Tam Thốn nhân Gian

Chương 652

Chương 652Chương 652
NGƯƠI MUỐN CHẾT
Cho nên, Triệu Nhã đã Mộng dùng bom Phản Linh cha mình cho làm đòn sát thủ thật sự. Bây giờ, cùng với tiếng nổ vang trời của bom Phản Linh, dù lão già Nguyên Anh kia rút lui, còn dùng thuật pháp và pháp bảo ngăn cản nhưng khoảng cách của lão và Triệu Nhã Mộng ban đầu quá gần nhau.
Thể nên, dù lão phản ứng rất nhanh, thậm chí còn thuấn di tránh đi nhưng vẫn hơi chậm một chút. Hơn nữa, vì bom Phản Linh là vũ khí đỉnh cao của trình độ khoa học hiện giờ do Liên bang sản xuất cho nên hố đen tạo ra do vụ nổ cùng với khả năng chặn tu vi của nó khiển lão già Nguyên Anh hét thảm thiết. Ánh mắt có thể thấy được cơ thể lão trong lúc rút lui
giống như bị xé rách.
Chớp mắt, ngực lão gần như lộ cả xương ra. Khuôn mặt như bị lực hủy diệt mạnh mẽ kinh người kia phá nát, lập tức máu me be bét. Mà sự be bét ấy cũng chỉ là nhất thời. Sau khi máu thịt nhanh chóng váng ra, tiếp đó là xương cốt liên tục vỡ vụn.
Mọi thứ nói thì lâu nhưng thực tể lại diễn ra trong chớp mắt. Tiếng kêu thảm thiết còn đang vang vọng, toàn bộ huyết nhục trên cơ thể lão già Nguyên Anh đều tan rã, ngay cả xương cốt cũng vụn nát hơn phân nửa. Nếu là người khác, lúc này hằn đã chết chắc rồi nhưng ban nãy trong lúc rút lui, rõ ràng có ánh sáng đỏ chói mắt xuất hiện từ trong xương cốt muốn tiêu tán của lão, cũng chính là trong cơ thể lão.
Ánh sáng màu đỏ kia vừa mới xuất hiện đã có sáu cánh tay xuyên thấu từ sáu vị trí trên cơ thể tàn phá của lão chui ra. Đồng thời, chỗ cổ lão lại mọc hai khối thịt, chúng nhanh chóng phình lên rồi mọc ra hai cái đầu.
Lúc nhìn lại giống như trong cơ thể lão già Nguyên Anh giấu một cơ thể khác. Hoặc giống như vẻ ngoài tu sĩ đạo cung kia chỉ như một lớp vỏ bọc, thật ra lão là một tên tộc Vị Ương.
Trong tiếng nổ ầm trời, tu sĩ tộc Vị Ương xé rách cơ thể lão già chui ra kia lảo đảo lui về sau mấy bước. Trong sự chấn động tinh thần cùng tiếng thở dốc dồn dập của Triệu Nhã Mộng, lão chống một tay xuống đất, bám chặt lấy, cơ thể nhanh chóng dừng lại. Tu sĩ kia bỗng nhiên ngẩng đâu, khóe miệng trào máu tươi, há miệng thở dốc. Trên thân thể gã cũng có không ít miệng vết thương. Hiển nhiên, dù có thân thể đạo cung cản bớt nhưng một đòn vừa rồi cũng khiến bản thể của gã bị ảnh hưởng rất nặng.
Giờ phút này, sắc mặt gã rất khó coi, lúc ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ loét của gã cũng đầy hàm ý khiến tim đập rộn lên. Tiếp đó, gã dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Triệu Nhã Mộng.
“Ngươi lại có thể suýt giết chết ta... Tu vi chỉ Kết Đan lại làm được vậy, là do bản tướng đã xem thường ngươi!”
Lão già tộc Vị Ương mở miệng khàn khàn nói chuyện, sử dụng đúng là ngôn ngữ đạo cung. Triệu Nhã Mộng lúc này cũng đã lui v'ê sau vài bước, khí tức vô cùng hỗn loạn, nhưng cô lại im lặng.
Sự tiếc nuối dâng lên trong lòng Triệu Nhã Mộng. Làm đến bước này cũng là cực hạn của cô, hơn nữa, cũng không thể nói cô đã thất bại được. Nếu đối phương không phải tộc Vị Ương mà thật sự là tu sĩ đạo cung thì lúc này lão đã hình thần câu diệt.
