Tam Thốn nhân Gian

Chương 350

Chương 350Chương 350
THÚ TRIỀU BẮT ĐẦU
íí/^» huyện gì thế này... Tên béo này
1 chính là Vương Bảo Nhạc đấy à?”
“Đây là anh hùng trong truyền thuyết đẩy ư? Chắc là hắn rồi, không thì tại sao ai cũng có cả vạn người mà hắn chỉ đi một mình chứ!”
“Còn cả con lừa kia nữa, tự dưng ta lại nhớ đến truyền thuyết bắt đầu với một con lừa...”
Toàn bộ người dân trong Liên bang đều ngớ người ra, cảm giác đối lập trong đợt khảo hạch tân khu Sao Hỏa này quá mức rõ rệt. Người khác thì bận rộn ngút trời, người đông như kiến, Vương Bảo Nhạc bên này thì chỉ có một người một lừa khiến cho bao nhiêu người phải ghé mắt nhìn theo, tiếng xôn xao cứ vang lên không ngừng.
Ngay cả bốn đạo viện cũng có không ít người thấy được cảnh này, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, người của Đạo viện Bạch Lộc thì khinh bỉ ra mặt, có kẻ còn cười lạnh mai mỉa.
“Chỉ biết lòe thiên hạ, không biết lượng sức mình!”
So với Đạo viện Bạch Lộc thì người trong Đạo viện Phiêu Miễu lại có thái độ khác hằn. Mấy người Liễu Đạo Bân nhìn thấy Vương Bảo Nhạc một mình một lừa như thế thì đều ngơ ngác, nhưng Liễu Đạo Bân lại phản ứng cực nhanh, thấy xung quanh lặng ngắt như tờ thì lập tức hô to.
“Không hổ là đàn anh vĩ đại nhất từ trước đến nay của Đạo viện Phiêu Miễu chúng ta. Mọi người đã thấy chưa? Đây chính là tinh thần bất khuất không hề sợ hãi, theo đó là phong thái đứng trước vạn người mình ta chấp hết!!”
Liễu Đạo Bân cố gắng sắp xếp câu từ hét thật to. Hán vừa nói xong thì có không ít người xung quanh hưởng ứng theo, ai nấy đều nhìn Liễu Đạo Bân với ánh mắt cực kỳ bội phục khi nói được mấy lời này.
Cùng lúc đó, sau khi xem livestream thì Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lại vỗ trán câm nín, nhưng trong lòng lại chua xót không thôi, cuối cùng đành thở dài một tiếng.
Cả Trác Nhất Phàm lẫn Triệu Nhã Mộng ở những nơi khác cũng thấy được cảnh này. Cả hai đều bất đắc dĩ nhưng chẳng hề bất ngờ mấy, như thể đã quen với mẩy hành động kiểu này của Vương Bảo Nhạc rồi.
Lúc này, không chỉ dân chúng ở Trái Đất mà người trong Sao Hỏa cũng xôn xao không kém. Trong Học viện Đạo Lam, tất cả lão sư và học tử đều dõi theo, trong đó có Kim Đa Trí là to mồm nhất. Chẳng qua, hắn không nói hoa hòe được như Liễu Đạo Bân, chủ yếu miêu tả phong thái và dáng người uy vũ bất phàm của Vương Bảo Nhạc mà thôi.
Tại tân khu Sao Hỏa lúc này, Vương Bảo Nhạc hoàn toàn không để ý đến chuyện mình đã thu hút ánh mắt của bao người. Thậm chí, hắn cũng chẳng quan tâm xem mọi người nghĩ gì, bởi vì hắn cũng đang buồn bực vì tốc độ ăn cỏ của con lừa khiến hắn không hài lòng chút nào.
Đồng thời, hắn cũng thấy khu vực hai bên của mình là Trác Nhất Tiên và một người khác đến từ quân đội Sao Hỏa. Người đến từ quân đội Sao Hỏa kia cực kỳ vô sỉ, mỗi người đi theo hắn đều được phân phối mười Bảo Nhạc Pháo, mười vạn ống pháo xếp thành một hàng cực kỳ bề thế.
