Tam Thốn nhân Gian

Chương 369

Chương 369Chương 369
LÂM HỮU CHỈ ĐIẾM
L ần chỉ điểm này không để Vương Bảo Nhạc chờ đợi quá lâu. Sau khi kết thúc truyền âm với Lâm Thiên Hạo thì Lâm Hữu lại rót cho mình một chén trà nóng, nhấp vài ngụm rồi đợi thêm một cỡ chừng nửa chén trà nhỏ mới lấy nhẫn truyền âm ra gọi cho Vương Bảo Nhạc.
Chút thời gian này có thể khiến cho đối phương nhìn ra thành ý của mình, lại giúp bản thân mình có vẻ ung dung một chút. Đây là đạo lý đời người mà Lâm Hữu học được trong quá trình dùi mài cả đời, không trải qua thì khó mà hiểu rõ.
Khi nhẫn truyền âm rung lên, Vương Bảo Nhạc vẫn luôn nghĩ Lâm Hữu nhất định sẽ liên hệ cảm tạ sau khi nhận được tin tức. Vừa nhìn thấy tên ông hiện lên thì hắn muốn nghe ngay, nhưng sau khi suy nghĩ thì hắn lại chờ chừng vài giây mới bấm nhận.
Thật ra, số lẫn liên lạc giữa Lâm Hữu và Vương Bảo Nhạc cũng không nhiêu lắm, phẫn lớn là truyền lời thông qua Lâm Thiên Hạo. Lãn trước tự mình liên lạc là do Lâm Thiên Hạo mất tích, hắn cảm thấy áy náy nên mới gọi.
Lần này, dù cả hai trước đó rất ít khi liên lạc nhưng vẫn có thể vui vẻ trò chuyện với nhau cũng do Lâm Hữu là người rất có sức hút. Sức hút này không thể hiện ở vẻ ngoài mà là cách đối nhân xử thế của ông, vừa chu đáo chúc mừng hắn nhậm chức, lại uyển chuyển thể hiện lòng cảm kích hắn khi xem trọng Lâm Thiên Hạo.
Cuối cùng, Lâm Hữu dừng lại một chút như đang uống trà, sau đó mới nhẹ giọng nói.
“Bảo Nhạc à, ngươi và Thiên Hạo cùng lứa với nhau, thế thì ta sẽ đối đãi với ngươi như con cháu vậy. Ngươi có từng nghĩ tới con đường của mình ở Liên bang trong tương lai chưa?”
“Đương nhiên ta biết lý tưởng của ngươi chính là trở thành Tổng thống Liên bang, như thế cũng tốt, thật sự rất tốt. Nói thật là ta rất hâm mộ cha của ngươi, nếu như Thiên Hạo cũng có lý tưởng như vậy thì ta cũng sẽ yên lòng, bớt lo đi nhiêu.”
Lâm Hữu cảm khái. Đây toàn là những lời nói thật lòng của ông. Đời này, ông chẳng thiếu gì cả, thậm chí tư chất cũng không h'ê tệ. Ông có lòng tin, dù tốn chút thời gian nhưng dựa vào tư chất và tài nguyên mình có thì vẫn có thể đến được Nguyên Anh!
Nhưng điêu khiến ông tiếc nuối nhất chính là Lâm Thiên Hạo... nên ông thật sự rất cảm tạ Vương Bảo Nhạc.
Nghe Lâm Hữu nói vậy, Vương Bảo Nhạc cũng ho một tiếng.
“Lâm bá phụ nói đúng, thật ra, lúc còn bé ta cũng từng cảm khái và hâm mộ cha của ta lắm, vì ông có được một đứa con đẹp trai vô đối, tài giỏi vô song, chí hướng cao xa như ta.”
Lâm Hữu lập tức im lặng giống như bị một câu của Vương Bảo Nhạc làm cho tỉnh hẳn lại từ cảm khái, sau đó ông lập tức đổi chủ đề.
“Bảo Nhạc, bây giờ, ngươi đã đi đến bước quan trọng nhất trên quan đồ rồi. Thời đại bây giờ đã khác xưa, không giống như lão phu khi trước, chỉ cần có đủ tu vi, tâm chí đủ cao, dám nghĩ dám làm, hoặc là vẫn lạc, hoặc là trở thành người trên người!”
