Tam Thốn nhân Gian

Chương 254

Chương 254Chương 254
LINH NGUYÊN KINH THIÊN
Cùng lúc này, trong một dãy núi nằm ở khu vực phía sau của bí cảnh Mặt Tráng, nhưng đây không phải sâu bên trong mà là ở gần phần trước.
Thân ảnh của Vương Bảo Nhạc bị truyền tống ra ở trên dãy núi này. Hắn vừa xuất hiện thì đã liên tục hộc máu ngã lăn ra đất, căn bản không thể đứng nổi, thất khiếu chỉ toàn là máu tươi tuôn trào, chảy dài trên gương mặt tái nhợt nhìn vừa chật vật lại đáng sợ.
Đây lại là ngay sườn dốc, Vương Bảo Nhạc vừa ngã xuống thì thân thể của hắn đã lăn lông lốc xuống dưới, cuối cùng bịch một tiếng, bị kẹt lại trong một chỗ lõm trên triền núi, hôn mê bất tỉnh. Thậm chí, hắn còn không kịp lấy con rối bảo vệ của mình
ra, trước khi bất tỉnh hắn chỉ triệu hoán đàn muỗi trong vỏ kiếm theo bản năng, để chúng nó bảo vệ mình.
Thương thế của hắn thật sự rất nghiêm trọng, một phần là do liên tục dùng Pháp Binh cấp bảy hai lẫn mà bị phản phệ, một phần là vì vận dụng Toái Tinh Bảo là lôi pháp trong trạng thái bị phản phệ đó, lại còn hứng trọn lực phản chấn hình thành từ thuật pháp của tên tu sĩ Trúc Cơ Chu Phi kia. Tất cả khiến cho ngũ tạng lục phủ của Vương Bảo Nhạc lúc này như muốn vỡ nát, thương thể nghiêm trọng không thua gì rừng mưa Trì Vân năm ấy.
Hắn đã hôn mê nguyên một ngày.
May mắn thay, dù nơi này khá gần phần trước của Mặt Tráng nhưng vẫn nằm trong phạm vi phía sau nên rất ít tu sĩ đến đây. Trong khoảng thời gian Vương Bảo Nhạc hôn mê bất tỉnh cũng không hề có bất kỳ người nào đi ngang qua.
Đồng thời chín con muỗi kia cũng trung thành chấp hành mệnh lệnh vương Bảo
Nhạc giao phó trước khi hôn mê, cả đàn đậu trên người Vương Bảo Nhạc nấp kín, đồng thời cũng để ý xung quanh, nếu có người tới gẫn thì chúng nó sẽ lập tức tấn công, ngăn cản không cho bất kỳ kẻ nào đến gần Vương Bảo Nhạc dù chỉ một chút.
Mãi cho đến ngày hôm sau Vương Bảo Nhạc mới từ từ mở mắt ra, còn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn để nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì cơn đau đớn dữ dội trên người đã khiến cơ thể hắn co giật rủn rẩy, mồ hôi tuôn như mưa.
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới giãy giụa ngồi dậy được, hắn vội vàng kiểm tra thân thể của mình, sau đó mới cười khổ.
“Đây là cái giá của việc truyền tống lung tung đây mà.”
Vương Bảo Nhạc nhe răng trợn mắt, đồng thời lại nhìn thanh Pháp Binh mình đã nắm chặt trong tay dù đã ngất lịm đi, càng cảm khái không thôi.
Hắn biết rõ, nếu không phải nhờ mình có
được thanh Pháp Binh này thì e là không thể nào thoát nổi.
Tuy rằng, hiện tại bị thương nặng nhưng dẫu sao cũng thoát được kết cục bỏ mạng. Nhất là nghĩ đến việc mình chẳng những đã chạy thoát, mà còn đả thương tên tu sĩ Trúc Cơ nọ khiến Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy đắc ý.
“Làm trò, đợi ông đây Trúc Cơ xong rồi thì nhất định sẽ làm thịt ngươi!”
Vương Bảo Nhạc quen tay vỗ bụng một cái nhưng cơn đau đớn dữ dội truyền đến từ toàn thân khiến hắn run rẩy hồi lâu mới thôi.
Hắn cười khổ, loạng choạng đứng dậy nhìn quanh, sau khi phát hiện nơi này là phần sau của Mặt Trăng nhưng vẫn có thể thấy được một góc của Trái Đất thì hắn biết rõ nơi này cách phía trước của Mặt Trăng cũng không xa lắm.
