Tam Thốn nhân Gian

Chương 567 NĂM QUYỀN

Chương 567 NĂM QUYỀNChương 567 NĂM QUYỀN
ĐÁNH BẠI NGƯƠI
Giống hệt với nghi hoặc của Độc Cô Lâm lúc trước, Chu Sơ Đạo cũng lẩy làm thắc mắc với ngôi sao thứ sáu xuất hiện trên bản đồ trời đêm này. Mặc dù trong vùng đất thí luyện không thể truyền âm được nhưng thân là đệ tử thân truyền, nhất là người thuộc phe của Du Nhiên đạo nhân, họ không tham dự vào trận chiến phe phái giữa Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên, hơn nữa tính cách của hắn cũng mang tới cảm giác ôn hòa hiên hậu cho người khác nên bàng hữu cũng rất đông.
Vậy nên, hắn cũng đã biết được thân phận của ngôi sao thứ sáu từ chỗ những người ẩn hình mất chìa khóa, nhưng dù đã biết thì hắn vẫn cảm thấy khó mà tin nổi. Nay tận mắt nhìn thấy đối phương, trong mắt
hắn không khỏi ánh lên vẻ nghiêm túc.
Ngay khi Chu Sơ Đạo nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì bóng dáng của Vương Bảo Nhạc cũng dừng lại giữa không trung, ôm quyền cúi đầu với Chu Sơ Đạo từ xa.
"Chu đạo hữu!"
"Vương đạo hữu nhất định muốn đánh ư? Có thể ngươi chằng phải đối thủ của ta đâu."
Chu Sơ Đạo nhăn mặt nhíu mày giống như muốn khuyên bảo Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ rồi gật đầu đáp.
"Trận chiến này cũng không phải chỉ vì bản thân vương mỗ, mong Chu đạo hữu hiểu cho, xin... chỉ giáo!"
"Tội gì phải vậy chứ..."
Chu Sơ Đạo lắc đâu đứng dậy. Trong quá trình hắn đứng dậy, phần lưng khòm của hắn dãn thẳng, vẻ nhăn nhó trên mặt cũng
dần biến mất, thay vào đó là một loại khí thế như chống trời.
Trong tiếng nổ mạnh, dường như có gió lốc xuất hiện trên đỉnh đầu của Chu Sơ Đạo, 'âm ầm lan tỏa, giống như bay thẳng lên trời cao khiến cho xung quanh nổi gió. Từng cơn gió cuồng gào thét, nhìn từ xa giống như lấy Chu Sơ Đạo làm trung tâm, hóa thành một dòng xoáy khổng lồ.
Trong lúc dòng xoáy này ầm ầm chuyển động, khí thế trên người Chu Sơ Đạo liên tục kéo lên cao. Chỉ trong chớp mắt đã chấn nhiếp bốn phương khiến cho không ít tu sĩ xung quanh đều hoảng sợ xuất hiện, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Thanh âm của Chu Sơ Đạo đứng giữa dòng xoáy trên đỉnh núi kia lại vang vọng ra.
"Mong các vị sư đệ đừng tới gần trong phạm vi ngàn trượng, nếu chỉ muốn xem chiến thì nhìn từ xa là được rồi!”
Cùng lúc đó, hai người Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng đã chạy tới. Vừa đến gần thì giọng nói lạnh lẽo nghiêm túc của Vương Bảo Nhạc cũng đã vang vọng khắp bốn phương.
"Nhã Mộng bày trận, Khổng Đạo hộ pháp, đừng để cho những kẻ không liên quan quấy rầy trận chiến giữa ta và Chu đạo hữu!"
Triệu Nhã Mộng gật đâu, lập tức lấy la bàn ra bày trận xung quanh ngọn núi này. Trận pháp này chỉ có một tác dụng duy nhất là ngăn cản tất cả những kẻ ở bên ngoài tới gần. Có lẽ bên trong trận pháp vẫn có những kẻ ẩn nấp chưa ra ngoài, dù Vương Bảo Nhạc không nói nhưng trong lòng cũng hiểu rõ nên Triệu Nhã Mộng chỉ nhìn một cái rồi thôi, không để ý tới nữa.
Chẳng mấy chốc trận pháp đã được bố trí xong, Khổng Đạo cảnh giác nhìn quanh, Vương Bảo Nhạc không lập tức ra tay mà chờ khí thế trên người Chu Sơ Đạo trở nên mạnh hơn, dòng xoáy trên đầu hắn như
hóa thành biển gió có thể xé rách không gian, lúc này Vương Bảo Nhạc mới đột nhiên lên tiếng.
