Tam Thốn nhân Gian

Chương 506

Chương 506Chương 506
THÂN ẢNH TỘC VỊ ƯƠNG
íí r I 1 ap dịch á?”
Vương Bảo Nhạc giật mình nhìn thi thể trước mặt, cảm ứng được khí tức Kết Đan lưu lại trên đó khiến hắn ngu người.
“Đúng vậy! Theo như phân chia của Thương Mang Đạo Cung năm đó thì đây là khu vực tạp dịch bên ngoài. Mặc dù tu vi Kết Đan ở đây cũng có vài khả năng khác nhưng phần lớn đều là tạp dịch.”
Chị đẹp lên tiếng giới thiệu xong thì lại hối thúc Vương Bảo Nhạc đi tìm mảnh vỡ.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trong lòng có phần hồ nghi, nhưng chị đẹp đã nhận ra suy nghĩ của hắn nên bực bội, hừ một tiếng trong đàu hán.
“Sao hả, không tin ta à? Không phải chỉ là chỗ Minh Khí có chút sự cố thôi ư? Ta cũng từng có mấy món Minh Khí giống hệt như thế, chẳng qua chỉ nhận lầm mà thôi, thế cũng có tội à? Nhận lầm là tội tày trời không thể tha thứ chắc?!”
“Hừ! Ngoài ra, ta nói đây là khu tạp dịch thì chính là khu tạp dịch. Thậm chí, đừng nói là nơi này, ngay cả cái gọi là đảo chính của Thương Mang Đạo Cung ở trên biển lửa kia năm đó cũng chỉ là một đỉnh núi ở mép ngoại môn mà thôi!”
“Lúc ngươi tới đây thì ta đã xem xét rồi, mặc dù nó cũng thay đổi một chút, nhưng nguyên tắc vẫn không khác gì lúc trước. Thương Mang Đạo Cung thật sự chính là khu vực đâm vào trong Mặt Trời, đó mới là tông môn thật sự. Nhưng xem tình hình hiện tại thì chác nơi đó cũng đã thành nơi hoang vu rồi...
“Nhưng đối với Thương Mang Đạo Cung mà nói, chỉ cần hạch tâm bất diệt thì sẽ không biến mất được, mà hạch tâm của Thương Mang Đạo Cung lại nằm ở mũi kiếm. Nểu như ta đoán không sai thì ở mũi kiếm nhất định có Tinh Vực đạo chủ cùng với cường giả Hằng Tinh và Hành Tinh cảnh, chẳng qua là rơi vào giấc ngủ say trong lúc chữa thương mà thôi.”
Những lời chị đẹp nói làm cho Vương Bảo Nhạc trợn mắt há mồm. Dường như nhận ra cảm xúc của Vương Bảo Nhạc, thấy hắn giật mình thì trong lòng cô lấy làm đắc ý. Thật ra, thời gian này cô ít xuất hiện là vì cảm thấy xẩu hổ chuyện Minh Khí, nhưng nay có cơ hội thể hiện thì cô đương nhiên sẽ không bỏ qua nên ho khan một tiếng rồi tiếp tục lên tiếng với giọng điệu bá đạo.
“Giật mình lắm à? Thế này thì có gì đâu mà giật mình. Nám đó, khu vực này đều là nơi cho phàm nhân và tạp dịch ở, ta cũng không có ấn tượng gì với ba người Diệt Liệt Tử gì cả, nhưng dựa theo tu vi của họ, ở thời đại trước khi cổ kiếm chưa vào hệ Mặt Trời thì tối đa chỉ là đệ tử nội môn mà thôi, lại là kiểu có tư chất tăm thường nhất trong số đệ tử nội môn ấy.
