Tam Thốn nhân Gian

Chương 349

Chương 349Chương 349
BẮT ĐẦU VỚI MỘT CON LỪA *
LÚC này, trong ánh mắt cổ quái lẫn giễu cợt của những ứng cử viên còn lại và người khác dành cho Vương Bảo Nhạc, cả Vực chủ, Phó Vực chủ và biết bao cao tầng của Sao Hỏa đều nhìn thấy cảnh này ở trung tâm chỉ huy Ai nẩy đều mở to hai mắt, có người xem như không thấy gì, có người thì lắc đầu cười khổ.
Bọn họ cũng không đánh giá cao Vương Bảo Nhạc, không phải do cá nhân hắn mà vì trận khảo hạch này xem như cuộc cạnh tranh giữa các thế lực lớn khác. Ai nấy đều bỏ ra cái giá cực lớn để chuẩn bị và hoàn thiện, đồng thời cũng phân phối người đi theo rất toàn diện.
Chiến tu, trận tu, thậm chí là pháp binh tu đều có, bảo đảm có thể xử lý gọn gàng khi gặp phải bất kỳ chuyện gì.
Trong thời gian này bọn họ cũng biết ít nhiêu về chuyện của Vương Bảo Nhạc, thậm chí những thế lực khác cũng sang dò hỏi nguyên nhân, biết rõ lẫn này Vương Bảo Nhạc có thể xem như tự mình làm chủ, không nghe theo sự sắp xếp của bốn đạo viện mà trở thành ứng cử viên.
Ai nấy đều cảm thấy Vương Bảo Nhạc không có bất kỳ thế lực nào chống lưng, dù giành được vị trí ứng cử viên thì nhất định cũng sẽ tham bại trong đợt khảo hạch nào.
Thậm chí chẳng cần so cũng biết, Vương Bảo Nhạc chỉ có một mình, đồng thời tài nguyên căn bản cũng không so được với những ứng cử viên khác.
Phải biết rằng, trọng điểm của ĩân khảo hạch này chính là nhanh chóng chế tạo phòng tuyến trong thời gian ngắn ngủi trước khi thú triều kéo tới, đồng thời phải giành giật từng giây để xây dựng hình thái ban đầu của thành trì trong quá trình đối kháng với thú triều, từ đó đủ sức chống lại thú triều lớn hơn, trụ được đến cuối cùng.
Mà Vương Bảo Nhạc chỉ có một mình, lại không có tài nguyên gì, thứ chờ đợi hắn cũng chỉ có bóp nát thẻ ngọc truyền tống để thoát thân mà thôi...
“Đúng là trẻ tuổi khinh cuồng, đây dù sao cũng là cuộc cạnh tranh của các thế lực lớn, một người không có ai chống lưng thì sao mà thắng được.”
“Không có bất kỳ cơ hội nào, Vương Bảo Nhạc này đúng là gian ngoan mất linh.”
“Đúng vậy, ta nghe nói Đạo viện Bạch Lộc khá bất mãn với việc này, thậm chí còn công khai chỉ tên phê bình Đạo viện Phiêu Miễu nữa...”
Trong trung tâm chỉ huy, mọi người thấp giọng cảm khái, đại thụ chẳng tỏ thái độ gì nhưng khi nhìn bóng dáng Vương Bảo Nhạc thì khóe miệng lại nhếch lên thật khẽ. Hắn cảm thấy Vương Bảo Nhạc này đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Chẳng lẽ hắn cho rằng đây là Mặt Trăng chắc!”
Những người ở đây vừa bàn tán vừa lắc đầu, Vực chủ Sao Hỏa không nhịn được nữa nên truyền lệnh ngay.
“Phi thuyền xuất phát đi, ngay khi đến khu vực thẫn binh thì lập tức bắt đầu khảo hạch!”
Sau khi Vực chủ hạ lệnh, mười chiếc khí cầu trên phi trường lập tức 'âm ầm khởi động, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên. Lý Di và những ứng cử viên khác đều nhận được thông báo, ai nấy đều lũ lượt đi lên khí cầu của mình.
Trong lúc lên khí cầu, Lý Di còn mỉm cười ngọt ngào với Vương Bảo Nhạc ở phía xa, nhưng sau khi bước lên khí cầu, vẻ khinh miệt và xem thường trong mắt cô ta lại hiện lên rõ mồn một.