Vậy thì thôi đi, nhưng tên Trác Nhất Tiên bên kia còn quá đáng hơn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã chế tạo ra được một bức tường thành...
Bức tường này đen nhánh chẳng khác gì thành đồng vách sắt, đồng thời mấy người đi theo hắn còn lấy ra cả đống hỏa thần pháo và vô số pháp khí to lớn khác, sau đó liên tục chế tạo, uy lực và khả năng chống đỡ của nó nhất định sẽ rất cao.
Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, những ứng cử viên khác cũng lũ lượt ra tay, khoa trương nhất không phải Trác Nhất Tiên và tên trong quân đội Sao Hỏa mà là... Lý Di!
Chỗ Lý Di mang theo hơn vạn người bố trí trận pháp. Từ xa nhìn lại, chỗ cô ta có ánh sáng chói mắt bừng lên, từng đạo quang mang đan xen với nhau, tạo thành một mô hình vòng tròn khổng lồ phát ra linh khí kinh người, đồng thời còn có cảm giác tương hỗ với phong ấn bên trong hang thẫn binh. Đúng là không hề tầm thường chút nào!
“May mà ta đã chuẩn bị trước khi tới đây...” Vương Bảo Nhạc tự động viên bản thân một phen, dù muốn lờ mấy hành vi xa xỉ của những người còn lại nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn vài lần. Khi thấy cán cứ của những người khác dần thành hình trong sự giúp đỡ của vạn người đi theo thì hắn khó mà yên lòng được. Tất cả khiến hắn vừa thèm vừa tủi thân, quay đầu lại thấy con lừa lại lười nhác thì lại bước lên đá nó một cú.
“Tranh thủ làm việc đi!”
Con lừa ấm ức quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó lại ủ rũ đi ăn cỏ...
Qua nửa canh giờ, trong sự theo dõi của cả Liên bang, khu vực của chín ứng cử viên còn lại đã có thành quả sơ bộ, có thể chống lại một phần thú triều, ai nấy đều hận không đủ thời gian nên chẳng dám lười biếng.
Từ xa nhìn lại, tiếng nổ mạnh và bốp bốp vang lên không ngừng, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, thoạt nhìn vô cùng bề thế, mà Vương Bảo Nhạc thì vẫn cứ một người một lừa.
Nhất là con lừa hay lười biếng, cuối cùng, dù Vương Bảo Nhạc đá liền tù tì mấy cái thì nó vẫn đứng đực ra đó không chịu làm, thậm chí còn lăn lộn trên đất...
Trong ánh mắt cổ quái và câm nín toàn tập của người dân Liên bang, Vương Bảo Nhạc cũng thở dài cảm khái, nhìn cảnh tượng hoang vu trên khu đất của mình, cuối cùng đi đến một khu đất có vẻ khá xốp.
Nơi này cùng có nhiêu cỏ dại mọc, mặc dù con lừa lười biếng nhưng khu này cũng đã được án sơ sơ.
Sau khi đi vài bước, Vương Bảo Nhạc dừng lại, vỗ lên túi trữ vật, sau đó lấy ra một cái ghế nhỏ trong ánh nhìn ngơ ngác của bao người...
Vương Bảo Nhạc ngồi xuống ghế, có vẻ như thấy buồn chán nên hắn lại lấy một túi cánh gà ra từ túi trữ vật rồi ngồi gặm...
Hai mắt của con lừa ngồi gần đó lập tức sáng lên, vội vàng chạy đến trước mặt Vương Bảo Nhạc, nhìn chàm chàm vào cánh gà mà nhỏ cả dãi, trên mặt đây vẻ nịnh nọt, thậm chí còn ra sức lắc đuôi nữa.
“Mày là lừa hay chó thế hả! Không biết học đâu ra cái tật này! Còn biết cả vẫy đuôi nữa!! Mất hết cả mặt lừa...”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt nhưng vì nghĩ đến cảm xúc của con lừa nên vẫn ném mấy cục xương gà ăn dở ra.
