo dõi Lý Di, như vậy thì hắn có thể biết mọi hành tung của cô ta rồi.
Thế nên mới có chuyện này...
Hắn cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện theo đuổi nên dù vẫn có người biết chuyện này nhưng không nhiêu lắm. Dù sao thì hắn chỉ vừa mới đến Sao Hỏa, phỏng chừng vài ngày nữa số người biết hán đang theo đuổi Lý Di sẽ nhiêu hơn, đến lúc đó kiểu gì cũng bị truyền khắp chốn.
"Lý Di, Vương Bảo Nhạc!"
Kim Đa Minh cắn răng nhìn hai người trong hình, đồng thời lại thấy rối rắm. Khi biết những việc Vương Bảo Nhạc làm ở Mặt Trăng thì hắn cảm thấy họ có thể làm bạn với nhau, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn đối địch với Vương Bảo Nhạc.
"Nhưng vợ bạn không được ghẹo!"
Kim Đa Minh hít sâu một hơi, lại cảm thấy dựa vào thông tin mình tìm hiểu được thì Vương Bảo Nhạc và Lý Di chắc chắn không thể đến với nhau nên hắn nghiêng đầu nhìn nữ tu bên cạnh hỏi.
"Đóa Đóa, cô nói xem, hai người vừa thấy đã ghét nhau, thậm chí còn nhiêu lãn động thủ, có thể trở thành người yêu không?”
Nữ tu tên Đóa Đóa kia vừa bóc vỏ hoa quả vừa mỉm cười gật đầu.
"Đại thiếu gia, chuyện này cũng dám lắm! Ngươi không hiểu con gái, theo ta thấy thì Lý Di này rất thích Vương Bảo Nhạc. Cái này nhân gian gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau.”
Kim Đa Minh nghe thấy câu yêu nhau lắm cắn nhau đau thì lập tức vỗ trán một cái, trong ánh mắt bị bàn tay che khuất lộ ra vẻ trâm tư mà người khác không thể nhìn thấy. Khi hắn buông tay ra thì vẻ trâm tư kia đã biến mất, thay vào đó là bộ dạng tức tối, trực tiếp lấy một thẻ ngọc màu tím ra bấm mạnh, tòa pháo đài khổng lồ đỗ ở phi trường Sao Hỏa lập tức khởi động.
Người ở phi trường đều giật mình, tòa pháo đài nọ bay thẳng lên không, 'âm ầm bay tới Học viện Hỏa Linh ở khu mười hai, tốc độ vô cùng kinh người khiến cho không ít người để ý. Sau khi Kim Đa Minh leo lên, pháo đài lại ầm ầm bay đến Học viện Đạo Lam.
Toàn bộ quá trình hoàn thành trong vòng một nén nhang nên khi nó bay tới Học viện Đạo Lam thì Vương Bảo Nhạc chỉ mới ngồi xuống. Sự xuất hiện của nó khiến cho toàn bộ lão sư và học tử của Học viện Đạo Lam giật mình kinh ngạc, tiếng ồn ào lại vang lên khắp nơi.
"Cái gì thể này?"
"Các ngươi nhìn phù văn của nó kìa!!
"Ngầu quá, chẳng lẽ nó chính là pháo đài bay trong truyền thuyết ư?"
Trong lúc các học tử và lão sư ở đây nhao nhao giật mình thì giọng của Kim Đa Minh lại vang lên từ bên trong pháo đài.
’’Vương Bảo Nhạc, người quen đến thăm, có thể ra gặp một chút không?”
Sau khi tiếng nói này vang lên, tâng ngoài của pháo đài xuất hiện một đài cao, Kim Đa Minh đứng đó cúi đầu nhìn xuống Học viện Đạo Lam. Lúc này, hắn cũng không cho ràng Vương Bảo Nhạc và Lý Di là người yêu nhưng hắn cảm giác Vương Bảo Nhạc là một mối uy hiếp, phải dàn mặt một phen nên mới phô trương thế này.
Vương Bảo Nhạc cũng đi ra, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy pháo đài này thì cũng giật mình, hắn hít sâu vài hơi. Mấy hôm trước chỉ nhìn từ xa nên không thấy rõ, nay ở gần như vậy khiến hắn dễ quan sát hơn.
”Xa hoa quá!”
Sau khi cảm ứng được chất liệu của pháo đài, Vương Bảo Nhạc càng thêm khiếp sợ, cảm thấy một cỗ khí phách đại gia phả ra từ pháo đài này như có thể trấn áp tất cả. So với nó thì mấy khí câu của đám con ông cháu cha lái đến khoe của lúc ở thành Phiêu Miễu chẳng là gì cả.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt nhìn Kim Đa Minh, thầm nghĩ Lý Di vừa đi thì hắn ta đã tới, chẳng lẽ có nội tình gì chăng, nhưng hắn rất có lòng tin vào thực lực của mình, huống hồ gì đây còn là địa bàn cùa mình, dù Kim Đa Minh hùng hổ cách mấy thì hắn cũng không sợ nên hắn bay thẳng lên đài cao trên pháo đài nọ, đứng trước mặt Kim Đa Minh.
"Không biết Kim đạo hữu bày ra khí thể như vậy là muốn làm gì?"
Kim Đa Minh cũng nhìn Vương Bảo Nhạc, hắn là kẻ thẳng tính, lúc này cũng không quanh co nữa.
"Vương Bảo Nhạc, ta để ý cô nàng Lý Di kia. Ngươi đừng giành với ta được không? Chúng ta là hảo huynh đệ, ngươi muốn gì thì cứ nói!"
Vương Bảo Nhạc ngu người, hắn không ngờ Kim Đa Minh lại đến vì chuyện này, tim đập thình thịch, hai mắt sáng ngời, thầm nghĩ đây đúng là chủ động tặng quà cho mình mà... Vậy nên hắn chớp mắt nhìn Kim Đa Minh, ướm lời hỏi thử.
"Pháp Binh cấp chín thì sao?
Kim Đa Minh nghe xong thì câm nín, sau đó mới nói luôn.
"Ngươi có Pháp Binh cấp chín à? Có thì cho ta đi, ta rút cũng được..."
"filepos0007338686">

Bạn cần đăng nhập để bình luận