Tam Thốn nhân Gian

Chương 512

Chương 512Chương 512
CHÍNH LÀ GIỎI THẾ ĐẤY!
Ngay khi truyền tống mở ra, chẳng những bách tử Liên bang giật mình mà Phùng Thu Nhiên trong Thương Mang Đạo Cung cũng phải chú ý tới. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tu sĩ Liên bang truyền tống công pháp nên cô rất quan tâm.
Mà người quan tâm nhiêu nhất chính là Đoan Mộc Tước!
Từ sau khi bách tử Liên bang được truyền tống đi vào mấy tháng trước thì Sao Thủy hiện tại luôn nằm trong tình cảnh giới nghiêm, có trọng binh canh gác, đồng thời Lý Hành Ván cũng tự mình tọa trấn ở đây.
Lúc này, sau khi Lý Di mở trận pháp ở Thương Mang Đạo Cung ra, truyền tống trận trên Sao Thủy lập tức phát ra ánh sáng chói lóa. Bởi vì Liên bang và Thương Mang Đạo Cung ít khi trực tiếp liên lạc nên Lý Hành Văn vừa phát hiện việc này thì sắc mặt lập tức nghiêm túc hẳn ra, tu sĩ xung quanh cũng căng thẳng dõi theo.
Dù là trận pháp hệ Mặt Trời hay bom phản linh đều chuẩn bị sẵn sàng đón địch. Đoan Mộc Tước cũng biết rõ tình hình ngay lập tức, mặc dù đang ở Trái Đất nhưng vẫn dựa vào một ít pháp khí để ngưng tụ ra hình chiếu hư ảo trên Sao Thủy.
Trong lúc cả Liên bang đều cáng thẳng tột độ, truyền tống trận bỗng nhiên bộc phát, ánh sáng chiếu ra hơn trăm trượng, kèm theo đó là tiếng ầm ầm, có điêu khí thế và quy mô kia rõ ràng nhỏ hơn lúc truyền tống bách tử Liên bang nhiêu.
Cả Lý Hành Văn lẫn Đoan Mộc Tước đều nheo mắt lại, không thông qua ngay mà từ từ quan sát.
Mặc dù truyền tống trận này có thể truyền tống hai chiêu nhưng càn hai bên cấp phép mới được. Ví như Thương Mang Đạo Cung mở truyền tống trận ra thì càn Sao Thủy cấp phép mới có thể khiến truyền tống vận chuyển, đương nhiên, cũng có thể truyền tống không cần chờ cấp phép, nhưng phải trả một cái giá rất lớn.
“Không giống như có người truyền tống tới... Hình như là truyền tống một miếng thẻ ngọc!”
Chỉ lát sau, hai mắt Lý Hành Văn lóe ra tinh quang, loáng thoáng nhìn thấy vật truyền tống vẫn còn hư ảo bên trong.
Sau khi nghiệm chứng, Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn bàn bạc một phen, cả hai thống nhất quyết định cho qua. Khi được cấp phép thì ánh sáng truyền tống lại bừng lên chói mắt, thẻ ngọc hư ảo bên trong nhanh chóng ngưng tụ lại với tốc độ mát thường có thể thấy được. Sau một tiếng nổ mạnh, ánh sáng truyền tống biến mất, một miếng thẻ ngọc lơ lửng giữa truyền tống
trận lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Lý Hành Ván giơ tay phải lên trảo một cái, miếng thẻ ngọc này lập tức bay tới, bị ông chộp lấy, linh thức quét qua xong thì Lý Hành Văn bèn cười lớn.
“Là công pháp! Đệ tử của bốn đạo viện, Lý Di truyền về!”
Trong lúc kích động thì Lý Hành Ván lại lấy làm khó hiểu, theo dự đoán của ông thì kiểu gì cũng phải là Vương Bảo Nhạc truyền tống về đầu tiên mới đúng.
Không đợi Lý Hành Văn kịp nghĩ nhiêu, Đoan Mộc Tước đứng kế bên đã kích động nhận lấy thẻ ngọc. Dù chỉ là hình chiếu nhưng với tu vi của ông thì vẫn có thể xem xét thẻ ngọc này. Khi thấy ba chữ Thương Mang công bên trong thì Đoan Mộc Tước lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn đẫy vui sướng.
