Tam Thốn nhân Gian

Chương 380

Chương 380Chương 380
KHÔNG TÌM CHẾT SẼ KHÔNG CHẾT
Nghe thấy giọng nói mặt dày mày dạn của Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng lại bất đắc dĩ ra mặt. Cô phát hiện, người khác đến quẩy rầy thì cô chỉ càn nhìn một cái là đối phương sẽ căng thẳng cúi đàu, chiêu này đã giúp cô đuổi đi biết bao nhiêu người xa lạ.
Nhưng Vương Bảo Nhạc thì lại mặt dày vô đối, giống như trời sinh đã miễn dịch với chiêu này, dùng kiểu gì cũng vô dụng. Đồng thời, tên này lại là ân nhân cứu mạng của cô, quan trọng nhất là Triệu Nhã Mộng cũng có cảm giác thân thiết với Vương Bảo Nhạc hơn hẳn những người khác.
Lúc này, nghe giọng điệu ngả ngốn của hắn, Triệu Nhã Mộng bật cười. Cũng may là không ai nhìn thấy cô cười, bằng không những kẻ khác nhất định sẽ khiếp sợ và say mê đến điên đảo thần hồn. Triệu Nhã Mộng mà họ biết chỉ luôn hờ hững, xa cách, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng thế này lại cực kỳ hiếm thấy.
“Ngươi lại gặp phải phiên phức gì ở Sao Hỏa nên mới tìm ta chứ gì?” Triệu Nhã Mộng mỉm cười hỏi.
“Làm gì có chuyện ấy! Ta là hội trưởng Nam Thần hội, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, sau khi đến Sao Hỏa ai thấy ta cũng phải mến ấy chứ.”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng rồi vỗ ngực nói.
“Ồ!”
Triệu Nhã Mộng lại cầm tài liệu lên xem tiếpViptruyenfull.net - đọc tr miễn phíbr/>
Nghe giọng điệu không tin của Triệu Nhã Mộng, Vương Bảo Nhạc cảm thấy bất mãn, để chứng minh lời mình nói không hề ngoa, hắn quyết định đưa ra ví dụ...
“Không tin à? Ta nói cho cô biết một bí mật nhé. Cô biết Vực chủ Sao Hỏa không? Ta phát hiện cô ấy nhìn ta với ánh mắt khó tả lắm...”
Vương Bảo Nhạc đắc ý hạ giọng xuống nhưng hắn căn bản không hề thấy cảnh Triệu Nhã Mộng lúc này đã buông tài liệu xuống, vẻ mặt cũng cổ quái thấy rõ.
“Aiz, mị lực của ta thật sự quá lớn. Ta cảm thấy Vực chủ thích ta nhiêu lắm ấy. Chắc là định chọn ta làm con rể đây mà, nhưng chắc vụ này hơi khó, bởi vì ta được hâm mộ lắm! Cô không biết đâu, trên Sao Hỏa có nhiều em gái đưa số truyền âm cho ta lắm! Con gái bây giờ háo sắc quá đi mất! Chẳng phải là ta chỉ đẹp trai nhất Sao Hỏa thôi à? Mệt quá đi! Phải chi ta đừng đẹp trai như thế thì tốt biết mấy!”
Vương Bảo Nhạc càng nói càng quá khích, hơn nữa, bên cạnh cũng không có ai nên hắn lại nhịn không được mà bắt đầu khoác lác.
Nhưng nói một lúc hắn lại phát hiện đầu dây bên kia im re, nên giật mình gọi.
“Nhã Mộng?”
Triệu Nhã Mộng lúc này đang nhíu mày nhìn nhẫn truyền âm, cười như không cười, vẻ mặt này rất hiếm khi thấy được ở nơi cô.
“Ồ, ngươi lợi hại thế!”
Hồi lâu sau Triệu Nhã Mộng mới thản nhiên đáp, đang định thôi thì Vương Bảo Nhạc đã nhận ra tâm trạng Triệu Nhã Mộng không đúng nên cười gượng một tiếng, vội nói vào chuyện chính, trao đổi việc biến công pháp thành trận pháp với cô.
Triệu Nhã Mộng tốt nghiệp Trận Vân các ở Đạo viện Phiêu Miễu, lại có thiên phú cực cao về mặt trận pháp, sau khi nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì cô bắt đầu trầm tư, lại bàn chi tiết với Vương Bảo Nhạc. Tiếp theo, Vương Bảo Nhạc cũng đưa Phệ Khí Quyết bản đơn giản hóa cho Triệu Nhã Mộng xem thử.
