Tam Thốn nhân Gian

Chương 603

Chương 603Chương 603
PHIẾN ĐÁ
Nhiệm vụ có hơn trăm tộc Vị ương tham dự này không kéo dài bao lâu, ba canh giờ sau thì đã chấm dứt, Thương Mang Đạo Cung chết cụ thể bao nhiêu thì Vương Bảo Nhạc không biết, nhưng chỉ riêng số hắn nhìn thấy thì không dưới bốn mươi người.
Cuối cùng, phế tích này đã bị hủy diệt dưới sự chung sức của nhiêu tu sĩ Thông Thần, không còn tồn tại nữa.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc thì những tu sĩ được chiêu mộ lâm thời tới như bọn họ được cho phép rời đi, ai nấy cũng tự động giải tán. Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc sa sút, chỉ im lặng đi về phía sau sơn môn Thương Mang Đạo Cung.
Vì tham gia trận chiến này, cũng thấy cách tộc Vị Ương ra tay nên việc bắt chước của
Vương Bảo Nhạc đã không còn sơ hở gì nhiêu. Thế nên, trong lúc chạy đi thì Vương Bảo Nhạc không hề che giấu tung tích nữa mà trực tiếp lên giữa không trung, xé gió bay tới.
Mặc dù trên đường đi lại gặp không ít tộc Vị Ương, nhưng không đợi những người này nhìn qua thì Vương Bảo Nhạc đã chủ động nhìn sang với ánh mắt dò xét, sau đó lại gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi lướt qua nhau.
Một đường suôn sẻ, Vương Bảo Nhạc lại đi tới sau núi của Thương Mang Đạo Cung. Sau khi tới đây, hắn đứng đó nhìn pháp khí hình chùy nọ, nghe tiếng ầm ầm kia, trong đầu cũng vang lên tiếng của chị đẹp.
“Ngươi học được... ngôn ngữ tộc Vị Ương từ đâu thế?”
“Đây là ngôn ngữ Minh Tông mà, chị không biết à?” Vương Bảo Nhạc bình tĩnh hỏi vặn lại.
Sau khi nghe thấy đáp án của Vương Bảo Nhạc, chị đẹp lại im lặng hồi lâu, nhớ tới khoảng thời gian trống của Vương Bảo Nhạc khi ở trong Minh Khí lúc trước, mặc dù xem như hiểu ra, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà dâng lên cảm giác bất lực, lại thấy không thể tưởng tượng nổi vì tên Vương Bảo Nhạc này. Giống như chỉ cần nói ra tất cả những chuyện mình không thể hoàn thành rồi bảo tên này thử một phen thì sau một thời gian ngắn hắn nhất định sẽ thành công.
Nghĩ tới đây thì chị đẹp lại thấy đau đầu hơn, dù biết rõ là chắc hẳn Vương Bảo Nhạc đã đoán được chuyện mình bốc phét về Minh Tông, nhưng cô cảm thấy chỉ cần mình không thừa nhận thì đó sẽ không phải giả nên hừ một tiếng.
“Đương nhiên là ta biết rồi, ta chỉ đang thử ngươi thôi!”
“Ồ? Mục đích chị thử em là gì đây? Không phải là để em đi làm thánh nhân đấy chứ, nhưng em không có số đó đâu chị ạ.”
Vương Bảo Nhạc ưỡn ẹo một cái, gạt hết cảm xúc rối rắm về việc giết chóc trên Thương Mang Đạo Cung qua một bên. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, hắn không phải thánh nhân, trong lòng hắn chỉ có Liên bang, cũng chỉ có thể phụ trách cho Liên bang.
Ngoài ra thì là Minh Tông.
Về phần Thương Mang Đạo Tinh, mặc dù hắn cũng đồng tình, nhưng đó cũng chỉ là đồng tình mà thôi. Thế nên hắn hỏi ngược lại như thế chính là để chặn đầu chị đẹp, không để cô ấy nói ra mấy lời như bảo mình thu phục Thương Mang Đạo Cung các kiểu.