Bản thân đang bị thương nặng như thế, một khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ không
đủ khả năng tự bảo vệ bản thân, vậy nên, hắn im lặng một lúc rồi dùng thanh Pháp Binh cấp bảy kia đào một cái động trong vùng núi non hẻo lánh này. Sau khi chui vào trong hắn lại che sơ cửa động, lại cho con rối đứng bảo vệ ở một bên.
Lúc này, hắn mới khoanh chân ngồi xuống, lấy đan dược ra bắt đầu chữa thương.
Tuy rằng Vương Bảo Nhạc đã chuẩn bị rất nhiêu đan dược cho chuyến hành trình bí cảnh Mặt Tráng này nhưng thương thể của hắn thật sự quá nặng, nếu như dùng đan dược bình thường thì phải lâu lắm mới khỏi hẳn.
Rơi vào đường cùng, Vương Bảo Nhạc đành phải dùng đến viên bảo đan có hiệu quả kinh người duy nhất trong túi trữ vật của mình. Đan dược này là do Phó Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu đã cho hắn và mấy người Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng lúc đến cứu viện ở bồn địa Coron. Lúc ấy, thương thể của Vương Bảo Nhạc không nặng nên không dùng tới.
Hắn từng thấy Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng dùng viên đan dược này xong thì thương thể nặng cỡ nào cũng nhanh chóng khỏi hẳn. Sau khi hiểu rõ đan dược bình thường tốn thời gian quá lâu thì Vương Bảo Nhạc quyết đoán dùng tới viên đan dược này.
Sau khi đan dược vào cơ thể thì lập tức hóa thành một cỗ sức mạnh nóng rực lan ra toàn thân, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm giác được thương thể của mình đang hồi phục với tốc độ kinh người.
Dù là vết thương thịt da hay gãy xương cũng bắt đầu khôi phục với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Thậm chí, ngay cả ngũ tạng lục phủ suy yếu do bị Pháp Binh phản phệ tạo thành cũng lập tức xuất hiện sinh cơ.
Tất cả khiến cho Vương Bảo Nhạc kích động không thôi, tập trung hấp thu dược lực khiến thương thể khỏi dàn, quá trình này cũng kéo dài cả ngày trời.
Ngày hôm sau, khi Vương Bảo Nhạc mở
mắt ra thì tinh lực của hắn lại vô cùng sung mãn, trong thân thể như có một cỗ sức mạnh dùng cũng không hết, thậm chí tu vi còn tiến bộ hơn trước một chút.
“Như thế cũng có thể tu luyện được ư?”
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc mừng rỡ vô cùng. Sau khi đứng dậy thì hán múa may làm nóng người, đang định chui ra khỏi sơn động để tiếp tục tìm kiếm mảnh vỡ.
Vì sau trận chiến lúc trước thì hắn chỉ còn lại có hai mảnh vỡ, còn thiếu nhiêu lắm mới đủ để Trúc Cơ, cho nên không thể lãng phí thời gian nữa. Nhưng khi Vương Bảo Nhạc vừa đến gần cửa động, muốn đẩy hòn đá lấp hờ bên ngoài ra thì thân thể của hắn đột nhiên cứng đờ, động tác trở nên cẩn thận hơn, ngay cả hô hấp cũng cứng lại, sau đó dần trở nên khẽ khàng hơn, tim đập thình thịch, tâm trạng thì lại buồn bực.
“Sao từ sau khi lên Mặt Tráng xong thì mình lại xui thế này, chỉ kiếm cái sơn động để chữa thương thôi mà cũng đụng phải
mắt quỷ...;
Nhìn ra bên ngoài qua khe hở, Vương Bảo Nhạc nhìn thấy ở trên sườn dốc bên ngoài gần sơn động này lại có hơn một trám con mắt quỷ!
Thân thể của đám mắt quỷ này đều khoảng chừng mười trượng, nhìn giống như có nhân hình nhưng thực ra toàn thân của chúng đều mọc đây mắt. Những con mắt này có một loại thuật pháp hóa đá, một khi bị chúng nó nhìn thẳng vào thì sẽ trúng thuật pháp.
Chiến lực của mỗi con có thể sánh với Chân Tức đại viên mãn nhưng nếu thật sự chiến đấu sống còn thì chúng vẫn lợi hại hơn một bậc.
