Tam Thốn nhân Gian

Chương 501

Chương 501Chương 501
THANH HỎA ĐẢO CHỦ
Nhiệm vụ thu thập lệnh bài thân phận này có nhiêu mức thưởng chiến công rõ rệt đối với các lệnh bài khác nhau, ví như lệnh bài thân phận của đệ tử ngoại môn thì mỗi cái được cấp một trăm chiến công.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc giật nảy mình, nếu như không có đối lập thì thôi, nhưng có cả đống nhiệm vụ chỉ toàn vài điểm hoặc mấy cái vài chục điểm ít ỏi trước đó để so sánh thì một tấm lệnh bài đệ tử ngoại môn có thể nhận được một trăm chiến công đúng là rất nhiêu.
“Hiện tại mình được tính là đệ tử gì nhỉ? Từ khi mình đến Thương Mang Đạo Cung tới giờ vẫn chưa được phát lệnh bài thân phận nữa...”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, nhớ tới thực lực của Thương Mang Đạo Cung mà chị đẹp từng nói, lại nhìn Thương Mang Đạo Cung của hiện tại, một suy đoán dàn hiện lên trong đầu hắn.
“Có lẽ nơi này không phải Thương Mang Đạo Cung thật sự, Thương Mang Đạo Cung thật sự đã bị vây ở phân thân kiếm cắm vào giữa Mặt Trời... Lệnh bài mà nhiệm vụ này yêu cầu chính là dấu hiệu thân phận của đệ tử Thương Mang Đạo Cung trước kia!”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục xem xét, chẳng mấy chốc đã thấy được điểm chiến công ban thưởng cho một tấm lệnh bài đệ tử nội môn, mỗi tấm được một ngàn điểm chiến công!
Chuyện này khiến cho trống ngực của Vương Bảo Nhạc tăng mạnh, nhất là khi thấy phàn thưởng chiến công cao hơn thì hai mắt trợn trừng.
“Đệ tử hạch tâm được hai vạn điểm!”
“Lệnh bài trưởng lão... Hai mươi vạn điểm!!!”
“Còn có... Mẹ ơi, lệnh bài Thái thượng Trưởng lão lại được tới... năm trám vạn điểm!”
Hai câu trước đó Vương Bảo Nhạc còn có thể dằn được rúng động trong lòng xuống, nhưng mục lệnh bài Thái thượng Trưởng lão trị giá năm trăm vạn điểm chiến công lại khiến Vương Bảo Nhạc giật mình bật thốt thành lời.
Tiếng kêu của hắn cũng bị một tu sĩ Thương Mang Đạo Cung đã nhận nhiệm vụ và sắp sửa rời khỏi ở bên cạnh nghe thấy. Tu sĩ này ngước mắt nhìn thoáng qua Vương Bảo Nhạc một cái, trong lòng vốn đang lấy làm khinh thường, nhưng sau khi thấy vóc dáng của Vương Bảo Nhạc thì vẻ mặt của tu sĩ này cũng dịu hẳn xuống. Dù nhìn ra Vương Bảo Nhạc không phải tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung mà là tu sĩ Liên bang đến từ Trái Đất mà dạo gần đây tông môn hay nhắc tới, nhưng vì dáng
người của Vương Bảo Nhạc, cũng sinh ra vài phần kính trọng với hắn nên đứng bên cạnh mỉm cười nói.
“Nếu ông đây có thể lấy được lệnh bài Thái thượng Trưởng lão thì có ngu mới đi đổi năm trăm vạn điểm chiến công. Dựa vào quyền hạn của nó, một khi lấy được thì có thể hiệu lệnh cho toàn tông môn ấy chứ!”
Nghe thấy người bên cạnh nói vậy thì Vương Bảo Nhạc nghiêng đầu qua nhìn, sau đó lập tức mở to hai mắt. Vị tu sĩ bên cạnh hân lúc này có một gương mặt trẻ con, nhìn không ra tuổi thật, nhưng tu vi cũng là Kết Đan sơ kỳ giống hắn, hình như cũng có chút thân phận, đám đệ tử xung quanh nhìn thấy hắn đều rất khách khí.
Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng hơn hết là... trong mắt Vương Bảo Nhạc thì vóc dáng của người nọ cũng như hạc giữa bầy gà, nổi bật hơn người, đồng thời cũng mi nhon chẳng khác gì mình.
