Tam Thốn nhân Gian

Chương 438

Chương 438Chương 438
NGOẠI ĐỊA XÂM LẤN
Sau khi cảm thấy mình là con của thần may mắn, Vương Bảo Nhạc lại hí hửng kết thúc bế quan, định cầm Pháp Binh loa cấp bảy của mình đi ra ngoài tìm một chỗ kiểm tra uy lực của nó xem sao, thuận tiện nói cho mọi người biết là mình đã trở thành đại sư Pháp Binh.
Nhưng vừa kết thúc bế quan, Vương Bảo Nhạc chưa kịp ra khỏi mật thất, nhẫn truyền âm vừa mở ra thì tin nhắn đã ồ ạt vang lên như thủy triều.
Tin nhắn quá nhiều, lúc Vương Bảo Nhạc ở trong trạng thái thần du thì lại không thể bị quấy rầy nên đã tắt nhẫn truyền âm. Hắn vốn đã có liên hệ với trận pháp tân thành, nếu có
chuyện gì đặc biệt thì trận pháp sẽ vang lên cảnh báo khiên hắn kểt thúc bê quan.
Nay thấy tin nhắn nhiều như thế, Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình, vội cúi đầu xem xét, sắc mặt dần thay đổi, khí huyết dâng lên cuồn cuộn, cuối cùng Vương Bảo Nhạc mới ngẩng đầu lên hét lớn một tiếng.
“Khinh người quá đáng!!”
Vương Bảo Nhạc nổi giận, tâm trạng tốt đẹp trước đó đều mất sạch. Những tin nhắn hắn nhận được có của Lý Uyển Nhi, cũng có Khổng Đạo và Lâm Thiên Hạo, đồng thời còn có tin nhắn của Liễu Đạo Bân. Bốn đạo viện và người thân của Vương Bảo Nhạc, ai nấy đều nhắn lại việc về đặc khu mà mình nghe được cho Vương Bảo Nhạc biết.
Nhất là Lý Uyển Nhĩ, cô còn nói rõ về yêu cầu đối với tòng nhị tước cho Vương Bảo Nhạc hay. về phần một khi tân thành được duyệt trở thành
đặc khu, kết quả sẽ ra sao thì khỏi cần phải nói nữa, Vương Bảo Nhạc vừa thấy là hiểu ngay!
“Đây là vì chơi âm mưu không làm gì được ta nên đổi cách, dùng trò này để cướp thành tích của ta đây mà!”
Lồng ngực của Vương Bảo Nhạc phập phồng. Hắn biết rõ một khi tân thành biến thành đặc khu, mình lại không phải Kêt Đan thì dù có được ở lại đây cũng chỉ là trợ thủ cho người ta mà thôi.
Vương Bảo Nhạc tuyệt đối không thể chấp nhận việc tân thành do một tay mình gây dựng nên bị cướp đi, từ Thành chủ biên thành Phó Thành chủ được! Nhưng Vương Bảo Nhạc căn bản không kịp trở tay trước dương mưu của đối phương, cũng không thể nghĩ ra được cách nào khác để hóa giải, hắn thấy lo lắng nên lập tức liên hệ với Vực chủ Sao Hỏa.
Nhưng đên cả Vực chủ Sao Hỏa cũng
thấy đau đầu vì chuyện này. Nêu như tân thành biến thành đặc khu thì sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với Sao Hỏa, đứng ở vị trí của cô mà nhìn thì nó rất có lợi cho Sao Hỏa.
Dù là ai tới đây thì cũng phải cung kính với cô, không ảnh hưởng gì cả, chỉ có Vương Bảo Nhạc là sẽ khó chịu mà thôi nên Vực chủ Sao Hỏa nói thẳng với Vương Bảo Nhạc là đừng nghe mấy tin đồn bên ngoài, nhưng lúc chuẩn bị tắt truyền âm thì cô lại uyển chuyển bày tỏ thái độ của mình.
“Bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên căn cứ thí nghiệm bom phản linh của thành Thực Dân Sao Hỏa muốn thành lập một bộ ngành đặc biệt về thí nghiệm thành quả, chuyên môn đối ngoại, người phụ trách cần phải là chính tam tước mới được.”
Vương Bảo Nhạc vừa nghe xong thì thấy lòng mình lạnh đi phân nửa. Dù Vực chủ Sao Hỏa không nói rõ nhưng đã tỏ rõ thái độ, cũng nhắc nhở hắn, ý
của cô chính là nói cho Vương Bảo Nhạc biết chuyện này tám, chín phần mười sẽ thành công, mà cô cũng đã chuẩn bị xong đường lui cho Vương Bảo Nhạc rồi.