;Lý Di này khá lắm!
Đoan Mộc Tước hưng phấn. Bản thể của ông ở Trái Đất lúc này cũng kích động đi ra khỏi nơi bế quan, trực tiếp hạ lệnh, thông báo chuyện này toàn Liên bang, đồng thời ông lại hít sâu một hơi rồi ra lệnh tiếp.
“Bảng cống hiến chuẩn bị cho bách tử Liên bang trước kia cũng có thể chính thức công bố rồi. Phải để cho tất cả dân chúng biết những cống hiến của bách tử Liên bang dành cho Liên bang!”
Sau khi Đoan Mộc Tước ra lệnh, chẳng mẩy chốc thì toàn bộ hệ thống Liên bang đã bắt đầu vận chuyển, một tấm bảng đưa mặt về phía toàn bộ hệ Mặt Trời và Liên bang nháy mắt xuất hiện, được các kênh truyền thông ra tức tuyên truyền. Nó có diện tích rất lớn, chỉ trong chốc lát đã gàn như bao trùm hơn chín phàn mười dân chúng Liên bang.
Đó là một tấm bảng khổng lồ, bên trên có tên của bách tử Liên bang, được sắp xếp theo số nét chữ, sau mỗi cái tên lại có vài số 0.
Nhưng ngay khi tấm bảng xuất hiện và thu hút sự chú ý của dân chúng thì tên của trăm người này đột nhiên hoa lên, chỉ trong nháy mắt đã có một cái tên màu vàng nhảy lên đầu bảng.
Đúng là tên của Lý Di, số 0 phía sau tên của cô ta cũng biến thành 1!
Toàn Liên bang đều chấn động, Đoan Mộc Tước cũng rất hài lòng, càng thêm đắc ý vì mình đã sắp xếp tấm bảng này. Theo ông thấy, tấm bảng lớn này vừa đại biểu cho tính công bằng, đại biểu cho cống hiến của từng bách tử Liên bang, cũng có thể trải đường và tạo thế cho bách tử Liên bang sau này.
Trong lúc Liên bang chấn động, trong cổ kiếm đồng xanh, Vương Bảo Nhạc cũng trợn mắt há mồm nhìn tin nhắn của Lý Di trong nhóm. Mặc dù hắn không biết những gì diễn ra ở Liên bang nhưng vẫn biết có thể lúc này Liên bang đều đang hô to tên của Lý Di.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó chịu, nếu là người khác truyền tống thì thôi đi, nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy Lý Di chỉ là kẻ ngực to óc bằng quả nho. Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu cô ta lấy được hai ngàn chiến công kiểu gì.
“Cố ý muốn cướp tiếng tăm của ta à?”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, tuy vẫn cảm thấy khó chịu nhưng hắn cũng không đánh giá cao lần truyền tống này. Hắn có kế hoạch riêng, thứ hắn quan tâm chính là kết quả cuối cùng.
“Vương Bảo Nhạc ta là người có nguyên tắc, cần gì quan tâm tới cô ta chứ.”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đang định thu hồi thẻ ngọc cục vực linh võng, nhưng lúc này bên trong lại phát ra câu nói đầy châm chích của Lý Di.
“Các vị đạo hữu, Thương Mang Đạo Cung chính là bắt đâu mới của chúng ta. Ta tin các ngươi ở đây có thể vượt qua chính mình, bước vào một khoảng trời mới! Không giống như kẻ nào đó, tự cho mình là giỏi, tuy tu vi cao thật đấy, nhưng ở đây không phải Liên bang. Đây là Thương Mang Đạo Cung với những quy tắc khác hẳn nên không có Liên bang giúp đỡ thì chẳng là cái thá gì cả!”
Lý Di vừa nói xong thì trong nhóm lại im lặng, biết rõ sau một tháng im lặng thì nay Lý Di lại bắt đầu nhằm vào Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc vốn muốn thu hồi thẻ ngọc, nhưng thấy Lý Di huênh hoang như thế thì nhướng mày, tức giận quắc mắt. Thân thể bay lên, rời khỏi Thanh Hỏa đảo, nhắm thẳng tới Thương Mang Đạo Cung.
