Tam Thốn nhân Gian

Chương 573

Chương 573Chương 573
DỌN SÂN
Vương Bảo Nhạc vừa định lên tiếng, nhưng lúc này ánh sao đại diện cho Độc Cô Lâm trên bản đồ sau khi đào thải Hứa Minh đột nhiên di chuyển.
Tốc độ còn nhanh hơn lúc nhắm vào Hứa Minh trước đó không ít, lao thẳng đến chỗ... vị đệ tử thân truyền duy nhất còn sót lại của phe Phùng Thu Nhiên lúc này là Lục Vân.
Khoảng cách giữa Độc Cô Lâm và Lục Vân cũng không xa cho lắm. Nay Độc Cô Lâm vừa hành động thì người ngoài đều cảm thấy kinh tâm động phách. Những người xung quanh trên đường đi của Độc Cô Lâm đều giật mình không thôi, bên tai vang lên tiếng sấm chớp ầm ầm, đồng thời cũng nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Lâm đi xa.
"Độc Cô Lâm lại chiến!"
Vương Bảo Nhạc chợt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng nghiêm mặt nhìn lại, trông thấy ánh sao đại biểu cho Lục Vân vốn đang từ từ di chuyển nay chợt dừng lại. Giống như hạ quyết tâm sau vài phút tự hỏi ngắn ngủi, hắn bất ngờ đổi hướng, nhắm thẳng về phía Độc Cô Lâm đang đi tới.
Không phải bỏ chạy, cũng không tránh né mà là đối mặt thẳng với Độc Cô Lâm!
Chuyện này, các đệ tử trong vùng đất thí luyện chỉ có thể tưởng tượng ra thông qua bản đồ trời đêm, nhưng tu tĩ Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài lại có thể thấy rõ ràng nên lại càng rúng động hơn.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Độc Cô Lâm 'âm ầm bay tới, cũng thấy Lục Vân với ánh mắt bừng bừng chiến ý đổi hướng nghênh đón Độc Cô Lâm và thấy rõ khoảng cách giữa hai người bọn họ ngày càng ngắn hơn.
Giống như hai ngôi sao băng đang nhanh chóng tới gần, sắp sửa va chạm với nhau!
“Chắc là việc Hoàng Vân San chủ động tặng chìa khóa đã kích thích Độc Cô Lâm mới khiến hắn ra tay sớm như thế!”
“Lục Vân kia còn chủ động nghênh đón nữa!”
“Xem ra Vương Bảo Nhạc này đúng là may mắn, hắn chỉ cần ngồi chờ thôi cũng lọt hẳn vào top 2 rồi!”
Trong lúc các đệ tử ở bên ngoài xôn xao, sắc mặt của Diệt Liệt Tử trở nên dễ nhìn hơn một chút. Mặc dù vẫn còn âm trầm, nhưng trong mắt đã có chút chờ mong. Dù Vương Bảo Nhạc quật khởi khiến Lân thí luyện này có nhiêu biến số, nhưng ông vẫn tin chắc là đệ tử Độc Cô Lâm của mình sẽ trở thành đệ nhất.
So với Diệt Liệt Tử thì lúc này Phùng Thu Nhiên lại thầm thở dài. Hứa Minh khi nãy đã truyền tống quay về nhưng không hề ở lại quảng trường. Ngay khi vừa quay về thì hắn đã đi ngay, rõ ràng là tự cảm thấy mất mặt nên mới thế.
Trong vùng đất thí luyện hiện nay, thân truyền của cô cũng chỉ còn có Lục Vân. Sau khi Hoàng Vân San chủ động bỏ cuộc thì kết quả của lần thí luyện này đã vô cùng rõ ràng, khả năng xuất hiện biến cố cũng rất nhỏ.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì top 3 sẽ là Độc Cô Lâm, Vương Bảo Nhạc và Lục Vân!
Nhưng... Độc Cô Lâm đột nhiên xông lên với chiến ý ngút cao như thế đã thể hiện rõ suy nghĩ của hắn. Thứ hắn muốn không phải top 3, mà là... đợt thí luyện này chỉ có đệ nhất mà thôi!
“Độc Cô Lâm!”
Sắc mặt của Phùng Thu Nhiên trở nên khó coi, khóe mát liếc qua Du Nhiên đạo nhân, lại phát hiện lúc này đối phương vẫn nhắm nghiền hai mắt. Dù thân truyền của ông ta thất bại thì dường như cũng chỉ thở dài chứ không có bất kỳ hành động nào.
