Tam Thốn nhân Gian

Chương 395

Chương 395Chương 395
CHO MẶT MŨI MÀ KHÔNG BIẾT ĐIỀU!
I 1 hế này là vì yên tâm đã có chỗ ị dựa à?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại.
Nếu như ba người Trần Mộc không phái người tới thì hắn còn có thể nắm lấy điểm này mà trách phạt, ngặt nỗi, bản thân họ và Kết Đan không tới nhưng vẫn phái một vài tu sĩ đến. Mặc dù thái độ qua quýt cho có nhưng cũng khiến người ta khó mà chuyện bé xé ra to, ít nhiêu gì cũng có thể xem như họ vẫn tuân lệnh.
Thú vị lắm!
Hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên. Hắn vốn còn định chờ ba người Trần Mộc xây dựng thành trì xong thì mới bắt đầu vạch lá tìm sâu nhưng bây giờ lại không nhịn được nữa rồi.
“Ta sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội. Nếu vẫn như thế thì đừng trách Vương Bảo Nhạc ta trở mặt. Tưởng rằng các ngươi tự trị thì ta không làm gì được à?!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, lập tức hạ lệnh triệu tập ba người Trần Mộc và Kết Đan trong thế lực của họ tới đây trấn áp hang mới.
Sau khi hạ lệnh xong, Vương Bảo Nhạc cũng chằng rảnh để quản nhiêu nữa, lập tức ra tay phối hợp với mấy người Kim Đa Minh ngán cản hung thú ùa ra, đồng thời từng bước siết chặt vòng vây.
Chỉ trong nháy mắt, đã có vô số hung thú gào vang nhào ra. Trải qua sự kiện Lý Di thì hai người Khổng Đạo và Kim Đa Minh đã hiểu rõ, nếu như hang mới xuất hiện thì phải lập tức phong ấn nó lại nên Tân này tất cả đều dốc hết sức mình, đồng thời cũng để ý thấy sự vắng mặt của ba người Trần Mộc. Sau khi nghe Vương Bảo Nhạc truyền lệnh chỉ đích danh khu vực của ba người bọn họ lần nữa thì cả hai nhìn nhau một cái, đều nhìn ra tia sáng lóe lên trong mắt đối phương.
“Không biết lẫn này Vương Bảo Nhạc sẽ đối phó với đám Trần Mộc thế nào đây... Nhưng chắc cũng khó mà làm gì được, Trần Mộc cũng không đến nỗi ngốc nên đã phái vài người tới...”
“Quan trọng nhất là chỗ họ lại là khu tự trị, dù Vương Bảo Nhạc là Thành chủ nhưng cũng không có quyền chỉ huy và sai phái họ...”
“Trên lệnh bổ nhiệm của bọn họ cũng có nói rõ là do Vực chủ Sao Hỏa và Liên bang cùng nhau quản lý trực tiếp, không liên quan gì với tân thành.”
Trong lúc xử lý hung thú xông ra từ hang thần binh, cả ba lại truyền âm trao đổi với nhau. So với Kim Đa Minh và Khổng Đạo thì Lâm Thiên Hạo lại bất mãn ra mặt với đám Trần Mộc, nhưng cái danh tự trị kia giống như tấm lệnh bài bảo vệ của họ khiến Lâm Thiên Hạo chỉ có thể im lặng thở dài, trong lòng thầm nghĩ không biết Vương Bảo Nhạc sẽ xử lý thế nào.
Thật ra, không chỉ ba người Kim Đa Minh mà ngay cả những tu sĩ xung quanh cũng không có ai ngu dốt. Tất cả đều nhìn ra có điểm không đúng, lúc này tập trung chú ý xem mọi chuyện sẽ diễn tiến thế nào.
Có thể nói, cách xử lý tiếp theo của Vương Bảo Nhạc sẽ quyết định thái độ của mọi người đối với ba người Trần Mộc, thậm chí còn có thể làm lung lay sức ảnh hưởng của Vương Bảo Nhạc ở tân thành.
Nếu như hắn có thể xử lý thật tốt thì địa vị của hắn sẽ càng chắc chắn hơn, nếu chỉ mới giao phong lần đầu mà đã thất bại thì sẽ khiến uy tín của hắn sụt giảm.