"Chu đạo hữu, thời gian không nhiêu lắm, chúng ta... bắt đầu đi!"
Vương Bảo Nhạc nhìn Chu Sơ Đạo, ánh mắt giao nhau, chỉ trong nháy mắt như hóa thành lưỡi kiếm giao thoa trên không trung, cả hai đều thấy được ánh sáng và chiến ý trong mắt nhau.
Tiếp theo, Chu Sơ Đạo cử động, hẳn bước ra khỏi đỉnh núi, kéo theo tất cả gió lốc xung quanh như một vị thiên thần, nháy mắt đã áp sát Vương Bảo Nhạc. Người còn chưa tới nhưng khí cơ lại như một ngọn núi khổng lồ, 'âm 'âm bộc phát với khí thế ngút trời, tựa như có một cỗ sức mạnh kinh thiên có thể nghiền nát mọi thứ, đè bẹp tất cả phóng ra từ trên người hắn lúc này.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi không phải đối thủ của ta!"
Thanh âm của Chu Sơ Đạo 'âm 'âm giáng xuống như thiên lôi, lại như có một bàn tay vô hình chẳng khác gì sóng to gió lớn, giáng xuống chỗ Vương Bảo Nhạc.
Cảnh tượng này lập tức khiến Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo phải giật mình chấn động, những người ẩn hình đứng xung quanh quan sát cũng phải hít sâu một hơi. Thậm chí, ngay cả những tu sĩ Thương Mang Đạo Cung ở quảng trường bên ngoài đang tập trung quan sát trận chiến giữa Vương Bảo Nhạc và Chu Sơ Đạo, sau khi thấy khí thế của Chu Sơ Đạo đều lấy làm kinh hãi.
Trong khi mọi người run sợ thì Vương Bảo Nhạc lại ngửa mặt lên trời cười lớn, cũng tiến lên một bước. Hắn là kẻ đến khiêu chiến chứ không phải người bị khiêu chiến, sao có thể chấp nhận bị áp chế từ mặt khí thế được. Vậy nên, ngay khi bước ra, trên người Vương Bảo Nhạc cũng bộc phát ra một cỗ chiến ý ngập trời.
Trong lúc chiến ý táng cao, tay phải của Vương Bảo Nhạc chợt siết lại, nhục thân chi lực, Lôi Đan chi lực, thậm chí cả Minh Đan cũng bộc phát, ngưng tụ cùng một chỗ, lại dung nạp chiến ý của Vương Bảo Nhạc lúc này khiến cho ý chí và tu vi của hắn cộng minh với nhau.
Ý nghĩa thật sự của loại công minh đó chính là ở trong trạng thái này, theo trình độ cộng minh gia táng thì có thể giúp Vương Bảo Nhạc thể hiện sức mạnh tăng cường vượt xa bản thân.
Nếu như ví khí thế của Chu Sơ Đạo như sóng to biển động thì Vương Bảo Nhạc lúc này giống như một tảng đá ngầm bất diệt, mặc cho sóng lớn đánh lên cỡ nào thì vẫn đứng vững như thường.
Có lẽ so sánh như đá ngầm cũng không đúng lắm, bởi vì ngay khi khí thế của Vương Bảo Nhạc bộc phát, theo một bước của hắn giẫm xuống, nắm đấm tay phải siết chặt của hắn lại tung ra một quyền giữa không trung, mang theo khí thế vạn quân ập tới chỗ Chu Sơ Đạo!
Toái Tinh Bạo!
Táng cường 10% cộng minh!
Tất cả những việc này kể ra thì có vẻ dài dòng, nhưng đều xảy ra trong nháy mắt.
Trong chớp mắt, hai người đã va chạm vô hình với nhau, đồng thời đây là đối kháng khí thế, va chạm ý chí. Tiếng nổ mạnh vang lên, đồng thời lại có một làn sóng vô hình lan ra ở giữa hai người, tạo thành một cỗ cự lực quét ngang xung quanh, Vương Bảo Nhạc ngửa mặt cười lớn.
“Chu Sơ Đạo, đánh bại ngươi chỉ cần năm quyền mà thôi, lúc trước là quyền đầu tiên, bây giờ sẽ là... quyền thứ hai!”
Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng, chiến ý trong mắt còn kinh người hơn trước đó. Nhất là chiến ý kia phối hợp cùng mái tóc dài tung bay và ánh mắt sắc bén của hắn, tất cả mang lại một cảm giác bá đạo khó nói nên lời cho người khác, khí thế ngút cao, ngang vai ngang vế với Chu Sơ Đạo.