Vương Bảo Nhạc nhìn tu sĩ béo này vài cái, người nọ cũng lướt qua bụng của Vương Bảo Nhạc, trong mắt đây vẻ tán thưởng, mỉm cười nói.
“Dáng người của đạo hữu không tệ chút nào!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, hắng giọng đáp.
“Nếu như dáng người của chúng ta đều tuyệt vời như thế, chi bàng kết bạn nhé!”
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc lấy từ trong vòng tay trữ vật một túi đô án vặt đã xé vỏ rồi đưa cho tu sĩ béo nọ.
Tu sĩ béo này vốn còn định nói thêm gì đó, nhưng vừa thấy đồ ăn vặt thì lập tức quên béng lời mình muốn nói... Hắn ta cầm lấy rồi ngửi một cái, lấy một miếng cho vào miệng thưởng thức, hai mắt lập tức sáng rực lên.
“Tuy là mùi vị là lạ nhưng án cũng không tệ lắm!”
Nói xong hắn lại lấy vài quả trái cây ra ném cho Vương Bảo Nhạc.
Cứ thế, hai người trao đổi đồ án vặt với nhau xong thì xem như quen biết, mặc dù không nói gì nhiêu nhưng cũng lưu số liên lạc của đối phương lại, sau đó tự mình rời khỏi.
Nửa tháng tiếp theo, tuy Thương Mang Đạo Cung vẫn chưa có sắp xếp gì cho Vương Bảo Nhạc, nhưng ngoại trừ tu luyện ra thì Vương Bảo Nhạc cũng ra sức làm quen với vị tu sĩ béo tên Vân Phiêu Tử nọ. Thỉnh thoảng, Vương Bảo Nhạc lại chia một chút đồ ăn vặt ít ỏi còn lại của mình cho đối phương, mà thân là những người béo mi nhon, tình hữu nghị của họ cũng được thành lập trong quá trình trao đổi đồ án vặt này.
Dù tình hữu nghị này chỉ vừa được gầy dựng và vẫn còn mong manh, nhưng dẫu sao đây cũng là vị tu sĩ bản địa đầu tiên mà Vương Bảo Nhạc quen được ở Thương Mang Đạo Cung này.
Mặc dù người này không phải cùng phái với Phùng Thu Nhiên, nhưng cũng chẳng thuộc về phe Diệt Liệt Tử, mà là một trong những đệ tử của Du Nhiên, có thái độ trung lập trong việc kết minh với Liên bang.
Sở thích của hai người khá giống nhau nên bình thường cũng có rất nhiêu chủ đề trò chuyện, Vương Bảo Nhạc nhân cơ hội tìm hiểu xem tại sao đến nay mình vẫn chưa được an bài cụ thể. Vị Vân Phiêu Tử này cũng có chút bản lĩnh, chẳng mấy chốc đã giúp Vương Bảo Nhạc tìm hiểu được nguyên nhân.
sở dĩ, Vương Bảo Nhạc tới đây đã hơn một tháng mà vẫn chưa được an bài ra các đảo nhỏ như bách tử Liên bang còn lại, không phải vì Thương Mang Đạo Cung muốn giữ hắn ở lại sơn môn, mà vì hắn là người duy nhất có tu vi Kết Đan, đồng thời cũng là người đứng đầu trong bách tử Liên bang. Phùng Thu Nhiên vốn muốn đưa Vương Bảo Nhạc tới một hòn đảo có mức độ linh khí nồng đậm gần với đảo do Nguyên Anh trấn thủ để hắn một mình hưởng hết linh khí và tài nguyên trên đó.
Mà hòn đảo này cũng đã được chọn ra từ lâu rồi, nó là một hòn đảo có thể xếp vào top 20 trong số các đảo nhỏ của Thương Mang Đạo Cung. Trong đó, có một linh mạch, đồng thời còn có một loại dược liệu tên Thanh Hỏa thảo, mặc dù không quý giá gì nhưng nếu trồng trên đảo này thì tỷ lệ sống sót và phát triển lại cực kì cao, nên giá trị của Thanh Hỏa đảo này cũng rất cao khiến cho bên phe Diệt Liệt Tử phản đối kịch liệt. Đồng thời, bọn họ cũng đã có an bài về ứng cử viên cho chức Đảo chủ của hòn đảo này, hai bên tranh giành khiến
việc an bài cho Vương Bảo Nhạc bị kéo dài tới tận hôm nay.
