Tam Thốn nhân Gian

Chương 651

Chương 651Chương 651
Sự SẮC BÉN CỦA TRIỆU NHÃ MỘNG
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lấp lánh tia chớp, thân thể lập tức lao ra, bay nhanh tới chỗ phát hiện vết máu và mảnh quằn áo. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc còn huy động con rối xung quanh tìm kiếm khắp khu vực kia.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang tìm kiếm ở đây thì trong một sơn cốc cách nơi hắn phát hiện dao động chừng trám dặm, Triệu Nhã Mộng miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối loạn nhưng vẫn siết chặt la bàn trong tay.
La bàn này phát ra ánh sáng rực rỡ, tạo thành một vòng phòng hộ rộng chừng mười trượng bao bọc Triệu Nhã Mộng vào trong. Nhưng đồng thời quầng sáng ấy
cũng đang dẫn dần yếu đi, dường như duy trì không được bao lâu nữa.
Bên ngoài quầng sáng là một biển lửa màu xanh lam. Ngọn lửa này đốt cháy bốn phía, vây Triệu Nhã Mộng vào trong. Đồng thời, trong lửa còn có nhiêu gương mặt biến ảo ra. Những khuôn mặt này lúc thì gẫm gừ với Triệu Nhã Mộng, khi thì đâm mạnh vào trong quàng sáng cô đang đứng.
Dù chúng đều bị quầng sáng cản lại, nhưng quàng sáng cũng ngày càng mỏng manh. Nhiệt độ xung quanh cũng vì ngọn lửa màu lam này mà càng ngày càng táng cao. Trong ngọn lửa đó có một lão già mặc y bào đạo cung đang đứng. Đúng là một tu sĩ Nguyên Anh dưới trướng Diệt Liệt Tử. Lúc này, mắt gã lộ ra ánh sáng lạ kỳ, cất tiếng cười khàn khàn với Triệu Nhã Mộng đang đứng trong quàng sáng.
“Trước mặt lão phu, ngươi còn có thể trốn đi đâu được?”
Vừa nói, lão già vừa giơ tay phải lên nhấn một cái về phía quàng sáng. Quãng sáng lập tức phát ra từng tiếng ráng rắc giống như sắp tan vỡ, nhưng vẫn cố trụ lại được.
“Thú vị lắm, trên người ngươi có không ít thứ bảo mệnh nhỉ?” Lão già bật cười không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại quét khắp người Triệu Nhã Mộng, không hề che giấu vẻ tham lam trong đó.
“Cô bé, trong thí luyện Phong Tín thụ Lân trước, lão phu đã thấy được sự đặc biệt của ngươi. Linh thể trời sinh đã đành, lại còn thất khiếu thông suốt. Khá lắm, khá lắm, đây là tài liệu luyện chế Linh Khiếu đan tốt nhất, không dễ gặp chút nào.”
Lão già mỉm cười, vẻ tham lam trong mắt lão càng trắng trợn hơn. Hai tay bấm niệm pháp quyết, ngọn lửa xung quanh lại càng mạnh hơn. Lúc ngọn lửa bao phủ, đốt cháy quầng sáng phòng hộ của Triệu Nhã Mộng, lão vừa bấm pháp quyết vừa đi quanh Triệu Nhã Mộng một vòng, thỉnh thoảng lại đánh ấn ký xuống đất.
Chẳng mấy chốc, xung quanh Triệu Nhã Mộng đã xuất hiện rất nhiêu dấu vết phù ấn. Sự xuất hiện của chúng khiến ngọn lửa lập tức tăng vọt. Cơ thể Triệu Nhã Mộng run rẩy, phun ra một búng máu tươi, cánh tay của cô run run suýt nữa đã giữ không nổi la bàn.
Triệu Nhã Mộng không lau vết máu bên miệng đi mà ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía lão già vẫn luôn mỉm cười nhưng ánh mát lại càng ngày càng đáng sợ kia. Đối phương đã đuổi giết cô mấy ngày. Sau khi tỉnh dậy, Triệu Nhã Mộng không tìm được bất kì ai khác trong thế giới này. Cô chỉ có thể cẩn thận suốt chặng đường, nhưng mọi thứ đều thay đổi sau khi cô gặp phải lão già kia.
Hơn nữa, mục đích của lão ta quá rõ ràng, dường như trước lúc tìm thấy cô thì lão đã biết vị trí của cô ở đâu nên sau khi xuất hiện bèn lập tức ra tay. Nếu Triệu Nhã Mộng không có một món bảo vật vô cùng quý giá do cha cô tặng, chống lại một đòn
trí mạng của lão thì e rằng cô đã chết từ lâu rồi.
