Tam Thốn nhân Gian

Chương 401

Chương 401Chương 401
Sự CHẤP NHẤT CỦA CON LỪA.
Ngoài ba khu tự trị ra thì trong vòng nửa tháng này, các khu vực khác đều tiến hành xây dựng như thường nhưng mọi người vẫn luôn tập trung chú ý đến việc của Vương Bảo Nhạc và khu tự trị nên không ai để ý thấy trong tân thành lại có thêm một gương mặt xa lạ.
Thật ra, dù không có việc của Vương Bảo Nhạc và khu tự trị thì người nọ cũng sẽ không bị phát hiện, tuy dân cư trong tân thành vẫn chưa đến hết nhưng số lượng cũng đã quá 200 triệu.
Một tòa thành khổng lồ như thế này, có thêm hoặc bớt đi một người cũng chỉ như muối bỏ bể.
Chưa kể, người này còn rành việc thay đổi bộ dạng và khí tức, hoặc phải nói là tu vi của hắn cao thâm khó dò nên khó mà bị phát hiện ra được.
Ví như, trong một ngõ hẻm nhỏ thuộc tân khu của Kim Đa Minh lúc này, có một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo xanh đang cười nói cùng với người bạn mới quen không lâu, nhưng lại tâm đầu ý hợp của hắn đi ngang qua đây.
“Khương huynh, người mà ngươi nói là vương Thành chủ của chúng ta chứ gì? Vương Thành chủ đúng là một đại nhân vật, cực kì lợi hại!”
Tu sĩ bên cạnh tu sĩ áo xanh kia như đã uống say, cũng không biết người bên cạnh hắn nói gì, lại mỉm cười đáp.
“Vương Thành chủ tốt nghiệp ở bốn đạo viện, một đường bay thẳng lên trời cao, có thể nói, hắn thật sự từ một tiểu nhân vật đi đến vị trí hôm nay!”
Nghe đối phương nói vậy, tu sĩ áo xanh mỉm cười gật đầu chứ không nói gì thêm, cùng bạn mình tiếp tục đi tới, chỉ là người bạn bên cạnh lại không thấy trong đôi mắt của tu sĩ áo xanh này có một tia sáng thâm thúy tựa như Minh Hỏa ánh lên, hồi lâu vẫn không tiêu tan.
Tu sĩ kia lại càng không biết rằng tu sĩ áo xanh vừa quen biết này vốn không phải người của tân thành. Bộ dạng mà tu sĩ kia nhìn thấy cũng không phải bộ dạng thật sự của hắn.
Có lẽ, bộ dạng thật sự của hắn phải là một thân hắc bào phủ kín mặt mày...
Mãi cho tới khi bọn họ đi qua, lại qua nửa nén nhang thì trong ngõ hẻm yên tĩnh này đột nhiên có một đạo hắc ảnh vọt đến, sau khi tới nơi thì để lộ ra thân ảnh thật sự của nó, chính là con lừa của Vương Bảo Nhạc!
Người trong toàn thành đều không phát hiện ra điểm dị thường của tu sĩ áo xanh kia, nhưng mùi vị trên người hắn vẫn không thể nào che giấu được con lừa vốn
chấp nhất với thức án đến mức biến thái.
Có thể nói, từ khi tân khu bắt đầu xây dựng đến nay, con lừa trông có vẻ như chỉ dạo quanh toàn thanh, tung tích lúc ẩn lúc hiện, nhưng thật ra nó vẫn luôn tìm kiếm tung tích của thứ thức ăn khiến nó nhung nhớ khôn nguôi kia.
Có điều, thức ăn đó quá giảo hoạt, con lừa tìm lâu ơi là lâu cũng không thấy bóng dáng nó đâu, tuy vậy, nó vẫn không từ bỏ, một lòng kiên trì đến giờ. Nay nó rốt cuộc cũng đánh hơi ra được một mùi khá giống với thức án kia, tuy vẫn có điểm khác biệt nhưng dường như lại có cùng nguồn gốc nên nó lập tức hưng phấn phi như bay tới đây. Nó đánh hơi một lúc, sau đó lại thấy kinh ngạc và khó hiểu vì sao mùi vị này vừa giống lại vừa khác như thế, nhưng nó cũng chẳng nghĩ nhiêu, chỉ nuốt nước bọt cái ực, hai mắt sáng lên, tiếp tục tìm kiếm...
