Tam Thốn nhân Gian

Chương 634

Chương 634Chương 634
HƯƠNG HOA
Tf hông vào được ư?”
Thân thể của Vương Bảo Nhạc chấn động, hô hấp cứng lại, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
“Không phải tên Tạ Hải Dương đó cuỗm tiên chạy rồi đấy chứ?”
Vương Bảo Nhạc lập tức sốt ruột lấy nhẫn truyền âm ra thử liên lạc với Tạ Hải Dương lần nữa, nhưng vẫn không có kết quả gì. Trong lòng lại càng bực bội hơn, Vương Bảo Nhạc bèn khoanh chân ngồi xuống để suy nghĩ.
“Tạ Hải Dương không phải loại dùng mánh lới lừa đảo như thế...”
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc thì thở dài, mở cục vực linh võng của Liên bang trong nhẫn truyền âm ra. Sau khi thấy các tu sĩ Liên bang đang bàn bạc về chuyện chiến hạm, hồi lâu sau hắn lại lác đầu tạm gác chuyện về Tạ Hải Dương qua một bên, bắt đàu nhám mắt đả tọa.
Nhưng chỉ một lúc thì Vương Bảo Nhạc đang khoanh chân đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị, lại có suy nghĩ sâu xa hơn. Dù hắn đã gác chuyện của Tạ Hải Dương qua một bên, nhưng sâu trong nội tâm dường như lại có một thanh âm nói với hắn rang, tất cả những chuyện này rất kỳ lạ.
“Kim Đa Minh đột nhiên tới hỏi thám, Tạ Hải Dương mất liên lạc, không thể vào trò chơi...”
Vương Bảo Nhạc thì thào, hắn cảm thấy dường như có điểm nào đó liên kết ba sự kiện này lại, nhưng lại không thể nghĩ ra mấu chốt nẳm ở đâu. Lúc này, cũng chẳng còn tâm trí nào mà tu luyện nữa, Vương
Bảo Nhạc có cảm giác, nếu mình không thể tìm hiểu rõ ràng chuyện này thì khó mà an tâm được.
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm, bắt đàu nhớ lại từng cảnh tượng lui tới với Kim Đa Minh và Tạ Hải Dương. Một lúc sau Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở to hai mắt, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Hắn nhớ tới câu nói của Tạ Hải Dương lúc mình hỏi liệu trò chơi có bị sập hay không.
“Trừ khi ngươi nằm mơ, bằng không trò chơi không thể nào sập được!”
Lúc này, những lời đó nổ tung trong đầu Vương Bảo Nhạc như sấm đánh ngang tai, khiến cho thân thể của hắn run lên, tâm thần thì dậy sóng.
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên tia sáng đáng sợ, hồi lâu sau hắn lại im lặng với tay phải vào ngực áo tìm kiếm một phen, sau đó lấy chiếc mặt nạ mà chị đẹp đang nương náu ra.
Nhìn chiếc mặt nạ vẫn còn cảm xúc trên tay, nhưng lại hoàn toàn trong suốt kia, sắc mặt Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên vô cùng khó coi. Hắn lại loáng thoáng ngửi thấy hương hoa.
“Lại là mùi hương này...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, hắn nhớ rõ Lân đầu tiên mình ngửi thấy nó là ngay giây phút tiến vào chiến hạm rồi bị truyền tống ra.
Lúc này, thẻ ngọc truyền âm trong túi trữ vật của Vương Bảo Nhạc đột nhiên rung lên. Hắn cúi đầu nhìn thử, sau đó nheo mắt lấy thẻ ngọc truýên âm ra. Sau khi truýên linh lực vào thì bên tai chợt nghe thấy giọng nói đầy mỏi mệt của Phùng Thu Nhiên.
“Bảo Nhạc, ngươi tới động phủ một chuyến đi, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.”
Vương Bảo Nhạc đanh mặt lại, hai mắt nhắm chặt. Hồi lâu sau, khi hắn mở mắt ra thì trên mặt đã không lộ ra bất kỳ vẻ khác thường nào. Hắn đứng dậy đi ra khỏi đại điện, đến thẳng động phủ của Phùng Thu Nhiên. Trên đường đi hắn cũng chú ý nhìn quanh, thấy được rất nhiêu đệ tử Thương Mang Đạo Cung và tu sĩ Liên bang. Dù là Hứa Tông chủ, đại thụ hay là những người khác thì đều như thường, không có bất kỳ điểm khác thường nào.