“Cái thứ ngu như lợn!”
Thấp giọng mắng một tiếng, Lý Di lại đắc ý vô cùng, thầm nghĩ sau khi mình trở thành tân Khu trưởng, dù mình không luyện vô tình đạo nữa cũng chẳng sao. Cô ta cảm thấy khi đó địa vị của mình đã khác xưa, vừa ghét và xấu hổ khi phải giả vờ ỡm ờ mắt đi mày lại với Vương Bảo Nhạc.
Trong lúc Lý Di nghĩ những chuyện đó thì Trác Nhất Tiên cũng đã vào khí cầu, từ đâu chí cuối hắn đều cười lạnh, địch ý nhắm thẳng vào chỗ Vương Bảo Nhạc không chút che giấu, chẳng qua hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo hệt như Lý Di.
“Cuối cùng thì ngươi cũng chỉ là một trong rất nhiều đệ tử của bốn đạo viện mà thôi, không có đạo viện chống lưng thì ngươi chỉ là rác rưởi!”
Mặc dù địch ý của Khổng Đạo không rõ ràng như Trác Nhất Tiên nhưng hắn vẫn luôn không ưa Vương Bảo Nhạc, lại thêm chuyện con lừa trắng nên lại càng tệ hơn, lúc này chỉ lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi thôi.
Những người khác phần lớn cũng vậy, có người còn lắc đầu cười nhạo thẳng thừng, nhìn Vương Bảo Nhạc như xem một trò hề, sau đó bước lên khí cầu của mình.
Vương Bảo Nhạc không thèm để ý nhưng cơn tức không lòng vẫn táng cao.
“Có gì mà hay, các ngươi có bối cảnh có thế lực thì đã sao! Vương Bảo Nhạc ta cũng là thế lực một phương đây!”
Vương Bảo Nhạc nghẹn một bụng lửa giận, cán răng leo lên khí cầu của mình. Ngay khi hắn và con lừa bước lên chiếc khí cầu đủ to để chứa một vạn người này, nhìn không gian trống trải xung quanh, Vương Bảo Nhạc cảm thấy cũng không tệ lắm, ít nhất thì trong này rất rộng rãi...
Cứ thế, mười chiếc khí cầu dùng tốc độ nhanh nhất để bay ra ngoài thành, tốn đúng ba canh giờ mới đến gần mục tiêu.
Sau khi tới gần, tâm trạng của Vương Bảo Nhạc cũng kích động hơn hẳn, đây đã xem như lẫn đầu tiên hắn rời khỏi thành Thực Dân xa và lâu đến vậy sở dĩ chậm như vậy, cũng là do bên ngoài khu vực gần thần binh có phóng xạ cực mạnh chẳng khác gì bão điện từ quấy nhiễu khiến cho khí cầu phải bay thật chậm như chìm vào trong nước vậy.
Bên ngoài khí cầu còn liên tục vang lên đủ loại âm thanh như va chạm mạnh khiến cho chiếc khí cầu có thể chở được cả vạn người này phải lắc lư liên hồi, nhưng bên ngoài lại thoáng đãng vô cùng. Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình.
Mặt đất cũng không còn là tuyết trắng nữa mà dần lộ ra sắc đỏ, càng đến gần khu vực thần binh thì lại càng đỏ rợn người. Mặt đất như bị máu tươi thấm đẫm khiến cho những người lãn đầu nhìn thấy đều khó mà bình tĩnh nổi.
Qua hơn nửa canh giờ, mười chiếc khí cầu này mới lắc lư vượt qua khu vực mặt đất màu đỏ, khi thấy một dãy núi dài hẹp xuất hiện thì hô hấp của tất cả đều trở nên dồn dập hơn... Mãi cho đến khi tới được mục đích của chuyến đi lần này...
Khu vực thần binh!
Đây có thể xem là phần bụng của Sao Hỏa, cách thành Thực Dân rất xa, đồng thời nơi này cũng có một dãy núi trập trùng, mà hang thần binh lại nằm giữa những dãy núi này... Nơi đó có một bình nguyên rất rộng, từ xa nhìn lại trông giống như một sơn cốc.
