Tam Thốn nhân Gian

Chương 670

Chương 670Chương 670
NGUYÊN ANH
Vương Bảo Nhạc lúc này đương nhiên không thể nghe được hai chữ thông qua đó. Dù sao thì hắn cũng đã tung hết sức vào cú đánh khi nãy nếu đổi lại là kẻ khác có nhục thân không đủ mạnh thì có lẽ không phải đánh bản thân hôn mê nữa mà là tự đánh chết mình.
Tuy có Thanh Liên giúp đỡ khôi phục, nhưng Lân này Vương Bảo Nhạc cũng tốn trọn một canh giờ mới dần mở mắt ra. Hắn ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy đầu mình như sắp nổ tung. Cũng may bản thân Vương Bảo Nhạc cũng đã quen với cảm giác tỉnh lại từ cơn hôn mê này rồi. Sau khi nhớ lại những chuyện diễn ra trong lúc mất trí nhớ, Vương Bảo Nhạc chợt mở to hai mắt, vội vàng bò dậy xem xét. Lúc này, hắn mới phát hiện mình không ở bên ngoài cung điện mà là đang ở bên trong.
Đồng thời, lão giả hư ảo kia cũng đã biến mất, nơi ông từng ngồi nay lại xuất hiện một cánh cổng ánh sáng hình bầu dục lơ lửng như đang chờ Vương Bảo Nhạc tiến vào.
Cảnh tượng này lập tức khiến Vương Bảo Nhạc kích động hẳn lên, đầu cũng không còn đau nữa. Hắn vội vàng đứng dậy, tranh thủ đi tới để quan sát cánh cổng ánh sáng nọ. Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại nhìn quanh một lượt, nếu như vẫn không hiểu rằng mình đã thông qua thì hắn không phải là Vương Bảo Nhạc nữa, nên hắn lập tức kích động cười lớn.
“vẫn là ta thông minh, chỉ là một thí luyện vặt thôi, với ta thì nó chẳng khó gì hết!”
Vương Bảo Nhạc định vỗ bụng, nhưng vỗ xuống lại không phải bụng mỡ cáng mẩy như xưa mà là cơ thịt rắn rỏi khiến hắn cảm thấy không quen, lại không sướng tay cho lắm.
“Haiz, gầy quá cũng không tốt, có thịt thì vỗ mới đã tay.”
Vương Bảo Nhạc cảm khái một phen, sau đó hít sâu một hơi rồi bước thẳng vào cánh cổng ánh sáng kia.
Trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng chỉ chớp mắt đã rõ ràng lại. Cánh cổng ánh sáng này cũng giống như truýên tống, ngay sau đó đã đưa Vương Bảo Nhạc đến một tiểu thế giới dành riêng cho di trạch của Thương Mang Đạo Cung.
Tiểu thế giới này không lớn lắm, thậm chí nó còn không lớn bàng Mặt Tráng, chỉ cỡ một phần mười của Mặt Tráng mà thôi. Đối với người thường thì có lẽ vẫn khá lớn, nhưng với Vương Bảo Nhạc thì đấy chẳng là gì hết.
Nhưng sau khi đi vào, Vương Bảo Nhạc vẫn bị hoàn cảnh bên trong tiểu thế giới này làm giật mình. Bầu trời trong này có màu trắng, chỉ có ở giữa là màu đỏ, mà đó lại không phải màu sắc vốn có của nó, mà là... bầu trời như một chiếc gương chiếu lại mặt đất.
Mặt đất màu trắng không có bất kỳ thực vật gì, chỉ có mặt đất đầy cát trắng như sa mạc. Chỉ có ở khu vực nằm giữa thế giới này là có một lòng chảo khổng lồ.
Nói đúng hơn thì nơi này là một dãy núi vòng tròn, chúng nối lại thành một vòng tròn khổng lồ, nhìn từ xa giống như một lòng chảo, cũng giống như một cái hồ thiên nhiên.
Rõ ràng đó không phải thứ khiến Vương Bảo Nhạc kinh ngạc. Thứ khiến tâm thân của hắn chấn động mãnh liệt, thậm chí liên tục hít từng hơi khí lạnh sau khi vào đây chính là trên dãy sơn mạch hình tròn này lại chồng chất vô số thi thể cự thú.