Chẳng bao lâu đã tới nơi, đàu tiên hắn đến Thương Mang Pháp các, đổi lấy ba bộ công pháp mỗi bộ một ngàn chiến công, sau đó lại đến thẳng truyền tống trận của Thương Mang Đạo Cung, toàn bộ quá trình không mất bao lâu thì truyền tống trận của Thương Mang Đạo Cung lại mở ra lần nữa.
Vì thời gian mở truyền tống trận của hai lần quá gần nhau nên vẫn thu hút sự chú ý của Thương Mang Đạo Cung, nhất là vị tu sĩ Thương Mang Đạo Cung phụ trách truyền tống. Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc lấy ra ba miếng thẻ ngọc, lại chi ba ngàn chiến công mở truyền tống thì phải hít một ngụm khí lạnh.
Đối với Thương Mang Đạo Cung thì ba ngàn chiến công này cũng là một con sổ khổng lồ rồi, Phùng Thu Nhiên hay tin xong thì cũng phải giật mình chứ đừng nói tới Liên bang lúc này...
Truyền tống trận trên Sao Thủy gần như vừa mới ngừng thì lại phát ra ánh sáng chói mắt, thậm chí còn chói hơn cả trước đó khiến cho trái tim vừa mới bình tĩnh lại của Lý Hành Ván phải giật thót lần nữa. Đoan Mộc Tước cũng vậy, hình chiếu của ông vừa mới biến mất đã phải ngưng tụ lại ĩân nữa.
Trong sự chú ý cao độ của cả hai, tiếng nổ 'âm 'âm vang vọng trong ánh sáng truyền tống chói lóa kinh người khiến Đoan Mộc Tước phải hít sâu một hơi.
“Chẳng lẽ lần này truyền tống người à?”
Trong lúc cả hai giật mình không thôi, tất cả lực lượng xung quanh cảnh giác cao độ thì Lý Hành Văn đột nhiên mở to hai mắt.
“Không phải người, là thẻ ngọc... Tận... ba miếng!”
;Ba miếng?!
Đoan Mộc Tước giật mình kinh ngạc, sau đó lại mừng như điên, nên sau khi Lý Hành Ván cấp phép thông qua, ánh sáng truyền tống dần biến mất, ba miếng thẻ ngọc xuất hiện bên trong truyền tống trận. Đoan Mộc Tước vội vàng bước tới chộp lấy nó, sau khi xem qua thì còn kích động hơn cả lúc xem công pháp mà Lý Di truyền tống về. Lý Hành Văn ở bên cạnh cũng tranh thủ xem thử, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
“Cả ba bộ công pháp đều là Vương Bảo Nhạc truyền tống về, tiểu tử này... Lợi hại lắm!”
Đoan Mộc Tước vui sướng không sao tả nổi, bản thể của ông ở Trái Đất cũng lập tức thông báo chuyện này ra ngoài. Chẳng mấy chốc, dân chúng Liên bang lại giật mình phát hiện bảng cống hiến của bách tử Liên bang xuất hiện biến hóa lần nữa.
Lý Di vốn đứng thứ nhất, nhưng bây giờ tên của Vương Bảo Nhạc lại phát ra ánh vàng, nhảy thẳng lên vị trí đầu bảng, con số sau tên của hắn lại nhảy qua một hai, trực tiếp biến từ 0 thành 3.
Chuyện này khiến toàn bộ Liên bang chấn động, vô số dân chúng đều hưng phấn, vui mừng, Vương Bảo Nhạc cũng kết thúc truyền tống, ngạo nghễ quay đầu trở về Thanh Hỏa đảo. Trên đường đi, hắn nhịn không được mà mở cục vực linh võng lên, thản nhiên gửi một câu lên đó.
“Đúng là trùng hợp thật đấy! Ta cũng vừa mới truyền tống ba bộ công pháp về. Aiz, cảnh giới cao là giỏi như thế đấy!”
Những lời này của Vương Bảo Nhạc chẳng khác nào một hòn đá ném vào trong hồ nước, tạo thành gợn sóng kinh người. Vô số tiếng la to giật mình và không dám tin liên tục bùng nổ trong nhóm Chat.
"filepos0011201658">

Bạn cần đăng nhập để bình luận