“Có lẽ, đây là số mệnh...”
Triệu Nhã Mộng hít sâu một hơi. Trong lòng cô có chua xót nhưng vẫn không hề tuyệt vọng mà nhìn thẳng vào kết cục mình sắp phải đối mặt. Lúc híp mắt lại, cô chợt đưa tay phải lên, đánh thẳng về phía mi tâm của mình.
Nếu đã không thể thay đổi tình thế, thay vì bị kẻ khác luyện hóa thành đan dược giúp đối phương tăng cường tu vi, cô thà tự chấm dứt tính mệnh còn hơn. Dù chết cũng sẽ không cúi đầu!
Nhưng ngay lúc Triệu Nhã Mộng giơ tay phải lên, lão già tộc Vị Ương kia lại bước tới một bước, lập tức xuất hiện ở trước mặt Triệu Nhã Mộng. Lão tùy ý vung tay, ầm một tiếng, cánh tay đang tính tự sát của Triệu Nhã Mộng bị một cỗ sức mạnh hất váng. Lực lượng đó vô cùng cuồng bạo, cơ thể Triệu Nhã Mộng cũng bị đánh bay đi, đâm vào vách đá bên cạnh.
Lúc máu tươi phun ra, đôi mắt Triệu Nhã Mộng cũng trở nên hơi mơ hồ nhưng cô lại cắn răng, không hét thảm thiết như một kẻ yếu đuối mà cố gắng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào lão già tộc Vị Ương đang đi tới.
“Bản tướng rất thích tính cách của ngươi, nhưng sống hay chết đều không phải chuyện ngươi có thể quyết định. Dù là tự nổ cũng không được! Ngươi bị luyện sống thành đan dược thì mới có thể khiến phẩm chất đan dược được tốt nhất, mới có thể khiến ta khôi phục hoàn toàn, quay lại tu vi đỉnh phong xưa kia. Đây mới chính là số mệnh của ngươi.”
Lão già tộc Vị Ương nheo mắt, giọng nói mang theo cảm giác chắc nịch chẳng thể nghi ngờ. Ngay khi lão lại chuẩn bị tới gần Triệu Nhã Mộng lằn nữa thì chợt nhướng mày, một tay lập tức bấm niệm pháp quyết, nhấn mạnh một cái v'ê phía bên phải.
Gần như tại lúc lão nhấn xuống, một thân ảnh từ bên phải xông ra nhanh như chớp. Dù tốc độ của người đến rất nhanh, nhưng phản ứng của lão già tộc Vị Ương lại càng nhanh hơn, tay phải đè xuống một cái đã tóm được thân ảnh đang vọt tới.
Thân ảnh kia đúng là một con rối.
Nhưng không đợi lão già tộc Vị Ương kịp bóp nát, ngay khi con rối này vừa chạm vào lão thì nó bỗng tự nổ. Trong tiếng nổ vang trời, lão già nhíu mày lại, đồng thời bốn phương tám hướng xung quanh lại có bảy tám con rối khác nhanh chóng xông tới.
Ngay khi nhìn thấy những con rối này, hô hấp Triệu Nhã Mộng rõ ràng dồn dập hơn. Đôi mắt vốn đang mờ dần của cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, lộ ra một tia thần thái.
“Trò vặt mà thôi!”
Trong mát lão già tộc Vị Ương lộ rõ vẻ khinh miệt.
Mặc dù vết thương trước đây của lão rất nặng, tu vi chỉ khôi phục tới Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa ban nãy bị bom Phản Linh tạc trúng khiến tu vi tiếp tục rớt xuống chỉ còn Kết Đan, nhưng lão vẫn thừa tự tin.
Thế nên, khi những con rối này xuất hiện thì lão hơi khom lưng xuống, sáu cánh tay trên người đồng thời siết lại thành quýên, đánh mạnh xuống mặt đất.
Trong tiếng nổ mạnh, một đợt dao động mạnh mẽ lấy lão làm trung tâm lan ra xung quanh, tạo thành những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sau khi va chạm với những con rối kia thì chúng lập tức báo hỏng liên tiếp.