Hai người trao đổi một phen, cuối cùng Vương Bảo Nhạc mới đưa ra đề nghị sẽ báo việc này lại cho Tông chủ, sau đó cả ba lại cùng nghiên cứu trận pháp với nhau.
Sau khi quyết định xong thì bọn họ mới kết thúc truyền âm, Triệu Nhã Mộng đặt nhẫn truyền âm xuống xong, chẳng hiểu tại sao trong đầu lại hiện ra cảnh tượng Vương Bảo Nhạc khoác lác khi nãy.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại nhịn không được mà cầm nhẫn truyền âm lên, bấm một mã số rồi gọi qua, sau khi trao đổi một lúc thì mới thấy mỹ mãn, đi nghiên cứu Phệ Khí Quyết bản đơn giản hóa mà Vương Bảo Nhạc đã đưa.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng liên lạc với Tông chủ. Hắn cũng không hề giấu giếm dã tâm của mình với Tông chủ. Sau khi nghe hết ý định của Vương Bảo Nhạc, đến Tông chủ cũng phải giật mình, liên tục hít sâu vài hơi, ánh mắt cũng sáng lên.
“Bảo Nhạc, ngươi xác định trận pháp này có thể đẩy nhanh tốc độ hòa tan bức tường ư?”
“Tông chủ, Vương Bảo Nhạc ta dùng đầu của bốn Phó Khu trưởng của ta để đảm bảo!”
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì Tông chủ lại câm nín. ông cảm thấy mình không nên cân nhắc mức độ đáng tin của câu này nên đành cười khổ.
“Được rồi, nếu ngươi đã xác định thì ta sẽ liên lạc với Triệu Nhã Mộng để bàn về việc cải tạo trận pháp này để cô ấy làm chủ. Ta sẽ phối hợp theo, tóm lại là sẽ giữ bí mật cho ngươi!”
Sau khi bàn xong xuôi, Vương Bảo Nhạc mới cảm thấy mỹ mãn. Hắn cảm thấy một cánh cửa mới đang dần hé ra trước mặt mình, tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi trận pháp, một khi trận pháp thành công thì mình sẽ là chính tam tước!
Vương Bảo Nhạc vui sướng ra ngoài đi dạo một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy con lừa. Vương Bảo Nhạc đang vui mừng nên chẳng đá nó, thậm chí còn đi qua sờ đầu nó vài cái, trong mắt đầy vẻ yêu thương.
Chuyện này khiến cho con lừa đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đá phải hoảng sợ. Nó run lẩy bẩy giống như cảm thấy Vương Bảo Nhạc lúc này bị thần kinh giẫm đinh, làm nó càng căng thằng hơn, dường như cảm thấy như có tai vạ sắp đổ ập xuống. Mãi cho đến khi Vương Bảo Nhạc đã đi xa thì nó vẫn chưa thể hết run, cuối cùng nó suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình nên tranh thủ trốn đi thì hơn, quyết định gần đây tốt nhất là nên ít chường mặt ra trước mắt Vương Bảo Nhạc.
Cứ thế, sau khi tuần tra xong, Vương Bảo Nhạc lại bắt đầu bế quan suốt đêm. Sáng hôm sau, hắn lại hưng phấn định ra ngoài tuần tra thêm một vòng nhưng bỗng nhiên lại nhận được truyền âm của Vực chủ Sao Hỏa.
Vực chủ Sao Hỏa đầu tiên là hỏi thăm công tác của Vương Bảo Nhạc. Hắn lẩy làm kinh ngạc, thầm nghĩ mới hôm qua đối phương đã đến kiểm tra xong, sao nay lại truyền âm hỏi han thể này.
Dù vậy, Vương Bảo Nhạc vẫn kiên nhẫn và cung kính thuật lại làn nữa, nhưng còn chưa nói xong thì Vực chủ Sao Hỏa đã vin được một lỗi nhỏ của hắn, sau đó mắng hắn một trận xối xả suốt một nén nhang rồi mới tắt truyền âm.
Lãn ăn mắng này khiến Vương Bảo Nhạc đẫn thối mặt ra... Hồi lâu sau mới tỉnh hồn lại, ngơ ngác nhìn nhẫn truyền âm, hắn thật sự không hiểu được tại sao người luôn bận rộn, đến gặp mình bàn giao công việc cũng chỉ dành ra được có nửa nén nhang mà hôm nay lại mắng mình suốt cả buổi thế này...