Con lừa cũng chẳng ghét bỏ, há miệng nhai rôm rốp, sau đó lại vẫy đuôi...
Tất cả cảnh này đương nhiên cũng đập vào mắt dân chúng Liên bang đang xem livestream. Trước đó, bọn họ vốn đã để ý bên phía Vương Bảo Nhạc rồi, nay thấy hắn còn ngồi án thì ai cũng phải dở khóc dở cười.
“Cái tên này thật là... Lúc này rồi mà còn lo án, chẳng trách lại béo như thế!!”
“Vương Bảo Nhạc này quá đáng thật đấy! Con lừa đáng yêu như thế, còn giúp hắn làm việc mà chỉ cho nó án xương là sao? Trước khi cho hắn còn kiểm tra xem có còn sót thịt hay không nữa!!”
“Thương con lừa quá!!”
Vô số tiếng ồn ào bàn tán vang lên. Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu bất lực ôm trán, không biết phải nói gì nữa, Liễu Đạo Bân cũng há hốc mồm, sau khi vắt hết óc thì mới vỗ đùi bôm bốp.
“Đúng là khí thế núi lở không sờn mà! Người khác ai nấy cũng sợ hãi căng thẳng, riêng Học trưởng Bộ Viện kỷ vĩ đại của chúng ta thì vẫn cứ ung dung như thường, nhìn thì như hắn đang ăn vặt thôi nhưng đây lại là biểu hiện của việc nhẹ nhàng khoan thai, mặc kệ khó khăn, trí châu trong tay, mọi việc đều trong dự liệu đây mà!”
Lời của Liễu Đạo Bân lập tức khiến cho các đệ tử xung quanh càng thêm bội phục nhưng không phải phục Vương Bảo Nhạc, bọn họ phục tài bịa chuyện của Liễu Đạo Ban-
Lieu Đạo Bân cũng cảm thấy mình phản ứng đủ nhanh, vừa đắc ý vừa nhân lúc không ai để ý mà mở nhẫn truyền âm lên, nhỏ giọng nói.
“Đừng nói nhiêu, Vương Bảo Nhạc có ơn tri ngộ với ta. Cho dù chỗ Lý Di cược 1 ăn 3000, còn Vương Bảo Nhạc 1 án 1000 thì ta cũng phải đặt cho Vương Bảo Nhạc 10 viên linh thạch!!! À còn nữa, đặt Lý Di 1000 linh thạch cho ta nhé!!”
Bởi vì quy mô và tiếng tăm của đợt khảo hạch tân khu Sao Hỏa lân này khá lớn, có không ít đại nhân vật giấu mặt mở sòng cược xem ai sẽ thắng, tin tức truyền đi khắp Liên bang, cả tu sĩ lẫn dân chúng đều có thể tham dự.
Trong đó, tỉ lệ cược Vương Bảo Nhạc thắng là 1000, Lý Di thì là 3000, lúc khảo hạch bắt đầu thì người đặt cược ngày càng nhiều, nhưng so với Vương Bảo Nhạc thì Lý Di vẫn được đặt nhiều nhất!
Thời gian trôi qua, khi Vương Bảo Nhạc và con lừa ăn chừng mười túi chân gà thì một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa đột nhiên phát ra từ trong hang động phong ấn thẫn binh ở giữa.
Tiếng nổ này chẳng khác gì sấm rền, đám Lý Di lập tức căng thẳng ra mặt, bắt đầu ra lệnh chuẩn bị nghênh chiến.
Bọn họ biết rõ, đợt khảo hạch này từ giờ mới chính thức bắt đầu!
Vương Bảo Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn lên, gằn như đúng lúc này, phong ấn trên hang thần binh đột nhiên mỏng đi, cố ý lộ ra một khe hở...
Chỉ trong nháy mắt đã có vô số tiếng rít gào của hung thú vang lên, từng con hung thú dữ tợn như bị hư thối lao ra với khí thế ngập trời!
"filepos0008016586">

Bạn cần đăng nhập để bình luận