Con lừa ôm tâm lý ăn mảnh một mình nên đương nhiên sẽ không nói cho Vương Bảo Nhạc biết phát hiện của mình, bản thân Vương Bảo Nhạc cũng chẳng quản con lừa
này nhiêu.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc thấy con lừa chạy ra ngoài cũng tốt, ít nhất thì nó có thể tự giải quyết vấn đề ăn uống của mình, bằng không ngày nào nó cũng kè kè đi theo bên cạnh hắn với bộ dạng đói khát ăn mãi không no của nó thì Vương Bảo Nhạc lại nhịn không được mà nghĩ hay thịt quách nó làm nồi lẩu cho xong.
Vậy nên, thỉnh thoảng hắn chỉ kiểm tra trạng thái của con lừa một chút, sau khi phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của đối phương vẫn ổn thì Vương Bảo Nhạc cũng chẳng để ý gì nhiều, chỉ đi ra khỏi ván phòng, quay v'ê phòng của mình.
Thật ra, Vương Bảo Nhạc rất ít khi quay về chỗ ở của mình trong tân thành bởi vì tòa nhà làm việc của hắn gần như chỉ thuộc về mình hắn, có cả khu chuyên dụng cho bế quan và luyện khí, bên trong lại có vô số tu sĩ và người của các bộ, ngành khác, trong đó, số lượng nữ tu cao hơn hẳn nam tu, điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấv cảnh đeo V vui.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy cứ ở văn phòng mãi cũng không ổn, nhất là chuyện liên quan đến nghiên cứu và luyện chế pháp binh, một khi xảy ra vấn đề và bị hủy thì sẽ liên lụy đến người khác nên sau khi suy tính, Vương Bảo Nhạc quyết định về chỗ ở của mình để nghiên cứu pháp binh.
Chỗ ở của hắn cũng là tân thành thống nhất xây dựng và phân phối, cách tòa nhà ván phòng không xa lắm, là một khu vực độc lập, có trọng binh canh giác và bảo vệ an toàn. Đồng thời, khu vực này cũng không chỉ có mình hắn mà bị chia ra làm mười tòa ĩâu các, động phủ riêng biệt.
Ngoại trừ hắn ra thì những vị Khu trưởng khác và Phó Thành chủ Lý Uyển Nhi có tư cách ở lại nơi này, có điêu, cũng giống như Vương Bảo Nhạc, bình thường họ cũng rất ít khi về đây.
Sau khi quay về động phủ của mình, Vương Bảo Nhạc mở trận pháp ngán cách ra, bắt đầu việc tu luyện bình thường. Trong quá trình tu luyện, mỗi ngày có
Minh Khí giúp đỡ nên tu vi của hắn lại táng lên cực nhanh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, cách đại viên mãn không còn xa nữa.
Tốc độ tu luyện cỡ này khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng sung sướng. Hán cảm thấy chuyện mình Kết Đan trong vòng ba nám cũng không phải bất khả thi, một khi trở thành Kết Đan, cho dù quân lệnh trạng có vấn đề thì hắn cũng có thể mượn tu vi mạnh mẽ đó để giúp bản thân đi được cao hơn, xa hơn!
“Tu sĩ Kết Đan, đại sư pháp binh, nếu như có đủ hai điêu kiện này... mình thậm chí còn có thể đi tranh vị trí tòng nhị tước một phen ấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc hưng phẩn ngẩng đàu lên. Hắn cảm giác mình lại đến gần với giấc mơ trở thành Tổng thống Liên bang hơn một chút, như thể chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thì nhất định sẽ thành sự thật.
Tổng thống Liên bang!
Nghĩ tới cái danh xưng này thì Vương Bảo Nhạc lại kích động hẳn, hồi lâu mới dằn cơn hưng phấn xuống để tiếp tục tu luyện. Sau khi vận chuyển tu vi hết vài chu thiên thì hắn mới kết thúc đả tọa, bát tay vào nghiên cứu pháp binh tiếp.
Đối với dung linh và ý thiên trong pháp binh, Vương Bảo Nhạc cảm thấy cái trước còn dễ giải quyết, trọng điểm chính là cái sau, nhưng hắn nghiên cứu đến nay vẫn không có manh mối gì. Tuy vậy, Vương Bảo Nhạc cũng không mất kiên nhẫn, hắn biết rõ luyện chế pháp binh đương nhiên sẽ có rất nhiêu khó khăn, cần phải giải quyết từng cái một.
