Tam Thốn nhân Gian

Chương 730

Chương 730Chương 730
LÊN ĐƯỜNG
Vương Bảo Nhạc nghe tới đây thì cơ thể lập tức chấn động.
Hắn đã đoán ra quan tài là do sư tôn đưa tới, nhưng không ngờ tác dụng thực sự của nó lại là để mình ngủ say ở bên trong hòng tránh hạo kiếp.
Đồng thời, những lời nói của Trần Thanh Tử đã chứng thực suy đoán về thiên đạo của bản thân Vương Bảo Nhạc. Ở một mức độ nào đó, thiên đạo... đúng là một loại vũ khí siêu cấp.
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc cũng đồng ý với cách nói về thiên đạo của tộc Vị Ương. Kết hợp với hiểu biết về lịch sử Minh Tông của bản thân, hán đã hiểu được phần nào những chuyện trong quá khứ.
Minh Tông cải tạo thiên đạo, vẽ ra các quy tắc cho tinh không. Còn tộc Vị ương đã tập hợp vạn tộc để chống trả, phá hủy thiên đạo khiến Minh Tông sụp đổ. Sau đó, bọn họ vừa tự sáng tạo ra thiên đạo để thay thế, vừa xóa sổ những người còn sót lại của Minh Tông.
Bản thân sư huynh Trần Thanh Tử hiển nhiên là trường hợp đặc biệt!
Nhìn thấy thần sắc của Vương Bảo Nhạc thay đổi, Trần Thanh Tử lại thở dài.
“Bảo Nhạc, ta biết ngươi không muốn rời khỏi quê hương. Nhưng dẫn ngươi rời đi, một mặt là do tình thế yêu câu, mặt khác cũng là một hy vọng đối với nền ván minh Liên bang.”
“Hy vọng?”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn sư huynh của mình.
“Trình độ của nền ván minh Liên bang quá thấp. Nó chỉ giống như một đứa trẻ trong
vùng tinh không này, cơ bản không có năng lực tự bảo vệ mình. Không nói đến việc gặp phải một Hằng Tinh cảnh, cho dù chỉ gặp phải một tu sĩ Hành Tinh, muốn luyện hóa Liên bang cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Trần Thanh Tử nói thẳng thừng chứ không hề quanh co gì cả.
Vương Bảo Nhạc lại tràm mặc, hắn cũng hiểu lời sư huynh nói là sự thật. Trình độ của ván minh Liên bang... thật sự rất yếu. Dù sao thì linh khí chỉ mới xuất hiện vài chục năm, thậm chí linh mạch trên Trái Đất vẫn còn chưa hình thành, linh thạch được sử dụng cũng đều là dân chúng Liên bang tự mình luyện hóa ra.
Nền văn minh tu hành ở trình độ này, mặc dù không thể gọi là nhi hài, nhưng quả thật chỉ là một đứa trẻ.
“Cho dù có cổ kiếm của Thương Mang Đạo Cung ở đây, nhưng ta đã nhìn thử bên trong rồi. Đúng là trong đó có vài người
đang ngủ say, nhưng phẫn lớn đều bị thương nặng. Nếu như gặp phải chuyện gây nguy hiểm đến sự sống chết của bản thân, đương nhiên bọn họ sẽ ra tay. Song nếu chỉ là Liên bang bị tiêu diệt thì liệu bọn họ có quan tâm hay không? Thậm chí, sau khi họ tỉnh dậy, Liên bang có thể tồn tại hay không, cũng khó mà nói trước được!”
Trần Thanh Tử nhìn Vương Bảo Nhạc rồi nói tiếp.
Lời nói của Trần Thanh Tử vẫn khiến Vương Bảo Nhạc á khẩu không nói được gì. Cho dù hắn cảm thấy có chị đẹp ở đây, sau khi lão tổ của Thương Mang Đạo Cung thức dậy thì khả năng có thiện ý sẽ rất lớn. Thế nhưng... đây là một ván cược, đặt tất cả hy vọng sống chết của mình vào suy nghĩ của kẻ khác. Tình huống bị động này không phải là điêu Vương Bảo Nhạc mong muốn.
“Cho dù ngươi ở lại Liên bang thì có tác dụng gì kia chứ? Nếu ngươi thực sự muốn quê hương của mình phát triển, cách tốt
nhất chính là nâng cao đẳng cấp của nền ván minh Liên bang!”
“Có hai cách để làm được như vậy. Một là dựa vào thời gian, từ từ phát triển từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhưng với nền tảng và quy mô của hệ Mặt Trời thì con đường phải đi sẽ dài đằng đẵng. Cho dù trong quá trình đó không xảy ra sự cố gì thì cũng không biết phải mất bao nhiêu vạn nám!”
