Tam Thốn nhân Gian

Chương 387

Chương 387Chương 387
Cư AN Tư NGUY*
* Ngụ ý (đang) sống yên (vẫn) lo (phòng) nguy biến.
Tin này cũng không nói rõ ràng lắm, hình như là Ngũ Thế Thiên Tộc sẽ kết minh cùng hội nghị viên, nhưng việc này vừa truyền ra thì đã bị Ngũ Thế Thiên Tộc và hội nghị viên ra mặt bác bỏ tin đồn. Ngôn từ cả hai bên đều tương tự nhau, nói rằng rất tôn trọng đối phương, đồng thời còn ôm hy vọng vào sự hợp tác sau này với nhau, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc cả hai kết minh các thứ.
Mấy lời này để lừa người khác thì còn được, nhưng các tu sĩ trong hệ thống của Liên bang đều biết không có lửa thì làm sao có khói, rất có thể Ngũ Thế Thiên Tộc và hội nghị viên thật sự đang tiến hành liên hệ hòng kết minh với nhau. Tin tức này cũng có thể là do bọn họ đưa ra để
thám dò phản ứng của các bên.
Vương Bảo Nhạc thân là Thành chủ tân thành Sao Hỏa chính tam tước, xem như quan lớn trong Liên bang nên đương nhiên cũng có nghe phong thanh về chuyện này. Hắn còn kinh ngạc tìm Lâm Thiên Hạo đến thăm dò, nhưng bản thân Lâm Thiên Hạo cũng chẳng biết được nhiêu hơn Vương Bảo Nhạc là bao, có thể thấy Lâm Hữu cũng chẳng đề cập đến chuyện này với hắn.
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc thì không để ý đến nó nữa, hắn cảm thấy chuyện của Ngũ Thế Thiên Tộc và hội nghị viên không liên quan gì tới mình nhiêu nên lại dồn hết sự chú ý lên việc khai thác và xây dựng tân thành.
Có kinh nghiệm từ việc xây dựng tân khu nên Vương Bảo Nhạc cũng đã có chuẩn bị sẵn với công tác xây tân thành này. Sau khi bàn bạc với ba người Lâm Thiên Hạo, Khổng Đạo và Kim Đa Minh thì cả bốn chia nhau ra tiến hành quy hoạch toàn bộ thành trì, trọng điểm vẫn là trận pháp, có
điêu lần này không phải Dưỡng Khí Hồn Linh Trận nữa mà là Bảo Nhạc đại trận.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể dừng lại ở việc quy hoạch mà thôi, bởi đây không phải xây dựng một tân khu mà là cả tòa thành, càn rất nhiều tài nguyên và nhân lực, mặc dù Sao Hỏa và Liên bang đã duyệt đơn xin xây thành nhưng muốn bảo họ cấp vốn thì rất khó.
Vậy nên, hiện tại, tài nguyên chính là một vấn đề nan giải của Vương Bảo Nhạc, nhưng hắn cảm thấy mình đã quen với việc giải quyết khó khăn rồi, nhất là khó khán về mặt tài nguyên này, thầm nghĩ muốn giải quyết nó cũng chẳng khó khăn gì cho cam.
“Ai là Khu trưởng thì người đó phụ trách xây dựng khu của mình!”
Đây là khẩu hiệu của Vương Bảo Nhạc, cũng là mệnh lệnh đầu tiên do hắn tuyên bố kể từ khi chính thức thành Thành chủ chính tam tước. Hắn đã noi theo cách chế tạo tân khu trước kia, đồng thời cũng bắt
chước áp lực mà Vực chủ Sao Hỏa đưa ra cho hắn lúc trước, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình đã nắm quyền rồi thì cứ noi theo mà làm.
“Hiến pháp tạm thời có ba điêu, một là không có tài nguyên, hai là nửa nám sau sẽ kiểm tra thành quả xây dựng, ít nhất cũng phải chứa được 100 triệu dân cư, ba... một khi không đạt chuẩn thì phải lập tức rời khỏi cương vị!”
Vương Bảo Nhạc thỏa sức trẻ, bừng ý chí, ba đạo pháp lệnh này vừa ra thì lập tức dẫn tới nhiều ý kiến trái chiêu.
Nhưng lúc này lại có Khổng Đạo, Kim Đa Minh và Lâm Thiên Hạo đồng thời đứng ra tỏ thái độ ủng hộ Vương Bảo Nhạc, cũng đồng ý và chủ động thực thi ba đạo pháp lệnh này làm gương.
