Tam Thốn nhân Gian

Chương 286

Chương 286Chương 286
TẠM BIỆT MẶT TRĂNG
Thấy thẫn sắc của Vương Bảo Nhạc như thế, Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu cũng mỉm cười, ông chẳng muốn vì một chuyện Đạo viện Phiêu Miễu không thể không tham gia khiến cho một đệ tử ưu tú mà ông hết sức xem trọng sinh ra ác cảm với đạo viện.
Chắc hẳn Thái thượng Trưởng lão cũng nghĩ như thế nên lần này mới tự mình ra tay trả thù cho Vương Bảo Nhạc, ông giữ lại một mạng cho lão bà kia không phải vì thương cảm mà là muốn trừng phạt nặng hơn, đồng thời cũng cảnh cáo những thế lực khác và bày tỏ bất mãn đối với Đạo viện Bạch Lộc, thậm chí là cả Tổng thống Liên bang!
Biểu hiện của Vương Bảo Nhạc lúc này cũng khiến ông cảm thấy tất cả những việc này không hề phí công nên lại trò chuyện với Vương Bảo Nhạc thêm một chút nữa. Trước khi đi, ông còn đưa cho Vương Bảo Nhạc một bình thuốc chữa thương, tổng cộng có ba viên, mỗi viên đều phát ra ánh sáng năm màu, giá trị cực lớn. Đến lúc mấu chốt nhất, ba viên đan dược này chính là ba cơ hội sống còn.
Dõi theo bóng dáng Tông chủ rời đi, Vương Bảo Nhạc đứng ở cửa phòng nhìn bầu trời một lúc, sau đó hít sâu một hơi, cảm giác đè nén khó chịu lúc trước cũng đã mất hẳn. Bây giờ ngẫm lại, những chuyện diễn ra trên bí cảnh Mặt Trăng cứ như đã qua nửa đời rồi vậy. Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới thở dài.
"Như vậy cũng được, chết thì dễ cho bà ta quá... Dù sao thì chết chỉ là đau đớn một chớp mắt nhưng kết cục thế này thì phải kéo dài mấy năm, thậm chí là mấy chục năm, không lúc nào mà không đau đớn!"
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì mối hận đối với bà ta cũng nguôi ngoai.
"Còn Tinh Hà Lạc Nhật Tông ấy à..."
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, thu hồi hàn quang trong mắt không để nó lộ ra ngoài.
"Tiếp theo chính là quay về Trái Đất."
Sau khi giấu hết đủ loại suy tính ở trong lòng, Vương Bảo Nhạc nghiêng đầu nhìn về phía Trái Đất xanh thẫm kia, trong lòng dâng lên biết bao nỗi nhớ, nhớ cha mẹ, nhớ mọi người ở đạo viện, thậm chí còn nhớ từng gốc cây ngọn cỏ ở đó.
Sự thật cũng đúng như suy đoán của Vương Bảo Nhạc, cùng ngày hôm đó hắn đã nhận được thông báo của Đạo viện, bảo ràng ngày mai hắn có thể lên đường quay về Trái Đất. Rõ ràng chuyện trên bí cảnh Mặt Trăng đã giải quyết xong xuôi, sau này cũng không cần bọn họ phối hợp nữa nên tất cả có thể về trước.
Sau khi sửa soạn hành trang, Vương Bảo Nhạc khoanh chân đả tọa để tâm tình của mình bình tĩnh lại, đến khuya thì lại có một vị khách bất ngờ đến phòng của hắn!
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Bảo Nhạc đang ngồi trong phòng giật mình ngẩng đầu lên thì thấy cửa phòng lặng lẽ mở ra, để lộ ra thân ảnh cao lớn đang đứng ở bên ngoài.
Thân ảnh kia đứng ở đó thôi mà như cao ngang với đất trời khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách* khó mà nói rõ, đồng thời tuy đã bị áp chế nhưng trên người của người nọ dường như vẫn phát ra dao động* màu đỏ.
(*) Áp bách: áp bức, đàn áp. Ý nói khiến người khác có cảm giác bị đàn áp bởi khí thế, uy lực mà họ phát ra.
(*) Dao động: lay động, đưa qua đưa lại.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng lạ gì với dao động này, đúng là thần binh!!
Bản thân Vương Bảo Nhạc cũng quen với người đến, thân phận của người nọ chính là Tổng thống Liên bang, Đoan Mộc Tước!!
Vương Bảo Nhạc giật mình đứng dậy, theo bản năng sinh ra cảnh giác, ôm quyền cúi đầu với Đoan Mộc Tước.