“Nhưng hoàn cảnh bây giờ đã tương đối an ổn rồi! Thật ra, các thế lực khắp nơi đều muốn yên ổn, dù là người có chí hướng cao xa như Đoan Mộc Tước cũng phải gian nan trong từng bước tiến.”
“Cho nên... Ý của ta là trong thời đại thế này, chính tứ tước đã là cực hạn của những người không có thế lực rồi. Nếu không có
gì bất ngờ xảy ra thì đó đã là đỉnh cao nhất trong đời ngươi, trừ phi ngày nào đó, ngươi có thể đến Kết Đan đại viên mãn như Quế đạo hữu thì mới có thể đánh vỡ bức tường này.”
“Nhưng ngươi phải cầu mong đến lúc đó, đám già như ta và Tổng thống Liên bang vẫn chưa đột phá đến Nguyên Anh...”
“Bảo Nhạc, ngươi hiểu ý ta rồi chứ! Nếu ngươi muốn tiến thêm một bước, dù tu vi có đến Kết Đan thì cũng khó mà làm được. Dù sao thì bốn đạo viện bây giờ cũng không phải do Đạo viện Phiêu Miễu cầm dẫu...”
Những lời này của Lâm Hữu rất trực tiếp và thẳng thắn, lại dùng lịch duyệt* và kinh nghiệm cả đời mình để phân tích cho Vương Bảo Nhạc hiểu rõ nên hắn nghe xong thì cũng nghiêm mặt lại. Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì hắn không thể không thừa nhận những gì Lâm Hữu nói rất đúng.
(*)Lịch duyệt: Ý nói có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm trong xử thế do đã từng trải
Điêu này khiến hắn cảm thấy buồn bực, thầm nghĩ dù có lập công lớn hơn thì cũng không thể nào vượt qua chính tứ tước, trở thành tòng tam tước hoặc cao hơn được.
“Nhưng việc ngươi trở thành Khu trưởng tân khu này lại là một bước đi cực kỳ chính xác! Thậm chí có thể nói, đây chính là cơ duyên của ngươi...”
“Ngươi phải biết rằng mình đã từ không thành có, mở ra một con đường từ cục diện bế tắc kia, trở thành chính tứ tước. Dù sao thì trước đây cũng chẳng có tân khu Sao Hỏa...”
“Mặc dù việc xây dựng tân khu này không thể xem như mở mang bờ cõi gì nhưng cũng là công lao lớn nên các thế lực khác mới điên cuồng muốn giành lấy, một phần là vì thần binh, phần khác là muốn giành được phần chiến tích này cho con cháu nhà mình!”
“Loại công lao kiểu này chưa từng xuất hiện trong mấy năm ổn định gần đây, chỉ trong cuộc chiến hung thú và xây dựng mười bảy tòa thành năm đó mới có.”
“Đây là cơ duyên cực lớn nên ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải nắm chắc nó trong tay, cảnh giác đừng để sau khi xây dựng tân khu xong lại bị người ta phỗng tay trên!”
Đây đã xem như nói thẳng với nhau rồi, Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lập tức rung động, hô hấp dồn dập hơn hằn. Thực ra, hắn cũng thấy được không ít chuyện thế này trong tự truyện quan lớn, cũng hiểu rõ, một khi bị người ta phỗng tay trên thì tất cả công sức trước đó đều tan thành mây khói.
“Đồng thời, ngươi cũng phải nhìn rõ bằng hữu và kẻ địch ở bên cạnh, sau đó tiến hành phân chia. Ví như Lý Di vậy, ta nghĩ bốn đạo viện sẽ không từ bỏ cô ta, bởi vì có Quế đạo hữu chống lưng nên cô ta chính là kẻ thù lớn nhất của ngươi!
“Bởi vì... Hai người các ngươi đều có xuất thân bốn đạo viện, mà ngươi là một mình xông ra. Quan trọng nhất là cô ta đến từ Đạo viện Bạch Lộc, còn ngươi lại là Đạo viện Phiêu Miễu.”
“Nên đây không còn là chuyện giữa ngươi và Lý Di nữa mà đã tháng lên làm vấn đề giữa Đạo viện Bạch Lộc và Đạo viện Phiêu Miễu. Đạo viện Bạch Lộc tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi vượt mặt Lý Di! Dù Đạo viện Phiêu Miễu muốn giúp ngươi nhưng nghĩ đến lợi ích và truyền thống của bốn đạo viện thì họ cũng không thể làm quá lộ liễu được.”
