Tam Thốn nhân Gian

Chương 322

Chương 322Chương 322
ĐẠI ƯNG THẦN ĐIẾU?
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, Lý Uyển Nhi nhìn hắn một cái rồi mới xoay người đi ra khỏi mật thất, mặc dù bóng lưng yểu điệu nhưng khí chất lạnh lùng xa cách kia lại khiến Vương Bảo Nhạc buồn bực.
"Nói thế nào thì mình cũng xem như ân nhân cứu mạng của cô ta, huống hồ gì đêm qua còn sờ mó nhau, mình bị sàm sỡ quá chừng, thế mà còn uy hiếp mình!"
Trong lòng Vương Bảo Nhạc có phần ấm ức bất bình, nhưng chỉ nghĩ thôi chứ không dám nói gì, cái này gọi là tỏ vẻ yếu thế thôi chứ không phải hèn nhát. Nghĩ vậy thì hắn lại kiêu ngạo hơn, chắp tay sau lưng đi ra khỏi hố.
Nhìn thế giới sáng trưng và băng tuyết bên ngoài không hề có dấu vết bị ăn mòn, như thể sương đỏ hôm qua chỉ là ảo giác chứ chưa từng xuất hiện bao giờ, nhưng cả Vương Bảo Nhạc lẫn Lý Uyển Nhi đều biết nó đã thật sự xảy ra. Điêu này khiến cả hai im lặng, cảm giác được sự quỷ dị của Sao Hỏa.
Thậm chí, ở lại đây lâu một chút cũng có nguy hiểm nên Lý Uyển Nhi nhanh chóng lấy khí cầu ra, Vương Bảo Nhạc cũng vội vàng nhảy lên, sau đó Lý Uyển Nhi lại điều khiển nó bay về thành Sao Hỏa với tốc độ vô cùng kinh người.
Cùng lúc đó, trong quá trình quay về, nhẫn truyền âm cũng có thể dùng được, cả Vương Bảo Nhạc lẫn Lý Uyển Nhi đều nhận được vô số tin nhắn, nhất là có tin nhắn của Lâm Thiên Hạo, lão sư trong Học viện Đạo Lam, Kim Đa Minh và vài số lạ nhắn tin cho Vương Bảo Nhạc.
Ngoài ra, Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu cũng nhiều lần truyền âm cho hắn. Vương Bảo Nhạc thấy xong thì tranh thủ trả lời từng cái một nhưng sau khi xem được tin nhắn của Kim Đa Minh thì hắn lập tức biến sắc.
"Đêm qua đến ba phàn mười khu vực trên Sao Hỏa đều có sương đỏ!"
Vương Bảo Nhạc khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Uyển Nhi, phát hiện vẻ mặt của cô ấy cũng căng thẳng vô cùng, với thân phận của mình thì cô đã biết được nhiêu tin tức hơn.
Vương Bảo Nhạc đoán rất đúng, Lý Uyển Nhi thân là một trong những người phụ trách chính của Bộ Vực kỷ nên nhận được tin tức đầy đủ hơn, biết rõ dù sương đỏ đã tan nhưng thực tế vẫn còn một nửa khu vực bị bao phủ.
Nghĩ đến sự quỷ dị của chuyện này và mức độ đáng sợ của sương đỏ kia, Lý Uyển Nhi hiểu rõ việc này cực kỳ nghiêm trọng, nếu không tra rõ thì sau này sẽ để lại tai họa ngầm cho Sao Hỏa. Dù sao thì lần này xuất hiện ở bên ngoài, lỡ như Lân sau nó xuất hiện trong thành thì...
Nghĩ vậy, Lý Uyển Nhi lập tức nghiêm mặt giục khí cầu bay nhanh hơn, cô hiểu rõ tiếp theo e là sẽ có vô số công việc liên quan đến sương đỏ này cần phải điều tra và xử lý.
Vương Bảo Nhạc lúc này cũng không nghĩ vẩn vơ nữa, hắn nhíu mày nhìn nhẫn truyền âm, trong số những tin tức hắn nhận được có báo tối qua quân đội đến tìm hắn không thấy nên đã đưa Lâm Thiên Hạo đi, còn nguyên nhân cụ thể thì Học viện Đạo Lam cũng không rõ. Vương Bảo Nhạc lại lấy nhẫn truyền âm ra liên lạc với Lâm Thiên Hạo nhưng không có tín hiệu, rõ ràng đã bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Im lặng một lát, Vương Bảo Nhạc lại nhìn thẳng về phía Lý Uyển Nhi.