“Nên chỉ có cách thứ hai là thích hợp nhất!”
Trần Thanh Tử nói tới đây, Vương Bảo Nhạc lại ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực.
“Sư huynh, cách thứ hai là gì?”
“Cách thứ hai này cũng là một lối tắt, đó chính là nâng cao tu vi của bản thân, đồng thời cũng là giúp nền ván minh của ngươi thôn tính các nền văn minh khác!”
Trần Thanh Tử trầm mặc một chút rồi đột nhiên lên tiếng, lời nói ra đã tiết lộ một quy
tắc ngầm của toàn bộ tinh không.
“Trong tinh không mênh mông này, nền tảng của nền ván minh chính là Hằng Tinh! Chỉ một tinh hệ có Hằng Tinh mới có thể sinh ra một nền văn minh tu hành!”
“Nên điêu quan trọng nhất của một nền ván minh là Hằng Tinh Mặt Trời của nó, bởi vì đó là nguồn gốc cốt lõi của tất cả sự sống!”
“Mặt Trời trong hệ Mặt Trời của các ngươi chính là bản nguyên của các ngươi. Nếu như ngươi có thể để Mặt Trời của nền ván minh Liên bang nuốt chửng Hằng Tinh của các nền ván minh khác, vậy thì Mặt Trời của các ngươi sẽ mạnh hơn, gia tăng lực hấp dẫn. Đồng thời, năng lượng của nó cũng sẽ tăng vọt, tiến tới việc hình thành một đạo pháp tắc tinh không!”
“Dưới pháp tắc này, các Hằng Tinh bị chiếm đoạt và nền văn minh của nó sẽ là nô lệ đời đời kiếp kiếp. Đồng thời, khi Hẳng Tinh của Liên bang lớn mạnh hơn thì tu vi
của tất cả các tu sĩ trong Liên bang cũng sẽ táng lên nhanh chóng.”
“Đây là quy tắc ngầm của tinh không, cũng là cán nguyên cho cuộc chiến giữa các nền vãn minh. Ngay cả tộc Vị ương cũng sẽ không can thiệp vào mà mặc kệ cho vô số nền văn minh trong tinh vực chém giết, cướp bóc lẫn nhau để trở nên lớn mạnh hơn!”
“Cho nên, ngươi muốn chọn cái nào?!”
Trần Thanh Tử nói xong thì trong mắt ánh lên vẻ sâu xa, nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc im lặng, nhưng hô hấp có phàn dồn dập. Sau một lúc lâu, trong mắt của hắn ánh lên vẻ quyết đoán, chắp tay cúi đầu trước Trần Thanh Tử.
“Xin nghe sư huynh an bài, nhưng xin sư huynh cho ta thời gian một ngày. Đồng thời, xin hãy để lại một đạo thuật pháp bảo vệ cho nơi này!”
Được!
Trần Thanh Tử gật đầu, vung tay phải lên. Trong khi hắn bấm niệm pháp quyết lại có một đạo kiếm khí bộc phát, chui thẳng xuống đất rồi biến mất trong nháy mắt. Đồng thời, hắn cũng hủy bỏ trói buộc với Vương Bảo Nhạc.
“Ta đợi ngươi ở bên ngoài Trái Đất!”
Nói xong, Tràn Thanh Tử ném một túi trữ vật cho Vương Bảo Nhạc, sau đó xoay người lao thẳng lên tinh không rồi biến mất hút.
Đứng giữa không trung, Vương Bảo Nhạc ngẩng đàu nhìn theo hướng Trần Thanh Tử rời đi một lúc. Hồi lâu sau, trong lòng hắn đã có quyết định, quay người nhoáng một cái lao thẳng tới thành Phiêu Miễu. Sau khi về đến nhà, Vương Bảo Nhạc im lặng ngồi đó cho đến khi trời hửng sáng rồi mới đứng dậy, còn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cha mẹ. Sau khi cha mẹ tỉnh dậy, Vương Bảo Nhạc lại quỳ gối trước hai
người.
Trước sự ngạc nhiên của hai vị phụ huynh, Vương Bảo Nhạc lại dịu giọng đưa ra một lý do. Vương Bảo Nhạc không dám nói rõ sự thật để cha mẹ không lo lắng. Trong lẫn chia tay đày gian nan này, bữa sáng của gia đình họ cũng kết thúc. Sau khi tự mình hộ pháp cho cha mẹ, để họ uống Thọ Nguyên Đan trong túi trữ vật của sư huynh, cuối cùng Vương Bảo Nhạc lại cúi lạy cha mẹ rồi rời đi.