“Có điêu vì hạo kiếp giáng xuống, các lão tổ ở mũi kiếm đều đang ngủ say, chủ thể của Thương Mang Đạo Cung bị phá vỡ, chết hơn chín phần mười nên ba người bọn họ mới gánh vác trách nhiệm của trưởng lão, trùng kiến đạo cung ở khu vực bên ngoài này. Tính ra thì ba người này cũng có công lớn đối với Thương Mang Đạo Cung, một khi các lão tổ thức tỉnh thì bọn họ nhất định có thể đột phá Linh Tiên cảnh, bước lên con đường Hành Tinh!”
Tin này quá sốc, Vương Bảo Nhạc lại trợn mắt lần nữa. Mặc dù trước đó hắn cũng có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi nhưng vẫn bị thân phận của ba người Diệt Liệt Tử làm cho hết hồn.
“Chỉ là đệ tử nội môn thôi á?”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trợn trừng mắt lên hỏi.
“Thế thân phận của chị ở Thương Mang Đạo Cung này là gì?”
“Ta? Tinh Vực đạo chủ của Thương Mang Đạo Cung tỉnh dậy mà thấy ta thì phải cung kính gọi một tiếng tiểu tổ đấy! Ngươi nói xem ta có thân phận gì?”
Chị đẹp thản nhiên nói.
Những lời này vừa ra thì Vương Bảo Nhạc lại giật mình lẫn nữa. Hắn ngơ ngác nhìn về phía xa, bản thân cũng không biết mình đang nhìn cái gì, hồi lâu sau hắn đột nhiên vỗ đùi đen đét.
“Chị đẹp, em là em của chị, nói vậy thì em cũng là tiểu tổ ở đây à? Chính em cũng không biết thân phận của mình cao tới vậy đấy! Tiếc là em sợ ba người Diệt Liệt Tử có âm mưu đen tối, bằng không họ mà biết chuyện này chắc là sẽ bị dọa chết khiếp mất!”
Vương Bảo Nhạc kích động chạy tới chỗ chị đẹp đã nói, bắt đầu tìm kiếm.
Hắn cảm thấy mình nhất định phải xem trọng mấy chuyện của chị đẹp hơn, cách xem trọng tốt nhất chính là tìm được mảnh vỡ để chị đẹp vui lên. Vương Bảo Nhạc cũng chẳng nghĩ nhiêu xem chuyện đối phương nói thật hay giả, dựa theo những hình ảnh mà hắn từng nhìn thấy, cho dù chị đẹp có bốc phét thì chắc cũng không phét nhiêu.
“Thân phận của chị đẹp nhất định phải cao lắm!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc hừng hực, cảm thấy nếu như mình đã ôm cái đùi này bao lâu nay thì phải ôm thêm lâu hơn nữa mới được, tốt nhất là ôm đến khi mình thành Tổng thống Liên bang luôn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Bảo Nhạc tràn ngập chờ mong, tốc độ cũng nhanh hơn, dần đi tới nơi mà chị đẹp đã nói. Vừa mới tới gần thì Vương Bảo Nhạc lập tức biến sắc, nhìn thấy phía trước có một cái đàu khổng lồ nằm trên đất, hai mắt nhìn thẳng vào mình.
Cái đầu này giống hệt với chị đẹp, Vương Bảo Nhạc giật mình lùi lại vài bước, sau khi nhìn kỹ, phát hiện đây chỉ là một bức tượng, phía xa vẫn còn mảnh vỡ khác của bức tượng.
“Thật là quá quắt!!”
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc đảo mắt một vòng, lập tức ra vẻ giận dữ.
“Là kẻ nào, ai dám phá nát bức tượng của chị đẹp thân yêu của ta thế này! Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ tìm ra thủ phạm gây nên chuyện này, cho kẻ đó biết rõ, đánh vỡ tượng của chị Vương Bảo Nhạc ta thì phải trả một cái giá đắt!”
Vương Bảo Nhạc hùng hổ đi tới chỗ đầu của bức tường, ra chiều tiếc nuối mà nói với chị đẹp ở trong đầu.