Bình nguyên này chính là nơi kiến tạo tân khu Sao Hỏa, ở giữa nơi đây lại có một cái hang động khổng lồ, bên trên có ánh sáng của vô số phong ấn khiến cho những tồn tại ở bên trong khó mà thoát ra, dù vậy nhưng thỉnh thoảng lại có vô số thân ảnh dữ tợn húc mạnh vào màng phong ấn.
Mỗi lần như thế đều khiến cho ánh sáng phong ấn lóe lên, chiếu sáng cả bầu trời.
Loáng thoáng có vô số tiếng gầm rú truyền ra từ trong phong ấn, vang vọng bốn phương. Sau khi khí cầu bay đến, tất cả mọi người đều nhìn thấy mười khu vực vây quanh cái hang bên dưới.
Mỗi khu vực này đều giáp ranh với nhau nhưng vẫn chia rất rõ, bên trong trống trải chẳng có bất kỳ kiến trúc nào, thậm chí có nơi còn mọc vô số thực vật kỳ lạ.
Chỉ lát sau, mười chiếc khí cầu đã từ từ đáp xuống. Gần như ngay khi đáp xuống thì đám người Lý Di lập tức ùa ra, dẫn theo người của mình chạy đến một khu vực bên dưới, những ứng cử viên còn lại cũng thế. Rõ ràng, bọn họ đã liên hệ với nhau và chia chỗ từ trước nên lúc này không hề lóng ngóng tay chân, nhanh chóng vào việc đâu vào đấy.
Chỉ sau vài giây thì đám người Lý Di đã chọn xong chỗ, sau đó ra lệnh cho người của mình lấy ra vô số tài liệu... Bắt đầu xây dựng thật nhanh!!
Khi Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi khí cầu thì chín khu vực khác đã làm việc khí thế ngất trời. Nhìn đủ loại tài liệu mà những người kia lấy ra, dù Vương Bảo Nhạc đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt.
“Đúng là người có tiên!”
Sau khi lẩm bẩm vài câu, Vương Bảo Nhạc thở dài nhìn khu vực chỉ toàn cỏ dại cây khô chẳng ai thèm ngó, thoạt trông còn cẳn cỗi hơn cả đồng hoang kia...
Mang theo tinh thẫn quyết không chịu thua, Vương Bảo Nhạc tranh thủ chạy tới, trước tiên phải xử lý đống cỏ này trước, nhưng sau khi nhổ thử vài gốc cỏ, hắn phát hiện loại cỏ này rất dai, nếu nhiều người thì còn đỡ, nhưng chỉ có mình hắn thì phải mất rất lâu mới có thể dọn sạch cỏ ở đây.
“Đúng là quá đáng, chẳng thèm thương lượng trước đã ném khu vực này cho ta!”
Vương Bảo Nhạc không cam lòng, muốn lấy con rối xây dựng ra, nhưng thầm nghĩ vẫn chưa đến lúc dùng tới nên quay đầu lại nhìn con lừa.
“Cút Đi, án hết mớ này đi!”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng.
Con lừa ăn thử một cọng, suýt chút nữa đã phun ra, nhưng liếc thấy ánh mắt bất thiện của Vương Bảo Nhạc, nó lập tức giật thót, nhăn nhó nhìn những khu khác với ánh mắt nồng nàn khao khát, cuối cùng hết cách đành cúi đầu ăn tiếp...
Lúc này, mười chiếc khí cầu kia đều từ từ bay lên trời, chọn góc độ khác nhau, bắt đầu quay hình... Đồng thời quá trình livestream toàn Liên bang cũng bắt đầu!
Toàn bộ Liên bang thông qua đủ loại màn hình truyền thông, thấy được cảnh tượng ở khu vực này. Nhìn đám người Lý Di đang xây dựng khí thế ngút trời, đồng thời cũng thấy... Vương Bảo Nhạc đứng lẻ loi một mình, chắp tay sau lưng, vì ghét bỏ nó án cỏ chậm quá nên sút cho nó một cú...
Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã giành hết bao nhiêu ống kính, thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc của người dân Liên bang...
Có nghĩa bóng là ngu ngốc
"filepos0007997911">

Bạn cần đăng nhập để bình luận