"Bái kiến Tổng thống!"
Đoan Mộc Tước không lên tiếng ngay mà chỉ đứng ở đó, im lặng nhìn Vương Bảo Nhạc. Dựa vào trí thông minh và sự lão luyện của mình, ông cũng nhận ra sự cảnh giác của Vương Bảo Nhạc, uy áp* trên người chẳng những không giảm bớt mà còn mạnh hơn một chút.
(*) Uy áp: Uy nghiêm tạo ra sự chấn áp đối với người đối diện.
Chuyện này khiến hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, toan lùi lại theo bản năng. Đoan Mộc Tước lúc này khác hẳn với lúc khen ngợi bách tử Liên bang khi xưa.
Lúc trước, Vương Bảo Nhạc không hiểu nhiêu về Đoan Mộc Tước nhưng sau khi trải qua đủ mọi chuyện trên bí cảnh Mặt Trăng, hắn đã có ấn tượng và phán đoán nhất định, biết rõ Đoan Mộc Tước này tâm tư vô cùng cáo già.
Nếu là ở Trái Đất thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ căng thẳng hơn nữa, nhưng bây giờ đang ở trên Mặt Trăng, nghĩ tới chuyện Dạ Tiên vương và Thanh Liên trong người mình thì khí thế của hắn cũng tăng lên một chút, cuối cùng, hắn không lùi lại nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đoan Mộc Tước.
Ánh mắt của cả hai giao nhau, Đoan Mộc Tước kinh ngạc, sau đó hóa thành thưởng thức, cuối cùng lại thành mỉm cười.
"Vương Bảo Nhạc, đi với ta một chút!"
Đoạn, ông xoay người đi.
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc cũng nối gót theo sau Đoan Mộc Tước, đi thẳng một đường trong cán cứ rộng lớn này.
Bọn họ không hề rời khỏi cán cứ, cả hai bước đi trên con đường mòn nhỏ cùng ánh đèn leo lét. Chừng một nén nhang sau mà Đoan Mộc Tước vẫn không nói lời nào, Vương Bảo Nhạc cũng im lặng.
Mãi cho tới khi đến trước mặt một tòa tháp đang xây, Đoan Mộc Tước mới mở miệng nhưng không hề quay đầu lại.
"Vương Bảo Nhạc, lúc ở đô thành ngươi đã từng hỏi ta, phải làm sao mới có thể trở thành Tổng thống Liên bang."
Nghe thấy câu này, Vương Bảo Nhạc lập tức ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Đoan Mộc Tước. Hắn nhớ rõ lúc trước mình đã hỏi câu này, đây cũng là ước mơ của hắn.
"Thứ lúc ấy ta nói với ngươi là cách để trở thành Tổng thống Liên bang, ngươi... chuyện trên bí cảnh Mặt Trăng Lân này..."
Nói đến đây, Đoan Mộc Tước dừng bước, quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt thâm thúy đầy ẩn ý.
"Chính là... khóa học bắt buộc đầu tiên trên con đường trở thành Tổng thống Liên bang của ngươi!!"
"Ngươi, đã học được chưa?"
Đoan Mộc Tước nói xong thì mỉm cười, giơ tay phải lên, một bình thuốc màu đen bay về phía Vương Bảo Nhạc.
"Đây là thuốc giải của chất độc trong quả đó. Không những vậy, nó còn có cấm chế* mà ta đã hạ, nhưng thiết nghĩ ngươi cũng có tạo hóa của riêng mình, ta không hề cảm ứng được cấm chế nên hẳn là chất độc kia cũng không tạo thành tác dụng gì với ngươi. Có thuốc giải này, nếu ngươi lo lắng thì có thể dùng nó để giải trừ hoàn toàn tai họa ngầm trong cơ thể."
(*) Cấm chế: Khống chế, ước thúc khiến đối phương không còn tự quyết đoán được nữa.
"Còn quả kia ấy à... Nhân loại hấp thu cùng lắm chỉ giúp cường thân kiện thể mà thôi, không thể giúp đột phá tu vi được, chỉ có dị chủng mới có thể hấp thu được chúng. Đại thụ là dị chủng, còn Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông thì do tu luyện mộc pháp. Thật ra, bản tọa cảm thấy hắn đã không phải là nhân loại nữa rồi."
Nói xong, Đoan Mộc Tước lắc đầu cười, xoay người rời đi, sau đó nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một mình Vương Bảo Nhạc đứng ở nơi đó, trong lòng thì dậy sóng.