“Nói thật cho ngươi biết, mặc dù Minh Tông chúng ta đã bị hủy, nhưng nội tình vẫn còn đó. Mà trong tộc Vị Ương cũng có một vị đại nhân vật thần bí chính là tay trong của Minh Tông chúng ta. Đây chính là bí mật lớn mà Minh Pháp của ta cũng là do vị đại nhân vật này truyền cho, nên có
thể nói, ta chính là đệ tử đại diện cho vị đại nhân vật này!”
Chị đẹp động não, nhanh chóng biên ra một câu chuyện như thật, Nói xong thì chính cô cũng nhịn không được mà tự khen sự thông minh, nhanh trí của mình.
“Ta thử ngươi chính là muốn xem ngươi có cơ hội lọt vào pháp nhãn của sư tôn nhà ta hay không mà thôi. Đến lúc đó có lão nhân gia ông giúp đỡ thì tương lai của ngươi sẽ khó mà đo lường!”
Chị đẹp nói đến đây thì lại càng hài lòng với bản thân hơn. Thậm chí, nếu như cô mà hóa ra thân hình thì nhất định sẽ nhịn không được mà giơ nắm tay lên, làm động tác tự cổ vũ bản thân.
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc trở nên vô cùng cổ quái, bản năng không tin những gì chị đẹp vừa nói, nhưng không thể không nói, lời chị đẹp vừa nói nghe cũng khá có lý. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc có phần chần chừ, nhưng cuối cùng hắn vẫn
chọn không tin.
Tuy vậy, do cân nhắc tới chuyện mình vẫn đang làm nhiệm vụ nên hắn không thể để lộ ra ngoài mặt được. Thậm chí còn gật đầu hùa theo một phen khiến chị đẹp càng lấy làm đắc ý, sau đó lại nói vị trí mật đạo cho Vương Bảo Nhạc nghe.
Vậy nên, sau khi tìm được mật đạo, Vương Bảo Nhạc vừa thầm trêu chọc chị đẹp trong đầu, vừa bay nhanh trong mật đạo, bay thằng vào sâu bên trong sơn môn Thương Mang Đạo Cung.
Mật đạo này rất bí mật, mặc dù xung quanh tràn ngập bụi bặm, có nơi còn bị sụp xuống, nhưng lại không thể làm khó Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc một đường đi thẳng tới, hồi lâu sau đã xuất hiện ở bên trong sơn môn Thương Mang Đạo Cung, cũng chính là giữa lòng núi.
Bởi vì ngọn núi đã bị đánh nứt ra, cộng với có pháp khí khổng lồ liên tục rút Tinh Nguyên nên vết nứt trên núi lại ngày càng nhiêu hơn, cũng khiến cho việc đi tới của Vương Bảo Nhạc bị ngán cản lần nữa.
Nhưng trở ngại cũng không lớn lắm, chẳng qua phải tốn một chút thời gian mà thôi. Thế nên, sau mấy canh giờ, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng đi tới bên ngoài một gian mật thất nàm sâu bên trong lòng núi dưới sự chỉ dẫn của chị đẹp.
Vết tường bên ngoài mật thất này chi chít vết nứt, có thể thấy nơi này vẫn còn dao động cấm chế. Dù nay cấm chế đã bị những vết nứt kia phá hủy phần nào nên uy lực giảm mạnh, nhưng sau khi thử cảm ứng một phen thì Vương Bảo Nhạc thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán. Thậm chí linh hồn còn run rẩy, dẫu óc trống rỗng, ngay cả thân thể cũng run mạnh như sắp sửa nổ tung.
Cũng may, đứng trước nguy cơ thì thân thể do quy tắc Thương Mang bên ngoài cơ thể
Vương Bảo Nhạc lại phát ra sức mạnh rất ôn hòa khiến cho Vương Bảo Nhạc khôi phục thần trí. Hắn tái mặt vội vàng lùi lại, tâm thần chấn động, dù có quy tắc Thương Mang bảo vệ nhưng vẫn cảm nhận được nguy cơ cực lớn.
“Chị đẹp, chị muốn giết em đấy à...”