Nhưng dù có bảo vật kia thì cuối cùng Triệu Nhã Mộng cũng bị nhốt ở đây. Cô cũng đã thấy được đối phương không muốn giết mình ngay mà muốn luyện sống cô thành Linh Khiếu đan gì đó mà lão đã nói.
Triệu Nhã Mộng cắn môi dưới. Cô không phẫn nộ, cũng không nói gì mà chỉ không ngừng vận chuyển tu vi trong cơ thể. Dù cho tu vi đã sắp khô kiệt, nhưng Triệu Nhã Mộng cũng vẫn luôn dồn hết toàn lực vào trong la bàn. La bàn này là một món Pháp Binh cấp tám cô mang từ Liên bang tới, xem như một trong những vật bảo mệnh của cô. Cộng thêm ấn ký Triệu Nhã Mộng ngưng tụ sau khi đạt được truyền thừa Ách Thương Cổ Trận khắc lên trên này khiến cho uy lực của la bàn trở nên lớn hơn.
Lúc này toàn lực khởi động, phối hợp với dây chuyền treo trên cổ thì có thể chống lại đòn tấn công của tu sĩ Nguyên Anh. Nhưng
Triệu Nhã Mộng cũng hiểu được uy lực của dây chuyền sắp đã sắp biến mất. Một khi uy lực của dây chuýên mất đi, e là cô cũng không thể chống chọi thêm được bao lâu nữa.
Mà Triệu Nhã Mộng cũng đã làm hết mọi cách để tự cứu bản thân rồi. Trong ba ngày trốn chạy này, lúc thì cô phun máu, lúc thì xé quần áo ra vất xuống chính là vì để phát tín hiệu cầu cứu. Nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy người thứ ba xuất hiện ở thế giới này. Cho dù Triệu Nhã Mộng luôn lãnh tĩnh, nhưng lúc này cũng cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Tuy vậy, Triệu Nhã Mộng không hề tuyệt vọng!
Bởi vì Triệu Nhã Mộng cô không phải là một kẻ yếu đuối. Cô có mục tiêu, lý tưởng và tín niệm riêng. Ẩn bên dưới về ngoài lãnh tĩnh kia là một ngọn lửa rực cháy, không đốt cháy người khác thì sẽ thiêu đốt chính bản thân mình.
Lúc này, sau khi nhận ra có lẽ quả thật sẽ không có ai tới cứu mình, sâu trong đáy mắt của Triệu Nhã Mộng ánh lên vẻ quyết đoán. Cô dùng cách rõ ràng sẽ dễ dàng bị lão già Nguyên Anh kia nhìn thấy, đôi tay nhanh chóng bấm pháp quyết. La bàn vốn còn có thể chống đỡ một thời gian nữa bỗng chấn động mạnh rồi đột nhiên tự nổ.
Uy lực tự nổ của Pháp Binh cấp tám vốn đã kinh người, huống gì trên đó còn có ấn ký Ách Thương Cổ Trận của Triệu Nhã Mộng. Như vậy, uy lực cú tự nổ này lại lớn nữa, lập tức liên chấn động bốn phương. Nó tạo ra một cơn gió lốc như dời non lấp bể cuốn phăng mọi thứ xung quanh.
Nơi nó đi qua, ngọn lửa màu lam cũng bị áp chế đến mức gần như tàn lụi, sơn cốc cũng chấn động sập xuống. Nểu xảy ra bất ngờ, có lẽ việc này cũng sẽ tạo thành sát thương với Nguyên Anh. Nhưng hiển nhiên, sự kiên quyết trong mắt Triệu Nhã Mộng ban nãy quá rõ ràng khiến lão già kia phát hiện được. Thế nên, lúc âm thanh
tự nổ vừa truyền ra thì lão đã lập tức lui về sau, tránh được lực trùng kích trực tiếp của cơn lốc. Đồng thời, lão cũng giơ tay phải lên, cách không chụp một cái. Ngọn lửa trên mặt đất vốn đang bị áp chế lại bùng lên mãnh liệt, tạo ra một bàn tay lửa thật lớn, chộp về phía Triệu Nhã Mộng.
Nhìn thấy việc tự nổ la bàn chẳng những bị đối phương tránh thoát, mà bản thân lại càng nguy hiểm hơn trước, Triệu Nhã Mộng vẫn có vẻ lãnh tĩnh nhưng trong mắt cũng xuất hiện vẻ bối rối và tuyệt vọng. Dù Triệu Nhã Mộng cũng đã bùng nồ tu vi để rút lui, nhưng tu vi của cô chỉ là Kết Đan, lại còn đang bị thương, sao có thể thoát được? Gàn như chớp mắt cô đã bị bàn tay lửa kia bắt lấy, kéo tới trước mặt lão tu sĩ Nguyên Anh kia.