Lúc này, trên sườn dốc bên ngoài sơn động có chừng một trăm con, vừa tưởng tượng đến việc nếu bị chúng phát hiện thì mình sẽ phiên to là Vương Bảo Nhạc lại thấy đau đầu.
‘Xui quá đi!
Trong lòng thầm thở dài, Vương Bảo Nhạc không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, định bụng chờ đám mắt quỷ kia rời đi thì hắn mới ra.
Nhưng đợi cả buổi trời mà đám mắt quỷ nọ vẫn đứng im ở sườn dốc không chịu đi. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc nhìn qua khe hở còn có thể thấy một thân ảnh đang bay tới ở tít trên bầu trời phía xa!
Điêu này khiến cho da đầu của Vương Bảo Nhạc run lên, bản năng cho rằng đó là Kết Đan nhưng khi thân ảnh kia đến gần thì hắn lập tức nhận ra đây không phải tu sĩ Kết Đan mà là một con Nguyệt Linh!
Nguyệt Linh cũng như lệ quỷ trong mắt mọi người vậy, chúng nó có đủ hình thái hư ảo, lực sát thương cực lớn. Thậm chí, Nguyệt Linh cường hãn nhất cũng giống hệt như Trúc Cơ đại viên mãn, Chân Tức gặp phải thì chỉ có đường chết mà thôi.
Thực ra, trên đường đến Mặt Tráng thì Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu đã từng giới thiệu về nó, còn dặn mọi người nếu
gặp phải Nguyệt Linh thì phải lập tức bóp nát thẻ ngọc bảo mệnh.
“Thẻ ngọc thành vô dụng mất rồi, bóp nó có được gì đâu!”
Vương Bảo Nhạc nín thở, sờ lên vòng tay trữ vật, Pháp Binh cấp bảy ở bên trong chính là chỗ dựa cuối cùng của hắn.
Lúc này, hắn chú ý thấy con Nguyệt Linh kia bay xuống, trông khá giống một cô gái. Khi nó tới gần thì nhiệt độ xung quanh lập tức giảm mạnh, dù đã dừng lại mà mái tóc hư ảo của nó vẫn tung bay nhưng gương mặt lại mờ ảo không thấy rõ bộ dạng.
Cuối cùng, nó không không hề đáp xuống mặt đất mà dừng lại ngay khoảng không trên dẫu của đàn mắt quỷ kia, hai bên nhìn nhau, bầu trông khí vô cùng yên tĩnh.
Vương Bảo Nhạc thấy cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên. Khi hắn tò mò cảm thấy cả hai bên như đang trao đổi với nhau thì con Nguyệt Linh kia xoay người bay lên, lướt đi thật xa, đám mắt quỷ kia cũng cúi đầu lặng
lẽ đi theo hướng Nguyệt Linh đã rời đi.
Thấy chúng nó rời đi, Vương Bảo Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi đợi thêm một chút để xác định không có sự cố gì thì hắn mới cẩn thận rời khỏi sơn động. Sau khi đi ra bên ngoài, hắn nhìn về phía Nguyệt Linh và mắt quỷ rời đi. Hướng đó là phía sâu bên trong phẫn sau của Mặt Tráng, hắn lập tức chạy theo hướng ngược lại.
“Phải nhanh chóng rời khỏi phần sau này mới được, nó nguy hiểm quá!”
Vương Bảo Nhạc đã chịu đủ kích thích và nguy hiểm đối với chuyến hành trình vào phân sau của Mặt Trăng Lân này rồi. Lúc này, hắn vừa nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại vừa bắt đầu vận chuyển phệ chủng, muốn xem thử xem liệu có tìm được mảnh vỡ Trúc Cơ trên đường đi hay không.
Phệ chủng của hắn rõ ràng cảm ứng được cách đó hơn trăm dặm có một cỗ linh khí dữ dội kinh người đến khó tin đang bộc phát ở nơi đó!
cỗ linh khí này vượt xa tất cả những thứ mà Vương Bảo Nhạc đã từng gặp được, thậm chí còn dữ dội hơn cả Kim Đa Minh mà hắn từng gặp!
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc vừa thấy kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
“Nơi đó... có thứ gì đây?”
"filepos0006118130">

Bạn cần đăng nhập để bình luận