Mặc dù đường lui này cũng không tệ nhưng Vương Bảo Nhạc sao có thể cam tâm dâng hết công sức của mình cho kẻ khác, càng khỏi cần phải nói tầm quan trọng của hang thần binh này đối với việc tu luyện của hắn. Dù thê nào đi chăng nữa hắn cũng không thể chắp tay dâng nó ra được.
Vậy nên, sau khi tắt truyền âm của Vực chủ Sao Hỏa, Vương Bảo Nhạc lại nghĩ ngợi một chút rồi liên lạc với Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu. Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, bản thân hắn là một thành viên của bổn đạo viện nên lúc nói chuyện với Tông chủ hắn cũng vào thẳng chủ đề chứ không cần uyển chuyển như Vực chủ Sao Hỏa. Vương Bảo Nhạc sốt ruột nói:
'Tông chủ giúp ta với!1
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nhận được truyền âm cũng thở dài. Ông đương nhiên biết rõ Vương Bảo Nhạc đang nói việc gì nhưng việc này bốn đạo viện nội bộ cũng chia phe, dương mưu của Ngũ Thế Thiên Tộc lại kéo dài không dứt, khó mà hóa giải.
“Bảo Nhạc à, chuyện này... ngươi hãy chuẩn bị trước đi. Dựa theo tin tức của ta thì việc này có đến tám, chín phần mười sẽ được Liên bang thông qua...”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu im lặng một lát rồi lại thở dài.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì trong lòng hoàn toàn lạnh ngắt, mặt sa sầm, lại không cam lòng hơn nữa.
“Không còn cách nào nữa ư!?”
“Có!”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu đột nhiên nói.
“Nêu như ngươi có thể đột phá tu vi, tấn chức Kết Đan thì đây sẽ không còn là chuyện xẩu đối với ngươi nữa, thậm chí nó còn thành cơ duyên ấy chứ!”
“Nếu ngươi thành Kết Đan thì Ngũ Thế Thiên Tộc chẳng khác nào tự tay tặng cơ duyên cho ngươi, bởi vì bọn họ bỏ ra bao nhiêu vốn liếng và tài nguyên để đẩy ngươi lên tòng nhị tước, còn giúp ngươi nấm được quyền lợi lớn hơn hẳn bây giờ, chẳng khác nào được đứng trên đỉnh Liên bang!”
“Đây chính là cách duy nhất! Lão phu cũng sẽ phát động toàn bộ mối quan hệ để giúp ngươi kéo dài thời gian hết sức có thể, nhưng ba tháng là cực hạn rồi. Thế nên, nếu như trong vòng ba tháng mà ngươi có thể Kêt Đan thì đây sẽ là cơ duyên tạo hóa!!”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nói chắc nịch, lại phân tích rõ ràng cho Vương Bảo Nhạc hiểu, nhưng điều kiện tiên quyết chính là hắn phải là Kết Đan cảnh!
Sau khi cả hai kểt thúc trò chuyện, Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi trong mật thất, hai mắt đỏ ngầu, áp lực thật sự quá lớn. Hắn biết rõ bất kỳ lúc nào tân thành cũng có thể được phê chuẩn trở thành đặc khu, thời gian của mình không còn nhiều nữa, một khi phê chuẩn mà mình không phải Kết Đan thì sẽ phải đối mặt với kết cục không mong muốn nhất.
“Không phải chỉ là Kêt Đan thôi à, lão tử liều mạng!”
Nghĩ ngợi xong, Vương Bảo Nhạc cũng cắn răng hạ quyết tâm.
“Ngũ Thê Thiên Tộc, các ngươi cứ chờ đó cho ta. Lão tử sẽ đi bế quan ngay lập tức, sau khi bê quan thì mụ nội nó, lão tử nhất định sẽ là Kêt Đan!!”
Vương Bảo Nhạc hùng hổ đứng dậy. Hắn biết cách duy nhất nêu muốn đột phá nhanh chính là đến mép hang thần binh để tu luyện.
Chỉ có ở đó mới có minh khí đủ nồng đậm, phối hợp với phần trận pháp hút được thì sẽ khiến tốc độ tu luyện của mình lên tới một trình độ kinh người, nếu chỉ ở đây thì khó mà bằng được.