“Vì theo họ thấy thì sự ổn định của bốn đạo viện mới là lớn nhất, tông chủ Phiêu Miều nhiệm kỳ này lại có tính cách khá mềm, đây cũng là nhân tố bất lợi đối với ngươi.”
Vương Bảo Nhạc im lặng lắng nghe, từng lời Lâm Hữu nói hắn đều khắc sâu trong lòng, sau khi suy xét thì cũng nhìn rõ tương lai của mình hơn.
“Nếu bốn đạo viện đã ủng hộ Lý Di, vậy thì việc đầu tiên của ngươi chính là bắt thóp Lý Di, cố gắng dùng hết mọi cách, quang minh chính đại đá cô ta đi!!”
“Như vậy thì ngươi sẽ là lựa chọn duy nhất của bốn đạo viện ở tân khu Sao Hỏa, lúc đó, họ muốn hay không cũng phải toàn lực ủng hộ ngươi, cho dù không cam lòng cũng phải nhắm mắt làm theo.”
“Lúc ẩy, ta nghĩ Tông chủ Phiêu Miễu nhất định sẽ nắm vững cơ hội để giành lấy quyền chủ động ở tân khu Sao Hỏa của bốn đạo viện vì ông ta chỉ là khá lành tính chứ không phải kẻ ngốc.”
“Khi đó thì mùa xuân của ngươi cũng sẽ đến.”
Nói xong, Lâm Hữu lại nhấp một ngụm trà, nghe thấy tiếng thở dồn của Vương Bảo Nhạc vang lên trong nhẫn truyền âm thì lại mỉm cười.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc lại nhanh hơn, phân tích, phán đoán rồi lại đưa ra cả phương án giải quyết của Lâm Hữu khiến hắn được mở rộng tầm mắt. Trong lòng hắn không khỏi cảm khái Lâm Hữu này đúng là tâm tư kín đáo, khả năng cân nhắc tình thế vô cùng lợi hại!
“Nói xong phần kẻ thù rồi, giờ chúng ta nói tới bàng hữu đi. Bảo Nhạc, một người khắp nơi chỉ toàn kẻ thù thì khó mà làm nên đại sự nên ngươi phải học cách phân chia xem những kẻ thù nào có thể trở thành bằng hữu, kẻ thù nào là không thể hóa giải, sau đó dùng thời gian ngắn nhất đánh bại kẻ đó.”
“Ví như Khổng Đạo vậy, hắn là con nuôi của Tổng thống Liên bang, lại là người của quân đội Sao Hỏa, ngươi không thể đẩy hắn ra được bởi vì ngươi vẫn chưa phải lựa chọn duy nhất của bốn đạo viện nên ngươi càn phải có sự ủng hộ của Sao Hỏa! Nhất là quan hệ của ngươi và quân đội Sao Hỏa sẽ khiến cho sự ủng hộ này trở nên dễ dàng và hợp lẽ thường hơn!”
“Có Khổng Đạo ở đó thì ngươi sẽ có bối cảnh ở tân khu. Ngươi thử nghĩ xem, những thế lực khác ở Liên bang có thể cam lòng để Sao Hỏa và Liên bang liên thủ nắm giữ tân khu này ư? Cho nên, Khổng Đạo đã định sẵn vĩnh viễn chỉ là Phó Khu trưởng. Ngươi tin không, nếu như Lân khảo hạch trước mà Khổng Đạo thắng lợi thì vị trí Phó Khu trưởng đó tuyệt đối không phải bốn mà là gấp đôi, mà Khổng Đạo này cũng sẽ không ở trong tân khu đâu!”
“Nên điêu ngươi cần làm là cứ để hắn nghe lời ngoài mặt là đủ, cứ yên tâm là hắn sẽ không chơi trò đoạt quyền đâu!”
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, cảm thấy lời nói và phân tích này đã mở ra một cánh cửa mới khiến hắn lập tức ngộ ra được biết bao điển tích và lời nói tưởng chừng như vô cùng khó hiểu trong tự truyện quan lớn trước kia!
"filepos0008367075">

Bạn cần đăng nhập để bình luận