"Đêm qua quân đội đến Học viện Đạo Lam tìm ta, sau đó lại đưa Phó Viện trưởng của ta đi, tin tức của cô nhiều hơn ta, liệu có biết lý do là sao không?"
Lý Uyển Nhi nhíu mày nhìn Vương Bảo Nhạc một cái.
Nếu là ngày thường thì có lẽ cô sẽ lờ thằng nhưng sau khi im lặng một lúc thì cô lại lấy nhẫn truyền âm ra liên hệ hỏi rõ, sau đó không quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng nói.
"Hôm qua khi sương đỏ xuất hiện còn kèm theo bảy ngôi làng quỷ dị, dựa theo trận pháp dò xét thì mức độ nguy hiểm không cao nên Vực chủ đã hạ lệnh để quân đội phái ra bảy đội ngũ đến đó thám dò, bởi vì bên trong bảy ngôi làng đó đều có tàn dư trận pháp và pháp bảo hư hỏng nên mỗi đội đều phải xếp thêm vài trận văn tu và pháp binh tu."
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì lập tức hiểu ra mọi việc, trong lòng chợt lo lắng. Dù sao thì lần này Lâm Thiên Hạo cũng đi thay Vương Bảo Nhạc hắn, nghĩ đến sự đáng sợ của sương đỏ thì hắn lại lấy lo lắng, nhưng lại nghĩ nếu là quân đội ra mặt thì chắc hẳn Vực chủ cũng biết, có khi mình lại lo lắng quá mức. Dù sao thì bên đó đi điêu tra nhất định sẽ trang bị tận răng và nắm chắc phần nào rồi.
Lý Uyển Nhi ở bên cạnh cũng nhìn ra sự lo lắng của Vương Bảo Nhạc, im lặng một lúc lại nói.
"Mỗi đội đều có tu sĩ Kết Đan tọa trấn, ngoài ra, mỗi khi quân đội làm việc đều phong tỏa tin tức, không được liên lạc cùng bên ngoài nên có thể xem là tuyệt mật, nếu như ngươi để lộ..."
"Ta hiểu rồi, cũng như trong mật thất kia chứ gì, biết mà!"
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lý Uyển Nhi một cái, đột nhiên cảm thấy em gái này cũng không tệ chút nào.
Lý Uyển Nhi hừ một tiếng không nói gì, điêu khiển khí cầu tăng tốc, chẳng bao lâu sau đã đến gần thành Thực Dân của Sao Hỏa, nhưng trước khi vào thành Lý Uyển Nhi đột nhiên thao tác một phen, khí câu phát ra ánh sáng đen xuyên thẳng qua trận pháp bên ngoài, bay vào trong một con hẻm vắng vẻ của khu ba mươi sáu thì đột nhiên dừng lại.
"Xuống đi!"
Vương Bảo Nhạc biết đây là cô ấy không muốn người khác thấy cảnh cả hai đi chung nên chẳng nói gì, nhảy thẳng xuống dưới. Hắn còn chưa kịp tiếp đất thì chiếc khí cầu này đã tăng tốc bay đi cái vèo.
Nhìn chiếc khí cầu kia đi xa, Vương Bảo Nhạc hiểu rõ hẳn là sẽ không ai biết chuyện của họ đêm qua, mà nó cũng sẽ trở thành bí mật của họ.
’’Thôi vậy, lần sau mà gặp lại Lý Tú thì mình sẽ không đánh hán vậy."
Vương Bảo Nhạc lắc đâu lấy khí cầu của mình ra bay thẳng về Học viện Đạo Lam, trong trường vẫn không khác gì ngày thường, lão sư thì vẫn dạy học, học tử thì ra sức tu luyện và học tập.
Rõ ràng, chuyện về sương đỏ kia đã bị phong tỏa hoàn toàn, ngoại trừ vài người ra thì chẳng ai hay biết gì. Vương Bảo Nhạc cũng là do Kim Đa Minh thông báo nên mới biết được.