Điêu này khiến cho các thế lực đang bất mãn ở bên ngoài phải chào thua. Bọn họ biết rõ, ba người này lấy được lợi ích lớn, thế lực sau lưng họ đương nhiên phải đền đáp và ra sức củng cố địa vị của họ nên
mới cam tâm tình nguyện bỏ tài nguyên ra.
Những thế lực khác đành bỏ mưu hèn kế bẩn đi, cả đám nghiến ráng nghiến lợi bắt đầu chạy chọt.
Tòa thành thứ hai này của Sao Hỏa có thể gọi là tân thành Thần Binh, trước kia còn là tân khu thì đã vô cùng quan trọng, nay lên làm thành, chẳng những có tác dụng quan trọng trong việc khai thác thần binh mà bản thân nó cũng có ý nghĩa cực lớn. Nếu như nắm được nó, dù chỉ một phần thôi thì sau này cũng sẽ nhận được hồi báo cực lớn.
Một khi bỏ qua, bị thế lực khác giành trước thì sau này bản thân sẽ rất bị động, đồng thời mọi người cũng nhìn ra được, trận pháp của Vương Bảo Nhạc thật sự có thể đẩy nhanh tốc độ hòa tan của bức tường, thậm chí, ba năm đã là thời gian dự tính lâu nhất rồi, có khi chỉ một, hai năm đã có thể khiến bức tường đó hoàn toàn tan rã để cường giả Liên bang có thể vào đó lẫy thẫn binh!
Cho nên, các thế lực khắp nơi đều nhám nhe vào chức vị Khu trưởng này, lần lượt chuẩn bị tranh giành.
Trong lúc tất cả đại nhân vật của Liên bang đều chú ý tới tân thành Thần Binh thì Vương Bảo Nhạc lại đang cân nhắc cho tương lai của tòa thành này, thứ quan trọng nhất hiện tại chính là chế tạo Bảo Nhạc đại trận.
Ngoài ra, còn phải đảm bảo địa vị của mình trong ngôi thành này không bị lay chuyển, từ đó biến thành không ai thay thế được, chế tạo đại trận có thể phát huy được điểm này, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng đang cân nhắc về ứng cử viên cho ba ghế Khu trưởng còn lại.
Hắn thầm nghĩ tốt nhất là đối phương không có địch ý gì với mình, cùng với đó còn phải mang theo tài nguyên. Hắn đã truyền âm cho Vực chủ Sao Hỏa, uyển chuyển biểu đạt ý của mình nhưng Vực chủ lại thản nhiên nói.
“Ngươi không cần lo lắng về vấn đề này, ba Khu trưởng của tân thành Thần Binh lần này đều cho Liên bang đích thân bổ nhiệm, quyền quyết định không nằm trong tay ngươi, ngay cả vị trí Phó Thành chủ cũng thế!”
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì cảm thấy tức giận nhưng hắn cũng hiểu rõ, tân khu trở thành tân thành giúp mình nhận được lợi ích cực lớn, Liên bang không thể nào cho mình đề cử và nhúng tay vào việc chọn Khu trưởng nữa, cuối cùng hắn đành thở dài một tiếng.
“Ba Khu trưởng này sẽ là ai đây... cả Phó Thành chủ nữa...”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu không thôi, hắn không sợ người tới quá cường thế mà chỉ cảm thấy tâm phúc bên cạnh mình quá ít.
“Lâm Thiên Hạo có thể xem như một người rồi, còn Kim Đa Minh và Khổng Đạo... Hai tên đó cộng lại cũng chẳng thể tính là một người nữa.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Hắn biết, tân thành vừa xây dựng sẽ có quy mô quá lớn, thể chế bên trong cũng cần rất nhiêu người, các thế lực khác nhất định sẽ xếp người vào, đây mới là chuyện mà hắn lo sợ nhất.
“Tuyệt đối không thể để bị mất quyền lực được!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, an cư tư nguy, đồng thời cũng nhanh chóng nghĩ cách, sau đó truyền âm cho Trác Nhất Phàm, muốn hắn tới đây giúp mình.
Nhưng Trác Nhất Phàm lại đang có nhiệm vụ trong người, trong thời gian ngắn thì khó mà tới được, Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn dặn dò hắn chú ý an toàn, lúc này mới kết thúc truyền âm, tiếp theo lại liên hệ với Triệu Nhã Mộng.
“Ta không đến Sao Hỏa được... Ngoài ra, ta cũng sắp bị thuyên chuyển đến chỗ ván phòng Tổng thống làm việc rồi nên Bảo Nhạc à, lần này ta không giúp được ngươi.