Những thi thể hung thú đó đều vô cùng dữ tợn, mặc dù phần lớn trong số đó đều xa lạ với Vương Bảo Nhạc, nhưng vẫn có thể thấy được một vài con tồn tại trong truyền thuyết của Liên bang, ví như rồng.
Dù là rồng có cánh phương Tây hay loại mình thuôn dài như rắn của Thanh Long
trong thần thoại phương Đông đều có đủ ở đây, thậm chí số lượng cũng không hề ít chút nào.
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc còn thấy rất nhiêu thi thể của người khổng lồ, ngoài ra lại có vô số thi thể tộc Vị Ương. Tính sơ thì số lượng thi thể ở nơi này có chừng hơn mười vạn.
Những thi thể đó đều được ném trên dãy núi này, cổ của tất cả thi thể đều bị cắt. Thậm chí, nhìn lại còn có thể thấy núi đá bên trong dãy núi đều biến thành tím đen, giống như đã bị máu tươi nhuộm thành.
Sau khi nhìn thấy, Vương Bảo Nhạc cũng phải biến sắc. Đồng thời, trong đãu hắn bất giác liên tưởng tới cảnh tượng có người trấn áp đám hung thú và tộc Vị Ương đó vào nơi này từ vô số năm trước, sau đó lại cắt đứt cổ họng của chúng khiến chúng giãy chết ở đây, máu tươi thì chảy dài xuống lòng chảo bên dưới biến thành hồ máu khổng lồ nằm bên trong dãy núi hình tròn này.
Hồ máu này phản xạ lên bầu trời khiến cho phẫn giữa của bầu trời biến thành màu đỏ.
“Đây... là Vạn Linh Huyết Trì ư?”
Vương Bảo Nhạc đứng giữa không trung cúi đàu nhìn hồ máu ở bên dưới, hồi lâu sau mới dằn được bao chấn động trong lòng xuống, đáy mắt dần sáng lên.
Thông qua những gì lão giả khảo hạch mình đã nói, Vương Bảo Nhạc biết công hiệu chủ yếu của Vạn Linh Huyết Trì này chính là đề cao cường độ nhục thân. Nay lại tận mắt trông thấy những thi thể nọ, Vương Bảo Nhạc cũng nhìn ra mánh khóe đại khái.
“Đây là luyện Vạn Linh thành máu, dùng nó để nuôi dưỡng thân thể tu sĩ Thương Mang Đạo Cung, khiến nhục thân của người tới đây nhận tạo hóa có thể táng vọt với tốc độ kinh người!”
Đúng là cơ duyên hiểm có!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Hắn không có thói thích sạch sẽ nên không màng tới mùi máu tanh phả vào mặt, cũng như không để ý tới cách hình thành hồ máu này. Dù là kẻ thích sạch sẽ vào đây thì cũng khó mà cưỡng lại được tạo hóa lần này. Nhất là sau khi nhìn vào hồ máu kia, thân thể của Vương Bảo Nhạc lại dần sinh ra một cảm giác khao khát theo bản năng, giống như mặt đất khô cằn khao khát cơn mưa rào vậy. Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng giống hệt như vậy, nên sau vài phút suy tư ngắn ngủi, hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe sáng, thân thể nhoáng một cái đã lao thẳng tới Huyết Trì bên dưới.
Ngay khi tới gân, Vương Bảo Nhạc lập tức khoanh chân ngồi xuống ngay trên hồ máu, thân thể lập tức chìm xuống đáy hồ.
Lúc thân thể của Vương Bảo Nhạc tiếp xúc cùng hồ máu này thì một cỗ khí huyết chi lực khổng Lô khó mà diễn tả nổi đã bùng nổ từ trong hồ máu, liên tục đổ vào trong người Vương Bảo Nhạc.
Giống như cỗ khí huyết chi lực này đã chờ đợi ở đây từ lâu lắm rồi, đạt tới mức độ bão hòa. Sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc giống như tạo thành lối thoát bớt cho huyết khí trong cái hồ này. Chỉ trong thời gian ngắn, một lượng huyết khí gần như vô hình đã điên cuồng truyền vào thân thể Vương Bảo Nhạc. Chúng nó phá vỡ thân thể Vương Bảo Nhạc một cách vô cùng bá đạo, điên cuồng chui vào người Vương Bảo Nhạc từ từng lỗ chân lông khắp người hắn.