Lúc này, Lý Uyển Nhi cũng nhíu mày khó chịu. Cô thật sự không muốn nhìn thấy cảnh này, theo cô thấy, ba người Trần Mộc căn bản không cần phải đối kháng trực diện với Vương Bảo Nhạc như thế, cô cũng từng khuyên họ rồi nhưng rõ ràng chỉ như nước đổ lá môn.
Nhìn như mọi người đều dốc hết toàn lực vào Lân hành động trấn áp hang mới này khiến cho thú triều bị khống chế, nhất là còn có sự ra tay của tu sĩ Kết Đan, bắt dẫu tiến hành phong ấn nó lại, nhưng thật ra tất cả đều để ý đến thái độ của Vương Bảo Nhạc, muốn xem hắn sẽ xử lý thế nào.
Vương Bảo Nhạc vốn quen đọc tự truyện quan lớn, chẳng xa lạ gì với chuyện này. Hắn cũng xem hết mọi thứ ở trong mắt, từ đầu chí cuối đều vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ hai Tân hạ lệnh trước đó thì không hề có hành động gì khác nữa, chỉ tiếp tục tập trung xử lý hang mới.
Mặc dù kích thước của cái hang mới này không lớn lắm, nhưng số lượng của thú triều lại không hề ít chút nào. Dù đã bị ép thu nhỏ lại trong phạm vi nhất định, xung quanh lại có vô số tu sĩ liên tục dùng pháp khí tấn công ầm ầm, thú triều xông ra từ trong hang cũng xuất hiện dấu hiệu sắp sửa dừng lại, ngay cả phong ấn cũng sắp sửa hoàn thành, nhưng đúng lúc này lại có một tiếng gào rú kinh thiên động địa bỗng nhiên vang lên. Một làn khói đặc phả ra từ bên trong hang, sau khi chui ra khỏi phong ấn thì trực tiếp bốc lên giữa không trung. Tiếp theo, làn khói đặc đó bắt đầu cục cựa, hóa thành một con mãng xà khổng lồ phóng thẳng xuống đãt.
Ngay khi con mãng xà này xuất hiện thì bên trong hang lại có vô số sương đen bay ra, đám sương đen này không bay lên trời mà lan ra xung quanh như thủy triều. Bên trong, rõ ràng còn có vô số mãng xà màu đen ầm 'âm lan ra.
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên hàn quang, chẳng dư hơi mà nghĩ đến chuyện của ba người Tràn Mộc nữa. Hắn lao lên, toàn diện bộc phát tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chiến đao Pháp Binh cấp bảy xuất hiện trong tay, chém mạnh về phía con mãng xà khổng lồ đang lao xuống từ trên không!
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc ra tay thì bốn vị hộ đạo Kết Đan của bốn đạo viện đều nghiêm mặt lại, nháy mắt đã xông lên vây quanh Vương Bảo Nhạc. Trong nhiệm vụ của bọn họ thì bảo vệ Vương Bảo Nhạc mới là ưu tiên hàng đầu, còn đối kháng với hang thần binh chỉ là thứ yếu, lúc này, điêu đầu tiên họ làm chính là bảo vệ xung quanh Vương Bảo Nhạc, sau đó mới ra tay tẩn công con mãng xà kia.
Người hộ đạo Kết Đan bên cạnh Kim Đa Minh và Khổng Đạo cũng như vậy, dù nhiệm vụ chính của bọn họ đều là bảo vệ nhân vật quan trọng của phe mình, nhưng hơn mười vị Kết Đan này đồng thời ra tay vẫn tạo thành uy lực cực kì khủng bố. Tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, ánh sáng thuật pháp chiếu rọi cả một phương trời với đủ mọi màu sắc, con mãng xà khổng lồ đang vọt tới kia cũng không thể chống đỡ nổi, chỉ sau vài giây thì đã bị đánh nổ tung.
Mặc dù đao mang do Vương Bảo Nhạc đánh ra không mang đến tác dụng lớn nhất, nhưng việc hắn dẫn đầu ra tay vẫn tạo thành sức kêu gọi cực lớn.
Trong lúc mọi người cùng dốc hết sức thì cái hang mới với quy mô không lớn này cũng từ từ bị trấn áp hoàn toàn, sau khi đám sương màu đen len lỏi ra cũng bị đánh tán, hang động bị phong ấn thì Vương Bảo Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đứng ở bên ngoài, nhìn hang động phát ra ánh sáng chói lóa kia, sau đó lại tràm ngâm hạ một loạt mệnh lệnh, bao gồm việc phải xây dựng một tòa căn cứ trực thuộc tân thành ở nơi này, mượn nó để duy trì tác dụng trấn áp hang.