“Nhưng Bảo Nhạc huynh cũng không cần sốt ruột đâu, ta nghe nói hình như hai vị trưởng lão đã thỏa hiệp và thống nhất với nhau, chắc là điêu lệnh của ngươi cũng sắp được đưa xuống rồi đấy!”
Mặc dù Vân Phiêu Tử cảm thấy Vương Bảo Nhạc khá hợp ý nhưng cũng không định quen thân gì, chẳng qua hắn là người khéo đưa đẩy, thích đầu tư, lại thấy Vương Bảo Nhạc khá thuận mắt nên cả những tiếp xúc trước đó lẫn nhắn nhủ hôm nay đều xem như một loại đầu tư.
Sau này có thu hoạch thì tốt, nếu không có... thì mình cũng chẳng mất gì, nên sau khi nhắn nhủ xong thì Vân Phiêu Tử lại vỗ bụng rời khỏi phòng của Vương Bảo Nhạc.
Sau khi tiễn Vân Phiêu Tử đi, Vương Bảo Nhạc nheo mắt quay về phòng, nghĩ tới lời Vân Phiêu Tử đã nói lúc trước nên cũng có chút chờ mong với sắp xếp của Thương Mang Đạo Cung.
Dù sao thì hắn cũng không muốn ở lại phòng khách này, mỗi ngày đi ra ngoài chỉ toàn bị ngó lơ hoặc xem thường.
Tin tức mà Vân Phiêu Tử mang tới cũng là thật, quả nhiên, chưa tới ba ngày thì điều lệnh của Vương Bảo Nhạc đã được đưa xuống. Sáng hôm sau, hắn phải tới Ngoại Sự các báo danh, sau đó Ngoại Sự các sẽ dẫn hắn và đồ đệ Lương Long của Diệt Liệt Tử cùng tới Thanh Hỏa đảo, cả hai sẽ cùng quản lý và hưởng tài nguyên trên đảo này!
“Lương Long?”
Sau khi nhận được điều lệnh, Vương Bảo Nhạc nhướng mày, trong đầu nhớ lại tên tu sĩ thanh niên khiến hắn chán ghét trong Thiên Vấn điện ngày đó.
“Đây là muốn để ta và hắn đấu một trận à?”
Vương Bảo Nhạc cười khẩy, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, sau đó bắt đ'âu đả tọa nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Vương Bảo Nhạc mở mắt ra, đứng dậy rời khỏi căn phòng này, đi thẳng tới Ngoại Sự các.
Vương Bảo Nhạc tới không sớm lắm nên khi hắn tới thì Lương Long đã có mặt ở đó, bên cạnh tên này còn có một lão giả Kết Đan hậu kỳ. Lão giả này mặc đạo bào, thân thể gầy còm, chỉ có đôi mắt là lóe sáng. Đây đúng là quản lý phụ trách dẫn đường cho hai người bọn họ của Ngoại Sự các lần này.
Ông ta không ngó ngàng gì tới Vương Bảo Nhạc, cũng chẳng để ý gì Lương Long, ông thuộc phái trung lập, không muốn bị cuốn vào trận chiến phe phái của hai vị trưởng lão kia, nên sau khi Vương Bảo Nhạc tới thì lão giả này chỉ nói một câu rồi lập tức phất áo bay ra.
Hai người các ngươi, đi theo ta!
Trong mắt Lương Long mang theo hàn quang, sau khi nhìn Vương Bảo Nhạc một cái thì cười lạnh bay theo sau lưng lão giả nọ. Vương Bảo Nhạc thì vẫn bình tĩnh như thường nhưng cũng cảm nhận được tu vi của Lương Long giống như đã mạnh hơn trước một chút, rõ ràng sắp có chỗ đột phá nên sâu trong mắt cũng có tia sáng lóe lên. Hắn cũng bay theo lão giả nọ, ba người hóa thành ba đạo cầu vồng bay xuyên qua hòn đảo sơn môn của Thương Mang Đạo Cung, lao thẳng tới phía xa giữa biển dung nham nóng chảy.
"filepos0010992731">

Bạn cần đăng nhập để bình luận