Hắn đển tìm em bánh bao, Lý Uyển Nhi, đồng thời cũng truyền âm cho đám người Lý Hành Văn, Đoan Mộc Tước và Vực chủ Sao Hỏa. Khi nghe tin Vương Bảo Nhạc sắp sửa rời đi, tất cả mọi người đều lấy làm kinh ngạc. Lý Hành Văn thì lo lắng sốt vó, Đoan Mộc Tước cũng trở tay không kịp.
Vương Bảo Nhạc cũng hết cách, hắn cũng rất muốn ở lại, nhưng những gì sư huynh nói rất đúng, bất kể là vì bản thân hay là vì hy vọng tương lai, hắn cũng phải rời đi và tìm kiếm cơ hội ở bên ngoài.
Nhưng đúng là vẫn còn tiếc nuối vì không thể trở thành Tổng thống Liên bang, nên cuối cùng Vực chủ Sao Hỏa được bổ nhiệm làm Tổng thống Liên bang nhiệm kỳ tiếp theo. Còn chuyện Vương Bảo Nhạc rời đi cũng được liệt vào cơ mật tối cao của Liên bang, chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng hắn đang bế quan mà thôi.
Cứ như vậy, khi thời gian của hôm nay sắp kết thúc, Vương Bảo Nhạc ngắm cảnh hoàng hôn cuối cùng trên Trái Đất rồi đứng dậy, lao thẳng lên tinh không.
Khi Vương Bảo Nhạc bay ra, thân ảnh của Trần Thanh Tử cũng hiện ra. Sau đó, hắn vung tay lên một cái, tinh không lập tức biến đổi, thân ảnh của hai người trực tiếp di chuyển từ Trái Đất... đến Sao Diêm vương.
“Lộ trình đến ẩn tông rất xa, phải đi qua bảy tinh vực cấm địa, xuyên qua tinh vực chính của tộc Vị Ương. Mà thiên đạo của tộc Vị Ương cũng sắp đến lúc xuất hiện, nên để đảm bảo an toàn, ngươi phải ngủ
trong quan tài này. Chiếc quan tài do sư tôn đưa cho ngươi rất đặc biệt, không thể bỏ vào trong túi trữ vật, do đó ta sẽ khiêng nó đi. Khoảng chừng mười năm nữa, khi ngươi thức dậy thì chúng ta đã đến nơi.”
Tràn Thanh Tử giải thích một hồi, Vương Bảo Nhạc nghe mà líu lưỡi. Nghĩ đến việc phải ngủ mười năm thì hắn thấy câm nín, nhưng cũng biết rằng đã hết cách rồi. Thế là sau khi Vương Bảo Nhạc đồng ý, Trần Thanh Tử vung tay lên, toàn bộ Sao Diêm vương lập tức rung chuyển. Trong khi các vết nứt trên mặt đất lan rộng ra, một luồng khói đen ngút trời bộc phát, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một cỗ quan tài sương mù khổng lồ ở ngay trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Chưa hết, sau khi cỗ quan tài này xuất hiện, Trần Thanh Tử lại bấm quyết khiến nó nhanh chóng rung lên rồi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành kích thước bình thường. Hơn nữa, nó lại biến thành thực chất giống như hắc thiết vậy.
cảm giác tang thương và xa xưa kia lại càng mãnh liệt hơn, nhất là ấn ký phù ván không ngừng xuất hiện trên đó càng tỏa ra uy áp mạnh đến mức khó mà hình dung nổi.
“Thật sự phải ngủ trong quan tài sao?”
Vương Bảo Nhạc thở dài.
“Bảo Nhạc, đừng lo, ngủ một giấc dậy là đến rồi ấy mà.”
Trần Thanh Tử mỉm cười nhìn Vương Bảo Nhạc. Tay trái phất một cái, nắp quan tài từ từ mở ra, vô số sương mù được tản đi. Vương Bảo Nhạc xoa trán rồi cất bước chui vào bên trong.
Sau khi nằm vào bên trong, Vương Bảo Nhạc không thấy khó chịu như mình vẫn tưởng, thậm chí lại có cảm giác ấm áp khó tả. Cơn buồn ngủ từ từ ập tới khiến hắn ngáp một cái rồi lẩm bẩm.
“Được rồi, ngủ mười nám, tỉnh dậy là đến. Mong là sẽ không có sự cố gì xảy ra...”
“Cứ yên tâm đi, sẽ không có sự cố gì đâu!”
Bên ngoài quan tài, Trần Thanh Tử cười lớn. Sau khi đậy nắp quan tài lại thì hán bèn khiêng nó lên, sải bước về phía tinh không. Tốc độ rất nhanh, chỉ ba bước đã ra khỏi hệ Mặt Trời.
Không hề dừng lại, nhoáng một cái Trần Thanh Tử cùng với chiếc quan tài đã lao thẳng vào sâu trong tinh không.
"filepos0015644601">

Bạn cần đăng nhập để bình luận