Phùng Thu Nhiên im lặng, trong lòng vô cùng phức tạp. Hai người mà cô ký thác hy vọng thì Hứa Minh đã bị đào thải, mặc dù Lục Vân cũng không tệ, nhưng so với khí thế bùng nổ của Độc Cô Lâm thì vẫn thua kém rất nhiêu. Phùng Thu Nhiên cũng nhìn ra Độc Cô Lâm này vẫn còn che giấu, chưa dùng hết toàn lực.
Thể nên, cục diện thất bại của Lục Vân đã rành rành ra đó.
Nhưng Vương Bảo Nhạc của Liên bang vốn bị cô xem thường nay lại tỏa sáng, nhất là một quýên Đế Khải cuối cùng dùng để đánh bại Chu Sơ Đạo kia khiến cho Phùng Thu Nhiên đột nhiên cảm thấy, có lẽ... đợt thí luyện này chính là chuẩn bị cho Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm. Nếu như Độc Cô Lâm chiến thắng thì từ nay về sau, hắn sẽ như mặt trời ban trưa giữa hàng đệ tử của Thương Mang Đạo Cung. Ngay cả phe Diệt Liệt Tử cũng sẽ hoàn toàn vùng lên.
Nếu như Vương Bảo Nhạc chiến thắng thì thân phận và địa vị của hắn ở trong Thương Mang Đạo Cung cũng sẽ khác hẳn, thậm chí ngay cả những người còn lại trong bách tử Liên bang cũng có thể ngẩng cao đầu. Tuy không dám nói có gan khiêu chiến với đệ tử Thương Mang Đạo Cung hay không, nhưng ít nhất thì vì Liên bang chẳng những có thân truyền, mà còn đè được đệ tử Thương Mang Đạo Cung, trở thành đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh.
Cứ thế, trong lúc tất cả mọi người giật mình rung động thì tốc độ của hai người Độc Cô Lâm và Lục Vân trong màn hình lại càng lúc càng nhanh. Sau nửa canh giờ, hai bên đột nhiên tới g'ân nhau ở giữa vùng đất thí luyện. Tiếng nổ mạnh khiến đất trời rung chuyển vang vọng, hai người cũng xông thẳng vào quyết đấu với nhau.
Khác với lúc giao chiến cùng Hứa Minh, có lẽ do Lục Vân chủ động nghênh chiến nên lúc Độc Cô Lâm ra tay lại càng quyết đoán hơn. Lúc bấm niệm pháp quyết, khí thế hừng hực phóng thẳng lên trời, sau lưng hắn lại xuất hiện chín con rồng đen, gào rú phóng thẳng tới chỗ Lục Vân.
Trận chiến này, chỉ có những đệ tử ở gần nơi giao chiến mới có thể thấy được từ xa, ngoài ra cũng chỉ có đệ tử Thương Mang Đạo Cung mới xem được rõ ràng.
Nhưng càng thấy rõ thì bọn họ lại càng rung động hơn, thực tế... thân là thân truyền, Lục Vân vốn đã vượt xa người cùng cảnh giới. Từ mức độ nào đó mà nói thì đã có thể đè bẹp Kết Đan cảnh, nhưng đứng trước mặt Độc Cô Lâm thì hắn vẫn bị đè bẹp hoàn toàn.
Thậm chí, từ đầu chí cuối đòn do Độc Cô Lâm tung ra chỉ là chín con rồng đen quanh quẩn trên nắm đấm kia. Giống với lúc đánh bại Hứa Minh, hắn không h'ê dùng tới thần thông thuật pháp nào khác, chỉ là từng quyền nện xuống khiến cho Lục
Vân liên tục hét thảm và bị đánh rơi xuống đất, nhưng sau đó lại kiên trì lao lên.
Cảnh tượng này khiến cho các đệ tử Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài đều lặng đi, không để ý thấy Hứa Minh bị trọng thương đã được người hầu dìu đến đây lẫn nữa. Nhìn hai người đang giao chiến trong màn hình, Hứa Minh im lặng như thấy được chính bản thân mình.
Mãi cho đến khi thân thể Lục Vân đều sắp bị đánh nát, gần với trạng thái cuối cùng của Hứa Minh lúc trước, Độc Cô Lâm ở trên trời cũng thốt ra câu nói giống hệt như lời hắn từng nói với Hứa Minh thì Lục Vân lại bật cười, nhưng hắn không tránh né mà vẫn kiên quyết lao ra đày điên cuồng.