Ngay sau đó, Vương Bảo Nhạc suýt chút nữa đã hét thảm một tiếng, cảm giác thân thể bị máu tươi chui vào giống hệt như bị vô cố kim châm đâm vào người. Toàn thân Vương Bảo Nhạc run rẩy, đồng thời đám khí huyết đã chui vào cũng chạy loạn khắp cơ thể hắn khiến cảm giác đau đớn đó lại tăng mạnh. Thậm chí, chẳng mấy chốc đã có cảm giác như sắp bị xé rách giống như toàn thân sắp sửa nổ tung vậy.
Khí huyết chi lực này không phải linh khí, không có tác dụng gì với tu vi mà chỉ nhằm vào nhục thân. Trong cơn đau đớn tột độ
này, không biết có phải Vương Bảo Nhạc gặp ảo giác hay không, hắn cảm giác nhục thân đình trệ đã lâu của mình nay đã bắt đẫu tăng lên.
Thực tế cũng đúng như vậy, cảm nhận của Vương Bảo Nhạc không hề sai, đúng là nhục thân của hắn đang táng lên. Bởi vì khi khí huyết chui vào thì thân thể của hắn liên tục bị xé rách. Thậm chí kinh mạch, xương cốt và lục phủ ngũ tạng cũng vậy.
Nhưng nếu như nhìn kĩ thì sẽ thấy huyết nhục và xương cốt vốn đã bị hủy nát ngay khi đám máu tươi kia chui vào nay lại được khí huyết tẩm bổ và tái tạo lại.
Quá trình này sao có thể không đau!
Dù là kẻ liêu mạng như Vương Bảo Nhạc cũng đau đến mức sắp mất đi ý thức, hắn chỉ có thể cắn răng mới giữ vững không để bản thân hôn mê. Đương nhiên, đây cũng là do trước đó hắn đã hôn mê quá nhiêu, tạo thành thói quen nên mới có thể làm được, bằng không e là đã hôn mê từ lâu rồi.
Hắn lại không dám chắc nếu mình hôn mê ở đây thì có bị phán là kết thúc thí luyện hay không, Vương Bảo Nhạc không dám đánh cược, hắn thầm nghĩ mình phải dùng hết ý chí lớn hơn để kiên trì.
Thế nên, khi những cơn đau này càng lúc càng mạnh, mà cảm giác thân thể bị xé rách và tiếng nổ đùng đùng vẫn liên tục xuất hiện, chẳng bao lâu sau Vương Bảo Nhạc đã biết cái gì gọi là giày vò. Bởi vì trong lúc nhục thân của Vương Bảo Nhạc táng mạnh thì tàn niệm chứa bao nỗi điên cuồng và không cam lòng của những kẻ đã chết xen lẫn bên trong Vạn Linh Huyết Trì này cũng ầm ầm bộc phát trong đầu Vương Bảo Nhạc.
Giống như có vô số tiếng hung thú đau đớn thét gào, đánh thẳng vào ý thức vẫn đang cố chịu đựng của Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn có cảm giác như mình đã biến thành đám hung thú và tộc Vị Ương kia để trải nghiệm bao nỗi điên cuồng và oán độc của chúng ngay trước khi chết.
Thậm chí, loại tàn niệm trùng kích này khiến cho Vương Bảo Nhạc mất đi bản thân trong thoáng chốc. Đầu tiên hắn đã biến thành một con rồng lớn bị người ta cắt cổ, sau đó lại biến thành một con hung thú khác cũng bị cắt cổ. Cứ như vậy, trong cảm thụ của mình, bản thân mình đã hóa thành vô số hung thú và tộc Vị Ương nọ.
Cảm giác này giống như bản thân đã trải qua vô số lãn tử vong, những kinh nghiệm chểt đó cũng khiển Vương Bảo Nhạc có ảo giác không biết mình đã chết bao nhiêu lãn.
Ngay sau đó, cuối cùng, khi hắn chịu không nổi mà hôn mê thì mới xem như kết thúc.
Ngay khi hắn hôn mê... Nhục thể của hắn trong hồ máu đột nhiên phát ra hương thơm kỳ lạ, sau đó ầm ầm đột phá, bùng nổ khí thể mạnh mẽ vượt xa Nguyên Anh bình thường.
Nhục thân, Nguyên Anh!
"filepos0014401538">

Bạn cần đăng nhập để bình luận