Sau khi Vương Bảo Nhạc bế quan, toàn bộ tân thành Sao Hỏa, ngoại trừ con lừa ra thì tất cả lại quay về nhịp sống cũ, việc xây dựng của khu tự trị cũng đẩy nhanh tiến độ. Toàn bộ tân thành thay đổi từng ngày, liên tục hoàn thiện theo chiều hướng một tòa thành khổng lồ.
Chỉ có con lừa là bận rộn vô cùng, gần đây nó cứ tìm kiếm trong khắp tân thành, sự chấp nhất đối với thức ăn khiến nó tìm kiếm không biết mệt mỏi. Thậm chí, sau này, nó còn ôm cây chờ thỏ ở vài chỗ, mặc dù vài lần đều lướt qua và mất dấu nhưng sự hào hứng của nó vẫn không hề giảm bớt.
Ngoại trừ con lừa ra, trong tân thành lại có một người từ thở phào nhẹ nhõm biến thành cáu gắt muốn nổi đóa, cuối cùng lại thành nghiến răng nghiến lợi.
Người này chính là ôn Hòe, người khiến hắn nghiến răng nghiến lợi chính là Liễu Đạo Bân. Dù sao thì Liễu Đạo Bân cũng là do Vương Bảo Nhạc phái tới để giám sát hắn, đồng thời thủ đoạn của Liễu Đạo Bân này lại không hề tầm thường, sau khi tới đây đã quản lý công việc ở Bộ Khu kỷ, xử lý mọi chuyện cực kì hiểm hóc và quen thuộc.
Điêu này khiến ôn Hòe hoài nghi, không biết có phải từ nhỏ đến lớn tên Liễu Đạo Bân này chuyên làm việc đó hay không. Hiển nhiên, hoài nghi của hắn là chính xác, kể từ khi vừa vào đạo viện thì Liễu Đạo Bân đã đi theo Vương Bảo Nhạc làm công việc giám sát. Lúc Vương Bảo Nhạc còn ở học viện thì hắn làm, Vương Bảo Nhạc đi thì hắn vẫn làm, có thể nói, hắn đúng là chuyên nghề giám sát.
Sau khi chuyên viên giám sát Liễu Đạo Bân khống chế toàn bộ thì người trong tân khu của Ôn Hòe mới nhận ra nguy cơ, loáng thoáng xuất hiện dấu hiệu ôn Hòe bị mất quýên. Điều này khiến cho ôn Hòe khổ không nói nên lời, thiếu chút nữa đã bùng nổ.
Không chỉ chỗ hắn mà khu tự trị của Phương Tinh và Trần Mộc cũng như thế, có điêu không khoa trương như Liễu Đạo Bân mà thôi, dù sao thì không phải ai cũng có kinh nghiệm lão làng như Liễu Đạo Bân.
Tuy nhiên, nghĩ đến sự khó nhằn của Vương Bảo Nhạc thì ôn Hòe và Phương Tinh lại chọn cách cố nhịn, nhưng Trân Mộc lại nuốt không trôi cục tức này. Hắn ngày càng oán hận Vương Bảo Nhạc hơn, đồng thời cũng cực kì bất mãn đối với vị hôn thê Lý Uyển Nhi của mình.
Trong lúc bất mãn ngày càng tăng, hắn chợt nhớ đến đoạn video mập mờ mà mình từng nghe đồn về hai người bọn họ. Nếu đổi lại là lúc khác thì hắn còn có thể gác chuyện này qua một bên, không nghĩ nhiêu làm gì, nhưng nay cảm giác ấm ức và bất mãn chất chồng, Trân Mộc càng nghĩ tới lại càng thấy khó chịu nên lại liên hệ với Trác Nhất Tiên lần nữa, yêu cầu được xem đoạn phim đó.
“Trác Nhất Tiên, ta biết ngươi có một đứa em trai nên Trác Nhất Phàm, là chiến binh mà nhà các ngươi bồi dưỡng, cần chính ngươi đi hàng phục, nhưng nghe nói lại không khống chế được...”
“Ta sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện này, nhưng ngươi phải gửi đoạn phim đó qua cho ta!”
"filepos0008993723">

Bạn cần đăng nhập để bình luận