"Mong là chỗ của Thiên Hạo được thuận lợi."
Sau khi quay về học viện, Vương Bảo Nhạc thở dài một hơi, biết rõ có lo lắng cũng vô dụng nên tập trung xử lý công việc trong trường, vừa bắt đầu tu luyện lẫn nữa, đồng thời, hắn cũng chú ý đến sự thay đổi của Sao Hỏa. Ngoài ra, vì để tin tức của mình được linh thông hơn, hắn còn liên hệ với kha khá phụ huynh của các học tử, trong đó có vài vị làm trong quân đội. Sau khi hay tin Vương Bảo Nhạc đã biết chuyện này thì cũng ám chỉ với hẳn là nếu có tin về bảy tiểu đội thì sẽ lập tức thông báo.
Cứ thế, sau vài ngày chờ đợi thì Vương Bảo Nhạc nhận được tin tức đã có vài đội quay về, mang theo tư liệu mà Vương Bảo Nhạc không thể biết, nhưng mấy đội khác cũng lãn lượt gửi tin về báo là tất cả đều an toàn, có điêu do đang có chuyện kéo chân nên khó mà quay về ngay được, tiểu đội thứ sáu chỗ Lâm Thiên Hạo cũng vậy.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc mới thở phào một hơi nên hắn tĩnh tâm, bắt đầu tu luyện Lôi Đạo Sơ Thiên, muốn mình nhanh chóng lên tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong để đột phá đến hậu kỳ.
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng đã hoàn thành bảy tám phần về bản thiết kế của pháo đài, mặc dù vẫn còn vài chi tiết cần bổ sung nhưng phác thảo và định hướng đã xác định, thứ đặt trước mặt hắn hôm nay ngoại trừ hoàn thiện nó ra thì còn phải chế tạo đủ nhiêu con rối xây dựng nên trọng điểm của hắn lại chuyển sang chế tạo con rối xây dựng. Trong quá trình nghiên cứu này, thời gian lại thấm thoắt trôi qua, mới đó đã hơn nửa tháng.
Các phụ huynh nhắn tin bảy tiểu đội thăm dò khá thuận lợi, thậm chí trong thời gian này lại có thêm hai đội quay về.
Lại qua bảy ngày, khi tiểu đội thứ tư quay về thì Vương Bảo Nhạc đang ngồi tu luyện chợt nghe túi trữ vật của mình phát ra tiếng răng rắc.
'Tiếng gì thế này?1
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía túi trữ vật. Hắn mở nó ra nhìn xem thử, chẳng mấy chốc đã có một quả trứng xuất hiện trong tay hắn.
Quả trứng này chỉ to bằng bàn tay, chính là quả trứng hung thú mà Vương Bảo Nhạc được huấn luyện viên tặng khi tham gia tập huấn Liên bang bách tử. Hẳn nhớ đối phương còn nói quả trứng này được nhặt ở biển hung thú, chẳng ai biết nó sẽ nở ra cái gì-
Lúc ấy, ngoại trừ Vương Bảo Nhạc ra thì Khổng Đạo cũng được một quả. Lúc quay về Đạo viện Phiêu Miễu, hắn có phái người mang đi ấp, thời gian cũng khá dài. Khi hắn phải lên đường đến Sao Hỏa thì phát hiện trứng sắp có dấu hiệu nở nên ném thẳng vào trong túi trữ vật nhưng sau khi đến đây thì có cả đống việc, cộng thêm mãi mà nó vẫn không nở nên thiếu chút nữa hắn đã quên béng đi sự tồn tại của nó rồi.
Sau khi lấy ra hắn lập tức nhìn thấy trên quả trứng xuất hiện vô số vết nứt, còn có một cỗ dao động Chân Tức phát ra từ bên trong... như thể sắp sửa phá vỏ chui ra!
"Vừa sinh ra đã là Chân Tức ư?"
Vương Bảo Nhạc lắp bắp kinh hãi, sau đó lại tràn ngập hưng phấn và mong chờ.
"Nó sẽ có bộ dạng gì đây? Chắc là chim rồi, trứng này là trứng chim mà, nói không chừng lại là một con đại ưng thẫn điểu vô cùng uy vũ giống như mình ấy!"
"filepos0007493082">

Bạn cần đăng nhập để bình luận