Nhưng cách đó tồn tại nguy hiểm nhất định, một phần là nguy hiểm đến từ hang thần binh, dù chỉ ở mép của nó nhưng nói không chừng sẽ có nguy cơ gặp phải thú triều. Mặt khác chính là sau khi hấp thu lượng lớn Minh Khí thì cũng sẽ có tai họa ngầm nhất định, điểm này Vương Bảo Nhạc cũng không dám chắc lắm nên lúc trước hắn chỉ mượn một phần Minh Khí để tu luyện, lấy ổn làm đầu.
Neu là lúc bình thường thì đương nhiên phải lấy ổn làm đầu mới thỏa đáng, nhưng nay Vương Bảo Nhạc không có thời gian. Hắn thở dồn vài
cái, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, trực tiếp rời khỏi nơi này, đi thẳng đến hang thần binh đã bị phong ấn ở giữa tân khu ban đầu!
Nay hang thần binh đã bị trấn áp từ lâu, lại do Khổng Đạo phụ trách nên trên đường tới Vương Bảo Nhạc đã liên lạc với Khổng Đạo, thông báo cho hẳn biết là mình muốn tới đó.
Khổng Đạo ban đầu là chần chừ, hẳn lo lắng cho vấn đề an nguy của Vương Bảo Nhạc nhưng thấy Vương Bảo Nhạc kiên quyết như thế thì hắn cũng mở hang thần binh ra. Đồng thời, Khổng Đạo còn muốn phái người đi theo bảo vệ nhưng lại bị Vương Bảo Nhạc từ chối.
Việc tu luyện của hắn không thể để bị người khác biết được, hơn nữa, Vương Bảo Nhạc cũng nắm chắc phần nào khi tu luyện ở đây. Đầu tiên là hắn sẽ không vào sâu bên trong, tiếp theo hắn là Thành chủ của tân thành, có quyền hạn và quyền khống chê đối
với phong ấn lẫn trận pháp, dù có gặp phải thú triều thì cũng có sức chống cự nhất định.
Đồng thời, trước kia mỗi lần vào đây đều có người ngoài nên Vương Bảo Nhạc không tiện dùng Minh Hỏa, nhưng trực giác nói cho hắn biết, sở hữu Minh Hỏa thì có lẽ nơi này chẳng có nguy cơ nào lớn đến mức hẳn không thể hóa giải được.
Vậy nên, hắn chẳng những không cho bất kỳ người nào đi theo, thậm chí sau khi đến mép hang thì Vương Bảo Nhạc lại còn khống chê trận pháp để chặn hết tất cả thiết bị theo dõi ở đây khiến cho người ngoài không biết được bất kỳ điều gì ở nơi này.
Sau khỉ xong xuôi, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi trực tiếp nhảy vào trong hang thần bỉnh, bắt đầu tìm kiếm nơi bê quan!
Trong lúc Vương Bảo Nhạc bước vào hang thần binh để bê quan, trong vũ trụ, một con sứa màu đen khổng lồ
cũng lặng lẽ đến gần hệ Mặt Trời... Nó không lập tức tiên vào mà chỉ lơ lửng ở đây, chẳng mấy chốc thân thể nó lại trở nên mờ ảo và trong suốt, để lộ ra ba tu sĩ mặc áo giáp đang khoanh chân ngồi bên trong, mắt của ai nấy đều lóe sáng, xuyên qua thân thể con sứa để nhìn về phía hệ Mặt Trời ở phía xa.
“Nơi này quả nhiên có dao động văn minh...”
“Nhưng chúng ta đã đến tận đây mà họ vẫn không phát hiện, chắc chỉ là nền văn minh cấp thấp nào đó thôi!”
“Mặc kệ có phải văn minh cấp thấp hay không, chúng ta phải xem trước có nguy hiểm gì hay không đã!”
Nghe những tu sĩ bên cạnh nói vậy, tu sĩ có con rết đỏ trên mặt dằn lòng tham xuống, cẩn thận lấy ra một chiếc la bàn thủy tinh, bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, trên la bàn lập tức phát ra ánh sáng chói lóa.
Hào quang lóe lên, trên la bàn dần xuất hiện một hình chiếu hư ảo, đây đúng là hình ảnh của tất cả thiên thể có trong hệ Mặt Trời!
Trong đó bao gồm cả Trái Đất, Sao Hỏa và Mặt Trăng!
"filepos0009742586">

Bạn cần đăng nhập để bình luận