Mà lão già tộc Vị Ương kia cũng nhảy lên, thoắt cái đã tới gần Triệu Nhã Mộng. Lão phất tay bấm niệm pháp quyết làm lửa bùng lên rồi lan ra xung quanh. Ngay khi lão sắp sửa luyện chế thì bỗng có một tiếng gào lớn đầy điên cuồng mang theo sát khí ngập trời ầm 'âm vọng tới từ sau lưng lão như sấm dậy.
“Ngươi đúng là chán sống mà!!”
Thanh âm cuồng bạo truyền khắp bốn phương, nổ vang khắp đất trời. Đồng thời còn có tiếng rít chói tai như phá không
vang lên, tạo thành một tia sáng đen, lao thẳng tới như một ngôi sao băng. Tốc độ của tia sáng cực nhanh, khí thế mạnh đến mức khiển vẻ mặt lão già tộc Vị Ương phải biến sắc lần thứ hai sau quả bom Phản Linh của Triệu Nhã Mộng.
Lão không dám chần chừ, thậm chí cũng không kịp tóm Triệu Nhã Mộng làm bia đỡ, thân thể nháy mắt đã trở nên mơ hồ, lập tức thuấn di ra hơn mười trượng. Gần như ngay lúc thân ảnh của lão biến mất thì tia sáng đen kia đã tới gần. Ngay khi tới trước mặt Triệu Nhã Mộng thì nó lại ngoặc một cái đổi hướng, tốc độ không hề giảm, 'âm ầm xông tới cứ như đã khóa chặt vị trí của lão già kia.
Tia sáng đen này đúng là một trường mâu màu đen. Lúc này, nó như đánh thủng hư vô, tốc độ nhanh đến mức khiến lão già tộc Vị Ương thương thế vốn chưa khỏi kia không kịp tiếp tục thuấn di lần nữa thì đã bị đánh trúng.
Trong lúc nguy cấp, hô hấp của lão già tộc Vị ương trở nên dồn dập, sáu bàn tay cùng bấm pháp quyết, nhấn mạnh một cái ở trước mặt. Sáu tia sáng đen xuất hiện, tạo thành một đồ án hình mặt quỷ.
Đồ án này vừa mới xuất hiện thì lập tức va chạm cùng trường mâu màu đen vừa tới. Tiếng gầm rú vang vọng khắp không gian, trường mâu kia cuối cùng cũng bị cản lại. Nhưng ngay khi bị ngán cản, bên trong trường mâu lại bắn ra một tia chớp màu đen. Tia chớp mới xuất hiện lập tức lớn lên, một thân ảnh đi ra từ bên trong. Thân ảnh đó vừa mới xuất hiện chỉ lớn bằng một bàn tay, nhưng chớp mắt đã lớn bằng một người trưởng thành, vung tay đấm một quýên chẳng chút do dự.
Dù quýên này không có Chúc Đoạt Đế Khải táng cường nhưng lại là đòn mạnh nhất mà lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc có thể bộc phát, phô bày sức mạnh của Lôi Tiên Biến tới cực hạn. Toàn lực thôi động Toái Tinh Bạo, một quyền đánh ra đã có
sấm chớp giăng kín xung quanh, tạo thành một lôi cầu thật lớn nổ tung ngay trước mặt lão già tộc Vị Ương kia.
Khi vô số tia chớp lan ra xung quanh từ mặt đất nứt vỡ kia, lão già tộc Vị Ương vốn bị bom Phản Linh của Triệu Nhã Mộng làm trọng thương nay lại hứng trọn một quýên bất ngờ của Vương Bảo Nhạc, vừa phun máu tươi vừa nhanh chóng lùi lại.
Khi lão lùi về sau thì lại không thể ngán cản trường mâu màu đen được nữa, trường mâu thoắt cái đã lao tới gần. Tâm thần lão già tộc Vị Ương chấn động, chỉ kịp miễn cưỡng tránh được vị trí yếu hại, chớp mắt đã bị trường mâu đâm xuyên qua bả vai của cánh tay thứ nhất.
Máu tươi bắn ra khắp nơi, cơ thể của lão già lùi lại nhanh hơn nữa, miệng gào lớn.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi...”
Nhưng chưa đợi lão nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã lập tức đuổi theo, áp sát lão
nhanh như một tia chớp. Lúc này, Vương Bảo Nhạc muốn để lôi phân thân của mình chui vào trong cơ thể của lão đẻ làm nó nổ tưng.
"filepos0014044831">

Bạn cần đăng nhập để bình luận