“Cô bé, tâm cơ của ngươi còn chưa đủ sâu...”
Lão già cười, vừa dứt lời, tay phải đã giơ lên giật lấy sợi dây chuyền trên cổ Triệu Nhã Mộng rồi ném sang bên cạnh không
chút do dự. Dây chuýên kia lập tức nổ tung, tạo ra dao động còn mạnh hơn ban nãy. Lúc nó lan ra bốn phía, sắc mặt Triệu Nhã Mộng lập tức tái nhợt.
“Đầu tiên ngươi tự nổ la bàn thực tế là để lão phu mất cảnh giác, giúp dây chuyền cổ quái này phát uy. Cô bé, ngươi vẫn còn rất...”
Lão già mới nói tới đây, Triệu Nhã Mộng sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt không hề thay đổi lại đột nhiên há miệng, một cây phi châm bắn thẳng ra từ bên trong.
“Còn non lắm!”
Đôi mắt lão già đầy vẻ châm chọc, tay trái lập tức giơ lên, kẹp lấy cây châm bay tới trước mi tâm của mình. Nhưng lúc chạm vào cây đó, vẻ trào phúng của lão lập tức thay đổi. Cây châm kia tự tan ra, hóa thành sương mù màu xám bay thẳng tới hai mắt của lão.
Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới gần khiến cho lão già nhắm hai mắt lại theo bản năng. Ngay lúc mắt lão nhắm mắt, mặc dù sắc mặt Triệu Nhã Mộng vẫn tái nhợt nhưng vẻ tuyệt vọng và bối rối trong mắt đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự sắc bén. Cô giơ tay phải lên, ngón trỏ bấm mạnh vào ngón cái một cái.
Dường như trong ngón tay cái của cô có chứa một thứ gì đó rất nhỏ, nay bị cô nhấn một cái thì nó lập tức bị kích hoạt, bộc phát ra hai tia sáng một đỏ, một trắng.
Tia sáng màu trắng quấn ngược quanh cơ thể Triệu Nhã Mộng, tạo thành quầng phòng hộ. Còn tia sáng màu đỏ kia lại xông thẳng tới lão già Nguyên Anh. Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy trong ánh sáng màu đỏ rõ ràng có một miếng kết tinh không biết đã bị áp súc bao nhiêu lần, chỉ lớn bằng cỡ hạt gạo.
Một cỗ dao động kinh người phát ra từ trong hạt kết tinh kia, ầm 'âm nổ tung bằng dao động cực kì khủng bố và tốc độ khiến
lão già trở tay không kịp.
Hơn nữa, lúc nổ tung dường như nó còn chuyên môn nhằm vào linh khí, tạo thành ngán cách khiến tu vi người bị dính phải như bị phong ấn trong phút chốc. Đồng thời, trong lúc bài xích linh khí mãnh liệt, nó còn hóa thành một hố đen lớn cỡ nắm tay, giống như có thể xé rách và cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Đây chính là ... Thành quả tối cao của việc kết hợp khoa học kỹ thuật và linh lực của Liên bang... Bom Phản Linh!
Trong tiếng nổ tung, lão già phát ra tiếng hét thảm đầy thê lương. Huyết nhục trên người lão dần dẫn tan đi, dưới sự bảo vệ của quầng sáng màu trắng, Triệu Nhã Mộng cũng lui về sau. Nhưng thương thế của cô quá nặng, cho dù được bảo vệ thì cô cũng phun một ngụm máu lớn. Cơ thể suy yếu đến cùng cực, nhưng đôi mắt của Triệu Nhã Mộng vẫn đầy sắc bén, không có chút yếu đuối và tuyệt vọng nào.
Triệu Nhã Mộng không hề non nớt. Dù là vẻ kiên quyết cô cố ý lộ ra ban đầu, hay là vẻ bối rối hoặc tự nổ la bàn và dây chuyền sau này, tất cả đều vì khiến lão già Nguyên Anh kia mất cảnh giác. Khi đã khiến lão cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì nữa thì chính là lúc đòn sát thủ của cô chính thức bùng nổ.
Bởi vì Triệu Nhã Mộng hiểu rõ bản thân mình chỉ có một cơ hội nên cô phải cẩn thận hết mức.
"filepos0014026146">

Bạn cần đăng nhập để bình luận