“Đây là chuyên môn đến để mắng ta à... Chẳng lẽ có người đâm chọt gì ta ư?!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, quắc mắt lên.
“Nhất định là cô ả Lý Di kia rồi!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy cô ả Lý Di này đúng là quá sức âm hiểm, lại còn đâm sau lưng thế này. Lúc hắn còn đang khó chịu thì Lâm Thiên Hạo đã nghiêm mặt tìm tới báo cáo công tác, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc, câu đầu tiên Lâm Thiên Hạo nói đã khiến ánh mắt của hắn lạnh đi.
“Khu trưởng, Lý Di tự tiện sửa chữa phương án thiết kế thành trì, nhìn thì như đang xây Bất Diệt Thành nhưng thực ra lại là chế tạo thành trì của cô ta lúc khảo hạch!!”
“Hửm?”
Vương Bảo Nhạc nhướng mày, mắt lóe hàn quang. Lâm Thiên Hạo cũng nhanh chóng báo cáo kết quả điêu tra được của mình cho Vương Bảo Nhạc.
Mặc dù Lý Di này làm việc rất kín kẽ và âm thầm nhưng cuối cùng vẫn không thể lấy vải thưa che mắt thánh, bị Lâm Thiên Hạo vẫn luôn theo dõi cô ta điều tra ra được, sau khi tra ra thì đến bản thân hắn cũng phải giật mình.
Lý Di này mượn việc mình nắm quýên xây dựng tân khu, âm thầm thay đổi không ít khu vực, bề ngoài thì giống như đang xây Bất Diệt Thành nhưng thật ra hạch tâm và cấu trúc bên trong đều bị thay đổi thành Hoành Thiên Pháp Thành của cô ta.
Nhưng cô ta rất cẩn thận, những nơi bị thay đổi này đều rất khó bị phát hiện, đến cả Lâm Thiên Hạo cũng phải theo dõi trong thời gian dài mới tra ra được.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc sa sầm mặt. Tuy rằng, hắn cho Lý Di quyền lực chính là để chờ cô ta phạm sai Lâm nhưng không ngờ cô ta lại to gan lớn mật như thế. Đây không đơn giản là vẩn đề sai lâm nữa, nó đã liên quan đến sự kết hợp với trận pháp, một khi có xung đột thì hậu quả khó mà lường được.
Nhất là bây giờ dân cư đã sắp chuyển tới, nếu như trận pháp xảy ra vấn đề gì thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc bừng bừng lửa giận, lập tức triệu tập Kim Đa Minh và Khổng Đạo tới, đồng thời cũng thông báo cho Lý Di, bảo cô ta lập tức tới.
Khổng Đạo và Kim Đa Minh tới trước, ngồi đó nhìn gương mặt sa sầm của Vương Bảo Nhạc. Ai cũng kinh ngạc, nhìn Lâm Thiên Hạo mặt lạnh như tiên đứng kế bên thì chẳng ai nhiều lời. Chẳng bao lâu sau, Lý Di đã nhăn mặt nhíu mày đi tới, vừa bước vào ván phòng của Vương Bảo Nhạc, cô ta còn chưa ngồi xuống thì Vương Bảo Nhạc đã vỗ bàn thật mạnh.
“Lý Di, đầu ngươi bị lừa đá à, hay là gan bị úng nước tiểu chó mà lại phình to đến mức này hả!!”
Vương Bảo Nhạc quát to một tiếng như gió lốc ập đến.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi nói thế là có ý gì!!”
Lý Di cũng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt bất thiện. Cô ta cũng là người nóng tính, nhất là ỷ vào mình có bốn đạo viện ủng hộ khiến cô ta có đủ khí thế để đối mặt với lửa giận của Vương Bảo Nhạc.
“Có ý gì à?”
Vương Bảo Nhạc trực tiếp lấy thẻ ngọc điều tra của Lâm Thiên Hạo ra ném về phía Lý Di.
“Ta bảo ngươi phụ trách xây dựng tân khu, ngươi lại bàng mặt không bằng lòng, âm thầm chế tạo thành trì của ngươi lúc khảo hạch. Ngươi làm thế này là muốn tạo phản à? Hay là muốn phá hỏng kế hoạch của Sao Hỏa, chống lại quyết định của Liên bang đây?”
"filepos0008579377">

Bạn cần đăng nhập để bình luận