Nhìn bóng dáng của Lục Vân, thân thể Hứa Minh run lên, việc mà lúc trước hắn không dám làm vì sợ chết thì nay Lục Vân lại làm được. Hứa Minh im lặng, trong lòng cảm thấy cay đắng, nhắm chặt hai mắt.
Trận chiến giữa Độc Cô Lâm và Lục Vân cũng kết thúc, dường như khá thưởng thức Lục Vân nên Độc Cô Lâm không hề đánh một quýên cuối cùng ra mà hóa quýên thành chưởng. Hắn vung chưởng đánh Lục Vân rơi xuống đất hôn mê, nhưng sau đó lại không ra tay nữa.
Sau khi trận chiến này chấm dứt, quảng trường lâm vào yên tĩnh trong thoáng chốc, sau đó phe Diệt Liệt Tử lập tức hoan hô rợp trời. So với bọn họ thì đệ tử của phe Phùng Thu Nhiên và Du Nhiên đạo nhân đều im thin thít, trong lòng dậy sóng khó mà bình tĩnh được.
Rõ ràng... sự cường hãn của Độc Cô Lâm đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Dù đối thủ của hắn là Hứa Minh hay Lục Vân thì từ đầu chí cuối hắn đều không dùng tới loại thần thông thứ hai, chỉ một quýên đã có thể áp đảo hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được Độc Cô Lâm căn bản chưa dùng hết sức, nhưng lại không đoán được rốt cuộc hắn đã dùng bao nhiêu phần trám chiến lực trong hai trận này.
“Tối đa là... 30%!”
Hứa Minh thì thào rồi xoay người rời đi.
Trong lúc những người ở bên ngoài rung động không thôi thì các đệ tử bên trong vùng đất thí luyện cũng im lặng, ba người Vương Bảo Nhạc đang nghỉ ngơi trên ngọn núi kia cũng nghiêm túc hẳn lên.
“Độc Cô Lâm này rất mạnh, cực kỳ mạnh!”
Khổng Đạo hít sâu một hơi rồi nhấn mạnh từng chữ một.
“Bảo Nhạc, ngươi có nắm chác không?”
Triệu Nhã Mộng quay sang hỏi Vương Bảo Nhạc, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc, ánh mắt dẫn trở nên sâu lắng hơn, chiến ý cũng bừng lên hừng hực nơi đáy mắt. Hắn dần nhếch môi cười, khoan thai đáp.
“Đánh thì sẽ biết.”
Nói xong, Vương Bảo Nhạc nhắm nghiên hai mắt, khoanh chân đả tọa để duy trì trạng thái đỉnh phong cho bản thân, bởi vì tiếp theo, cho dù Độc Cô Lâm không tới tìm hắn thì hắn cũng sẽ đi tìm đối phương.
Trận chiến của hai người bọn họ sẽ kết thúc đợt thí luyện này, cũng sẽ là trận chiến đỉnh cao và hoành tráng nhất trong đợt thí luyện này.
Độc Cô Lâm không muốn có thêm ai khác ngoài đệ nhất, Vương Bảo Nhạc cũng không muốn.
Thời gian dần trôi qua, còn chưa tới năm canh giờ nữa là đến Lân truyền tống thứ hai, bên trong vùng đất thí luyện lại dậy sóng.
Người tạo nên cơn sóng này vẫn là Độc Cô Lâm, sau khi đánh bại Lục Vân thì số lượng chìa khóa trên người hắn đã hơn trăm chiếc, nhưng hắn vẫn không hề dừng lại mà bắt đầu... dọn sân!
Mục tiêu dọn sân của hắn chính là đệ tử thuộc phe Phùng Thu Nhiên!
Chẳng mấy chốc, đệ tử phe Phùng Thu Nhiên đang lay lắt chút hơi tàn trong vùng đất thí luyện này chỉ có thể đau đớn giao chìa khóa ra, trở thành người ẩn hình trong bản đồ. Trên bản đồ trời đêm, số lượng chìa khóa của Độc Cô Lâm cũng ngày càng nhiều, mà số lượng chìa khóa rải rác xung quanh lại giảm đi với tốc độ cực nhanh.
Tu sĩ bên ngoài đương nhiên cũng thấy cảnh này, mặc dù ai nấy đều giật mình, nhưng đều hiểu rõ một phần quy tắc nhỏ là mạnh được yếu thua nay đã dàn trở thành quy tắc duy nhất!
"filepos0012421288">

Bạn cần đăng nhập để bình luận