Tuy vậy, hô hấp của hắn vẫn cứ đều đều không chút dao động, cầm thuốc giải trong tay, đợi đến khi Đoan Mộc Tước biến mất rất lâu thì hắn mới hít sâu một hơi, chính thức hiểu rõ về bí cảnh Mặt Trăng Lân này.
Đại thụ dị chủng bày kế hại Ngũ Thế Thiên Tộc và Tinh Hà Lạc Nhật Tông, lại lợi dụng cả Liên bang cũng là vì muốn độc hưởng quả từ cây mẹ!
Còn Ngũ Thế Thiên Tộc thì phối hợp với Tinh Hà Lạc Nhật Tông, mục đích là vì điều kiện gì đó mà Tinh Hà Lạc Nhật Tông đã đưa ra. Mặc dù Vương Bảo Nhạc không biết cụ thể là gì nhưng có thể đoán được đó nhất định là thứ mà Ngũ Thế Thiên Tộc khao khát cực điểm.
Còn Tinh Hà Lạc Nhật Tông thì ra sức nhiều nhất, thậm chí cả Tông chủ cũng không tiếc ra mặt. Mục đích của hắn cũng giống như đại thụ, muốn chiếm lấy quả từ cây mẹ, mượn nó đột phá tu vi, trở thành Nguyên Anh. Cho nên, lão bà kia mới kiêu ngạo như thế, bởi bà ta đã biết rõ mọi chuyện. Chỉ cần Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đột phá, trở thành Nguyên Anh thì thế cục của Liên bang nhất định sẽ bị phá hủy, sau khi thế cục mất cân bằng thì hắn sẽ lập ra quy tắc mới!
Có thể nói không phân rõ giữa đại thụ, Ngũ Thế Thiên Tộc và Tinh Hà Lạc Nhật Tông ai mới là châu chấu, ai là ve nhưng có thể khẳng định một điều rằng, từ đầu chí cuối, se sẻ chính là Tổng thống Liên bang Đoan
Mộc Tước bởi vì mục tiêu của ông còn lớn hơn. Ông vừa muốn xẻo thịt của Ngũ Thế Thiên Tộc và Tinh Hà Lạc Nhật Tông, làm suy yếu thế lực của họ đến mức tối đa khiến thế cục của Liên bang ổn định hơn. Đồng thời không biết ông đã tìm ra thủ đoạn gì, tìm được quả từ cây mẹ trước khi bí cảnh Mặt Trăng mở ra, lại còn hạ kịch độc và cấm chế vào đó. Chiếu theo đó, ai hấp thu thì cũng vừa trúng độc vừa bị ông gián tiếp khống chế!
Dù là đại thụ, Ngũ Thế Thiên Tộc hay Tinh Hà Lạc Nhật Tông đều thua đậm, người thắng chỉ có một mình Đoan Mộc Tước!
"Đây là khóa học đầu tiên nếu muốn trở thành Tổng thống Liên bang ư?"
Vương Bảo Nhạc im lặng hồi lâu, hai mắt từ từ rực sáng. Hắn chợt nhớ trong tự truyện quan lớn cũng có điển cố giống vậy.
Mang theo đủ loại suy tư quay về phòng, Vương Bảo Nhạc lại suy nghĩ hồi lâu. Đối với hắn thì kinh nghiệm và những hiểu biết trong lẫn này đúng là bước ngoặt lớn của đời người, từ lúc ngộ ra, đến khi suy tư sâu hơn, cuối cùng hắn lại càng chắc chắn.
"Giấc mơ của mình vẫn là... trở thành Tổng thống Liên bang!"
Sáng hôm sau, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ kiên định, đồng thời hắn cũng đi đến chỗ khí cầu quay về Trái Đất. Sát lục chi ý* của hắn cũng được thu hết lại.
(*) Sát lục chi ý: ý nghĩ thuộc về chém giết, giết chóc.
Khi khí càu khởi động bay lên, Vương Bảo Nhạc đứng trên khí cầu vỗ v'ê bụng mình, vẻ âm trầm và hung tàn trong mắt đã biến mất hết, thay vào đó là ý cười cà lơ phất phơ như xưa. Hắn ôm choàng lấy Trác Nhất Phàm, bốc phét về những gì mình gặp phải, sau đó vừa cười nói rôm rả vừa quay đầu lại nhìn về phía Mặt Trăng đang thu
nhỏ dần ngoài cửa sổ.
"Tạm biệt Mặt Trăng!"
"Tạm biệt Dạ Tiên vương!"
"filepos0006771787">

Bạn cần đăng nhập để bình luận