Sao Hỏa hiện nay đã tìm ra một nguyên tắc về thời gian bộc phát của hang thằn binh, ấy chính là trong khi trận pháp của tân thành hòa tan bức tường thì phải tranh thủ tiêu diệt một phần cơ sở của nó, mỗi lần xuất hiện hang mới thì phải phong ấn trấn áp nó lại, đồng thời xây dựng căn cứ bên trên.
Tuy cách này khá bị động, nhưng chỉ căn kiên trì một thời gian, đợi bức tường bị hòa tan hoàn toàn thì có thể một lần giải quyết vấn đề về hang thần binh.
Sau khi xử lý xong vấn đề hang mới, Vương Bảo Nhạc quay đầu lại nhìn về phía tân thành, hàn quang trong mắt còn lạnh lẽo hơn trước đó. Từ khi hắn tới đây đến lúc hang mới bị phong ấn ước chừng hai
canh giờ nhưng đến khi mọi thứ đã xong xuôi mà vẫn không thấy mặt mũi ba người Trăn Mộc đâu. Rõ ràng, bọn họ bỏ ngoài tai mệnh lệnh chứ hai của hắn.
“Cho mặt mũi mà không biết điêu!”
Vương Bảo Nhạc thì thào một câu.
Khổng Đạo và Kim Đa Minh im lặng nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm giác được khí tức lạnh lẽo phát ra từ trên người Vương Bảo Nhạc lúc này.
Ngoại trừ bọn họ thì tất cả mọi người xung quanh cũng phát hiện ra điểm này, không ai dám lên tiếng khiến cho bầu không khí xung quanh hang vừa phong ấn trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lý Uyển Nhi muốn nói lại thôi, ngay cả Lâm Thiên Hạo cũng vậy. Theo Lâm Thiên Hạo thấy thì lệnh bổ nhiệm tự trị của ba người Tràn Mộc đủ để hóa giải tất cả nên hẳn còn định khuyên bảo Vương Bảo Nhạc một phen. Nếu nhằm vào ba người bọn họ lúc này thì dễ xôi hỏng bỏng không, một
khi thất bại thì sẽ ảnh hưởng lớn đến địa vị của Vương Bảo Nhạc.
Nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì giọng nói lạnh lẽo như hàn báng của Vương Bảo Nhạc đã vang lên.
“Các vị, theo bản tọa đến kiểm tra ba khu tự trị một chuyến để xem nơi đó có xuất hiện hang mới hay không!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì dợm bước đi thẳng về phía tân thành, Lâm Thiên Hạo chân chừ một lúc cũng im lặng đi theo, bốn đạo viện vốn cùng chung một chiến tuyến với Vương Bảo Nhạc nên lúc này đương nhiên cũng nối gót hẳn.
Kim Đa Minh và Khổng Đạo nhìn nhau một cái rồi cũng theo sau, những người khác cũng như thế. Ai cũng muốn xem thử kết quả lần giao phong này của Vương Bảo Nhạc và ba người bên khu tự trị sẽ thế nào.
“Vương Thành chủ, không cân phải làm vậy đâu. Ta đi xử lý là được, ngươi...”
Lý Uyển Nhi thấy vậy thì lập tức lên tiếng, nhưng cô còn chưa nói xong thì Vương Bảo Nhạc đi đầu đã nói chắc nịch.
“Ồn ào quá! Lý Uyển Nhi, hãy chú ý thân phận của mình đi, cô chỉ là Phó Thành chủ mà thôi!”
Khí thế trên người Vương Bảo Nhạc tăng theo, không hề thua kém gì so với Lý Uyển Nhi Trúc Cơ đại viên mãn. Hắn cũng không thèm quay đầu lại, lấy khí cầu của mình ra bay về tân thành, nhắm thẳng mục tiêu... khu của Trần Mộc!
Lý Uyển Nhi bị quát xong thì mặt hết xanh lại trắng, cuối cùng đành phải im lặng đi theo.
Sau khi bọn họ rời đi, những người được phân công ở lại hang mới này bắt đầu tiến hành xử lý thi thể hung thú, nhưng chẳng ai chú ý tới một khối huyết nhục hung thú đã lặng lẽ hòa tan vào mặt đất, sau đó biến mất hoàn toàn.
"filepos0008869388">

Bạn cần đăng nhập để bình luận