“Không có sơ hở...”
Tất cả những thứ này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy hoảng hốt. Mãi cho đến khi tới trước cửa động phủ của Phùng Thu Nhiên, nhìn cửa động phủ nọ, Vương Bảo Nhạc mới dừng bước.
“Bảo Nhạc, vào trong đi.”
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa tới thì cửa động phủ đã từ từ mở ra, bên trong vọng ra thanh âm khàn khàn của Phùng Thu Nhiên, giống như cả thể xác lẫn tinh
thần đều vô cùng mỏi mệt, ngay cả giọng nói cũng chất đầy vẻ u sầu như đã nản lòng thoái chí.
“vẫn không có sơ hở...”
Nghe thanh âm của Phùng Thu Nhiên, cảm nhận được vẻ mệt mỏi và chán chường của Phùng Thu Nhiên trong động phủ, trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ. Hắn không lập tức đi vào động phủ mà đứng đó, cúi đầu lấy mặt nạ trong lồng ngực ra. Nhìn chiếc mặt nạ vẫn vô hình trong tay, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Hắn hiểu rõ, nám đó, mình cũng nhờ vào mặt nạ này nên mới chính thức xác định bản thân đang ở trong ảo cảnh lúc tham gia khảo hạch của Đạo viện Phiêu Miễu nám xưa. sở dĩ mặt nạ trong suốt là vì không thể bị biến ảo ra.
“Bây giờ ta đang ở trong ảo cảnh ư...”
Vương Bảo Nhạc nghiêng đầu nhìn xung quanh lẫn đất trời, tất cả đều cho cảm giác vô cùng chân thật khiển hắn im lặng lần
nữa. Nhưng nay mặt nạ trong suốt đã chứng minh, tất cả chỉ là giả.
Từ suy nghĩ này, Vương Bảo Nhạc cũng thôi diễn ra nguyên nhân Kim Đa Minh bái phỏng và Tạ Hải Dương mất tích.
“Nếu quả thật đây là giả thì có lẽ do Tạ Hải Dương quá thần bí nên ảo cảnh này cũng không thể biến ra hắn. Kim Đa Minh đến tìm ta, thoạt nhìn thì giống như muốn trao đổi cổ phần, nhưng thực tế là để nói cho ta biết rằng Tạ Hải Dương đã mất tích. Một khi ta tin thì xem như lắp được sơ hở cuối cùng này.”
Vương Bảo Nhạc thở phào. Một chuyện thì có thể nói là trùng hợp, nhưng sự kỳ lạ của Kim Đa Minh, Tạ Hải Dương mất tích, không thể vào trò chơi, mặt nạ biến thành trong suốt. Từng chuyện này khiến cho Vương Bảo Nhạc dàn lộ vẻ quyết đoán.
“Mộng cảnh cũng được, ảo cảnh cũng thế, cứ phá vỡ là xong!!”
Vương Bảo Nhạc thì thào, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía động phủ. Ngay khi thanh âm nghi hoặc của Phùng Thu Nhiên vọng ra từ trong động phủ, Vương Bảo Nhạc chợt giơ tay phải lên bộc phát tu vi toàn diện. Đế Khải nháy mắt đã xuất hiện, khí thế bừng bừng tung ra một quýên v'ê phía động phủ nọ.
Một quýên này bộc phát dưới trạng thái Chúc Đoạt Đế Khải, lại dung hợp ý chí của Vương Bảo Nhạc, ẩn chứa quyết tâm muốn phá hủy tất cả bức tường ngán cản. Nó lập tức tạo thành gió lốc 'âm 'âm lan ra xung quanh, quét qua động phủ. Đại điện động phủ của Phùng Thu Nhiên rung chuyển 'âm 'âm rồi vỡ nát. Thân ảnh của Phùng Thu Nhiên cũng nhanh chóng lao ra, cước bộ lảo đảo như bị trọng thương chưa lành. Lúc này, sắc mặt của cô vô cùng hoảng sợ, vừa xuất hiện đã quát to v'ê phía Vương Bảo Nhạc.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi làm gì đấy!! Chẳng lẽ ngươi cũng trúng mê hoặc của tộc Vị Ương như Diệt Liệt Tử ư!!”