Vương Bảo Nhạc cười khổ nói, nguy cơ ở nơi này đã vượt xa cảm giác mà Thông Thần mang tới cho hắn. Thông qua phán đoán từ Minh Mộng, hắn có thể miễn cưỡng tổng kết được, uy lực của cấm chế này là do người có cùng đẳng cấp với sư tôn của mình ở Minh Tông.
Mà đây là do nó đã bị tàn phá, có thể tưởng tượng được nếu còn đây đủ thì e là mình chưa kịp tới gần thì đã bị hồn phi phách tán từ khoảng cách cực xa rồi.
“Cấm chế ở nơi này lấy bảo mật làm chính... Yên tâm đi, nếu cấm chế ở đây vẫn còn thì chứng tỏ vẫn chưa bị tộc Vị Ương phát hiện. Ngươi mau đi vào đi, phiến đá
mà ta muốn đang ở bên trong!
Chị đẹp ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó lại sốt ruột hối thúc.
Vương Bảo Nhạc chăn chừ một lúc rồi mới dè dặt tới gần, chị đẹp cũng ra sức điều khiển Thương Mang quy tắc trên người Vương Bảo Nhạc để chống lại cấm chế này. Cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng đi tới gần cửa đá của mật thất rồi đẩy mạnh tới, cửa đá này từ từ mở ra, hắn hít sâu một hơi rồi đi vào.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc đi vào, cấm chế ở nơi này lập tức phát sáng, huyễn hóa ra từng tia sáng trước mặt Vương Bảo Nhạc. Mỗi một tia đều khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình hoảng sợ, may mà có Thương Mang quy tắc hộ thân nên những tia sáng đó mới không tạo thành thương tổn gì trên người Vương Bảo Nhạc.
Nhưng sau khi mỗi tia sáng truyền tới thì lại tạo thành tiếng động như cắt kim loại
khiến Vương Bảo Nhạc run rẩy. Cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy ở giữa mật thất, nơi vô số tia sáng đan xen có một phiến đá chỉ chừng nửa bàn tay đang lơ lửng.
Dường như phiến đá này cũng không phải tồn tại chân thật mà có vẻ hơi mờ ảo, bên trên có vô số phù ván mà Vương Bảo Nhạc xem không hiểu đang liên tục lóe sáng theo một quy luật nào đó. Một cảm giác tang thương khó diễn tả bằng lời cũng tràn ngập trên đó, mãi không biến mất.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì hắn như thấy được cái chết của chúng sinh, thấy sự hủy diệt của ngôi sao, thấy Mặt Trời nổ tung, cũng thấy toàn bộ vũ trụ lụi tàn, nhưng đồng thời... hắn lại thấy được khởi nguyên của tất cả, thấy được những sinh mạng, ngôi sao, Mặt Trời và vũ trụ mới được sinh ra.
Cũng giống như cả vũ trụ đều ở trong phiến đá này, mà bản thân nó cũng bị khiếm khuyết không trọn vẹn...
Đây là... cái gì...
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc cứng lại, không khỏi thì thào hỏi.
“Ta cũng không biết, nhưng khi ta còn bé thì phụ thân từng nói cho ta biết đây là chí tôn của một đạo vực khác, là đạo đã bước ra bước thứ sáu!”
Chị đẹp cũng nhỏ giọng đáp, Vương Bảo Nhạc lại càng giật mình hơn. Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới giật mình sực tỉnh từ tiếng động chói tai kia.
“Phải lấy kiều gì đi, mau lên đi, ta cảm thấy biến ảo trên người sắp không trụ nổi rồi!”
“Đừng nóng, trước đó ta không hề lừa ngươi, ở đây thì ngươi có thể mượn cấm chế và uy áp xung quanh cùng với sức mạnh của phiến đá đó, chẳng những có thể khiến tỷ lệ luyện chế vỏ kiếm bản mệnh của ngươi thành công trám phần trăm mà còn có thể hấp thu một tia sức mạnh ở nơi này để giành được căn cơ lột xác, thăng hoa thành chí bảo!”
"filepos0013043474">

Bạn cần đăng nhập để bình luận