Nhưng nếu ở Sao Hỏa mà gặp phải chuyện gì thì ngươi cứ nói với ta, nếu giúp được thì ta nhất định sẽ giúp.”
Đầu tiên Triệu Nhã Mộng tỏ vẻ mình không tiện, sau đó có vẻ tùy ý nói thêm một câu nhưng Vương Bảo Nhạc đang thất vọng cũng chẳng suy nghĩ sâu xa gì, sau khi thở dài thì lại nói thêm vài điêu về trận pháp. Kết thúc truyền âm, hắn ngồi một lúc rồi hít sâu, sau đó ngẩng phắt đẫu lên.
“Xem ra mình chỉ có thể tung tuyệt chiêu cuối mà thôi!”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng, trực tiếp mở nhẫn truyền âm lên, kéo đến dãy số của Liễu Đạo Bân rồi gọi.
“Liễu Đạo Bân, đến tân thành Thần Binh giúp ta đi!”
Liễu Đạo Bân đang dắt đám binh tử dưới trướng đi kiểm tra trong Pháp Binh các, sau khi nhận được truyền âm của Vương Bảo Nhạc thì lập tức bấm nghe, tâm trạng cũng kích động không thôi.
Thành chủ, ta...
“Có tới hay không?”
Vương Bảo Nhạc hỏi lại lần nữa.
“Tới chứ!”
Liễu Đạo Bân hít sâu một hơi, lớn tiếng đáp lại, sau đó không dắt người đi kiểm tra nữa mà chạy thằng lên đỉnh Pháp Binh các để báo cáo công tác, trong lòng vô cùng hưng phấn, cảm giác cơ hội mà mình chờ đợi bấy lâu rốt cuộc cũng tới rồi!
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng truyền âm cho Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu, hai người trao đổi một phen, sau khi nghe Vương Bảo Nhạc kể xong khó khăn trước mặt thì Tông chủ bèn mỉm cười, ông đã biết là sẽ có chuyện này xảy ra, dù cho Vương Bảo Nhạc không truyền âm thì vài ngày tới ông cũng sẽ liên hệ với hắn một phen, lúc này nghe hắn nói xong thì ông lập tức đồng ý.
“Bảo Nhạc, ngươi chính là học sinh ưu tú nhất của Đạo viện Phiêu Miễu ta, lão phu vẫn luôn đánh giá ngươi cực cao. Chuyện này, ngươi cứ yên tâm đi! Đạo viện Phiêu Miễu là nhà của ngươi, ta sẽ dốc hết sức ủng hộ ngươi. Chẳng phải là nhân lực thôi à, lão phu sẽ lập tức sắp xếp, đưa lượng lớn đệ tử trong Đạo viện Phiêu Miễu đến làm tai mắt khắp tân thành Thần Binh cho ngươi!”
Có Tông chủ ủng hộ hết mình, Vương Bảo Nhạc cảm thấy yên lòng hơn hẳn nên trong thời gian chờ đợi tu sĩ của Đạo viện Phiêu Miễu đến thì hắn lại nghĩ xem rốt cuộc ai sẽ làm Phó Thành chủ.
Hắn biết rõ, Phó Thành chủ không phải Khu trưởng, dựa vào tước vị của mình thì có thể áp hằn Khu trưởng một bậc, nhưng với Phó Thành chủ thì cần phải uyển chuyển một chút. Tốt nhất là người quen, có thế thì mới dễ làm việc.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, khi việc quy hoạch thành trì đã xong xuôi thì người của Đạo viện Phiêu Miễu cũng cưỡi mười chiếc khí cầu khổng lồ xuất hiện trên bầu trời tân khu Sao Hỏa!
Trong khí cầu, Liễu Đạo Bân kích động nhìn mặt đất ngày càng gân ở bên dưới, cảm thấy một con đường rộng mở đang trải ra ngay dưới chân mình!
“Đi theo Thành chủ, hầu hạ hắn cho thật tốt thì mình nhất định sẽ không thiệt đi đâu được!”
Liễu Đạo Bân hớn hở vỗ về túi trữ vật của mình, lòng thầm đắc ý, trong này chứa đầy... đồ ăn vặt đủ vị.
“Luận khả năng nịnh nọt, nếu như Liễu Đạo Bân nhận thứ hai thì Đạo viện Phiêu Miễu không ai dám xưng thứ nhất!”
Liễu Đạo Bân ngẩng đầu lên, lấy làm tự hào.
"filepos0008711717">

Bạn cần đăng nhập để bình luận