Ngay khi lời nói vang lên, thân thể của Vương Bảo Nhạc chợt động, tốc độ nháy mắt đã bộc phát giống hệt một ngôi sao báng, bay thẳng tới chỗ Chu Sơ Đạo. Khí thế toàn thân táng cao, tốc độ ngày càng nhanh như muốn xuyên qua hư vô, tạo thành vô số tiếng nổ mạnh. Chỉ trong nháy mắt hắn đã tới gân, tung ra một quyền khiến bốn phương chẩn động, mây gió biến sắc.
Tăng cường 30% cộng minh!
“Thú vị lắm, trước lập chiến niệm, nếu như hoàn thành thì nuôi ra vô địch chi đạo cho mình ư, đây là muốn lấy ta làm đá mài đao à... Vậy thì phải xem là ngươi lấy ta ra tôi luyện ý chí vô địch, hay là... Đao gãy niệm đứt đây!”
Trong mắt Chu Sơ Đạo ánh lên tia sáng kỳ lạ. Hắn hiện nay không còn giống lão nông nữa, khí thế tỏa ra trên người hắn lại sắc bén khó tả bằng lời, đây cũng chính là nguyên nhân hắn được Độc Cô Lâm xem trọng.
Trong lúc nói chuyện, tay phải của Chu Sơ Đạo giơ lên bấm niệm pháp quyết rồi chỉ một cái, một ngọn lửa lập tức lan ra trên ngón tay của hắn. Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa kia đã hóa thành biển lửa, bao trùm toàn thân Chu Sơ Đạo. Ngay khoảnh khắc một quyền của Vương Bảo Nhạc rơi xuống thì bên ngoài thân thể của Chu Sơ Đạo đứng giữa biển lửa đột nhiên xuất hiện một cái đầu hỏa thú khổng lồ.
Hỏa thú này giống hệt như Kỳ Lân trong thần thoại của Liên bang cổ đại, xông tới chỗ Vương Bảo Nhạc. Ầm một tiếng đã va chạm với quyền thứ hai của Vương Bảo Nhạc.
Trong nháy mắt, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, toàn thân Vương Bảo Nhạc chấn động, khí quyết trong cơ thể quay cuồng. Đồng thời, cái đầu thú Kỳ Lân do biển lửa tạo thành cũng lập tức nổ tung, để lộ ra Chu Sơ Đạo cùng khí huyết sôi trào, chiến ý trong mắt dâng cao, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
;Hư Không Chùy!
Trong mắt Chu Sơ Đạo ánh lên vẻ sắc bén, hai tay đột nhiên vung lên. Hư vô xung quanh Vương Bảo Nhạc lại xuất hiện chín vết nứt, chín chiếc chùy màu tím chớp mắt biến ảo ra, giao thoa bắn tới chỗ Vương Bảo Nhạc giống như muốn đâm xuyên qua người hắn.
Chín chiếc chùy này vừa xuất hiện, mỗi chiếc đều bộc phát ra chiến lực có thể sánh với Kết Đan hậu kỳ. Sau khi chín chiếc xuất hiện đủ thì uy lực lớn đến mức đủ để đè bẹp bất kỳ Kết Đan hậu kỳ nào, thậm chí Kết Đan đại viên mãn nhìn thấy cũng phải biến sắc.
Sau khi thi pháp, Chu Sơ Đạo lập tức áp sát không chút chần chừ, hai ngón tay phải phát ra ánh lửa chỉ thẳng về phía mi tâm của Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc thử cảm thụ uy lực của nó, nhưng vẫn không hề rút lui, thậm chí hắn cũng không hề dùng tới Đế Khải. Vì đúng như lời Chu Sơ Đạo đã nói, vương
Bảo Nhạc chẳng những muốn đào thải đối phương, mà còn muốn mượn trận chiến này để rèn giũa bản thân.
Thế nên, hắn vung tay trái lên, một dải lụa lập tức bay ra từ vòng tay trữ vật của hắn, vòng quanh thân thể, ngăn cản chín chiếc chùy. Đồng thời, giọng nói mang theo chiến ý mãnh liệt hơn của Vương Bảo Nhạc lại vang lên, tay phải của hắn siết lại, tung ra một cú trong lúc xông lên.
“Chu đạo hữu, đây là... quyền thứ ba!
"filepos0012299285">

Bạn cần đăng nhập để bình luận