Chị đẹp có vẻ rất hài lòng với hành vi nịnh nọt mọi lúc, mọi nơi của Vương Bảo Nhạc, dù biết rõ Vương Bảo Nhạc chỉ giỏi khua môi múa mép nhưng cô vẫn hắng giọng một cái, xem như tiếp nhận tấm lòng son sắt của Vương Bảo Nhạc.
Cảm nhận được tâm trạng của chị đẹp tốt lên hằn, Vương Bảo Nhạc bắt đầu tìm kiếm xung quanh nơi này, rốt cuộc cũng tìm thấy một mảnh vỡ to cỡ móng tay dưới một đống đá vụng, sau khi dung nhập với mặt nạ thì hắn vội hỏi.
“Chị đẹp, chị nhớ xem bảo vật với đan dược nhà chúng ta để ở đâu thế? Không thể để cho người ngoài lấy đi được! Chúng ta phải đi lấy nó trước, tu vi của em tăng càng nhanh thì sẽ dễ giúp chị báo thù hơn mà!”
“Yên tâm đi, dù ta không quen thuộc với khu vực ngoại môn lắm nhưng chủ thể của Thương Mang Đạo Cung ở phần thân kiếm thì ta rành lắm! Sau này có cơ hội thì ta sẽ chỉ điểm cho ngươi, giúp tu vi của ngươi táng cao dễ như bỡn ấy.”
Sau khi dung hợp mảnh vỡ thì chị đẹp cảm thấy vô cùng mỹ mãn, đồng thời giọng nói cũng trở nên mơ hồ hơn. Rõ ràng, việc dung hợp với mảnh vỡ này cũng tạo thành ảnh hưởng với bản thân cô, cần có thời gian để tiêu hóa.
Nghe chị đẹp đồng ý, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động. Hắn cảm thấy khi ở cổ kiếm đồng xanh này, chỉ cần có chị đẹp chống lưng thì có thể con đường của mình sẽ vô cùng thuận lợi, chắc lấy mấy chục bộ công pháp để giành cái chức Tổng thống Liên bang sau khi rời khỏi đây cũng không phải việc gì khó.
Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc vô cùng vui vẻ, hát nghêu ngao tìm kiếm xung quanh một phen, sau khi không phát hiện thứ gì có giá trị thì hắn tính toán thời gian rồi lấy linh chu pháp khí ra rời khỏi đây.
Chiếc linh chu hóa thành một đạo cầu vồng, ầm ầm lao ra khỏi phế tích, tiến vào trong biển dung nham nóng chảy, một đường lên thẳng mặt biển. Lúc này... dù là Vương Bảo Nhạc hay chị đẹp trong mặt nạ đều không phát hiện... có một đạo thân ảnh đang đứng trong một tòa lầu các sụp đổ ở phế tích mà họ đã tìm kiếm khi nãy, lạnh lùng nhìn về phía họ rời đi.
Thân ảnh này cao chừng mười trượng, có ba đầu sáu tay, ba cái đầu có cái thì âm trầm, cái khóc, cái cười trông vô cùng quỷ dị, sáu cánh tay đều cuồn cuộn cơ bắp như ẩn chứa sức mạnh kinh thiên.
Nếu như Vương Bảo Nhạc có mặt ở đây thì nhất định có thể nhận ra, đây chính là tu sĩ của tộc Vị Ương!
Ánh mắt của kẻ này lạnh lùng dõi theo bóng dáng Vương Bảo Nhạc đi xa, nhưng không hề ra tay ngăn cản mà chỉ nhếch miệng cười đày thâm ý.
“Ọuả nhiên... Cô ta vẫn chưa chết!”
“Thú vị lắm... Lại gửi thân vào trong mặt nạ để bám vào tu sĩ Liên bang này...”
“Xem ra kế hoạch của ta phải điêu chỉnh lại một chút mới được...”
Thì thào xong, thân ảnh tộc Vị Ương quỷ dị này nheo mắt lại, thân thể đột nhiên biến mất tám.
"filepos0011087514">

Bạn cần đăng nhập để bình luận