Mê hoặc?'
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc sa sầm xuống, thân thể nhoáng lên một cái đã chủ động tới gần, tay phải siết chặt lần nữa. Lần này, cánh tay của đạo tử dung nhập trong tay phải Chúc Đoạt Đế Khải của hắn đột nhiên phát ra khí tức thần binh. Một cỗ dao động đáng sợ đến chính bản thân Vương Bảo Nhạc còn phải giật mình đột nhiên trỗi dậy từ cánh tay này, trực tiếp hóa thành một cánh tay xương hư ảo khổng Lô ngay trước mặt hắn, mang theo khí tức chết chóc như muốn phá nát hư vô, vỗ mạnh về phía Phùng Thu Nhiên.
Phùng Thu Nhiên biến sắc, trong mắt đầy vẻ tức giận và khó hiểu. Cô giơ tay lên, một thân tu vi Thông Thần bùng lên, tạo thành một cỗ sức mạnh nghiên áp như thay mặt thế giới, đánh mạnh về phía Vương Bảo Nhạc. Dù là khí thế hay cảm giác thì đều hơn hẳn Vương Bảo Nhạc, nhưng hình như vết thương của cô rất nặng nên khí thế kia không thể giữ được lâu, bản thân cô cũng
không có nhiêu sát khí, trước khi trấn áp còn quát một tiếng.
“Vương Bảo Nhạc, đừng để bị tộc Vị Ương mê hoặc, tỉnh lại đi!”
Cảm nhận khí thế và nghe những gì Phùng Thu Nhiên nói, toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên, tóc dài bay lượn, quần áo bị thổi bay phấp phới. Thậm chí, thân thể hán đều cảm thấy đau đớn, tất cả mọi thứ quá mức chân thật nên hắn không khỏi dao động. Nhưng mặt nạ trong suốt, dị thường của Kim Đa Minh và Tạ Hải Dương khiến hàn quang lóe qua đáy mắt của Vương Bảo Nhạc. Hắn hét lớn một tiếng, bàn tay xương hư ảo do Chúc Đoạt Đế Khải trên tay phải tạo thành vẫn vỗ mạnh về phía Phùng Thu Nhiên.
Trong tiếng nổ mạnh, Phùng Thu Nhiên hét thảm một tiếng, giống như trước đó bị thương quá nặng, không thể duy trì khí thế nên chỉ nháy mắt đã biến mất. Đồng thời, thương thế của cô có vẻ cũng nghiêm trọng hơn do lần ra tay trước đó, tu vi tụt dốc,
nên dưới một kích thần binh của Vương Bảo Nhạc thì thân thể cô lại chấn động dữ dội, miệng phun máu tươi ngã ra đất. Cô nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cay đắng, thanh âm suy yếu xen lẫn mơ hồ, thì thào.
“Diệt Liệt Tử bị mê hoặc, ngươi cũng bị mê hoặc... Vương Bảo Nhạc, ngươi tỉnh lại đi, tất cả ở đây đều là thật chứ không phải giả như ngươi vẫn nghĩ đâu!!”
“Mê hoặc ư...”
Vương Bảo Nhạc im lặng nhìn Phùng Thu Nhiên nằm bên dưới. Hắn có thể nhìn ra, sở dĩ Phùng Thu Nhiên không chịu nổi một kích là vì cô vốn đã bị trọng thương từ trước, phối hợp với giọng điệu kêu mình tỉnh lại lúc này lại cực kì chân thật.
Mà nguyên nhân khiến Phùng Thu Nhiên bị trọng thương cũng đã được thể hiện trong lời nói của cô, ấy chính là... Diệt Liệt Tử bị tộc Vị Ương mê hoặc giống như mình, hoài nghi tất cả mọi thứ bây giờ đều là giả.
“Đây là tộc Vị ương mê hoặc, có phải ngươi ngửi thấy hương hoa kỳ lạ hay không. Đó chính là biểu hiện bị dính mê hoặc trước khi chúng ta bị truyền tống về đấy!”
Khí tức của Phùng Thu Nhiên vô cùng hỗn loạn, trong mắt đây vẻ lo lắng như muốn thuyết phục Vương Bảo Nhạc, khiến hắn hiểu nơi này không phải giả.
"filepos0013690741">

Bạn cần đăng nhập để bình luận