Tam Thốn nhân Gian

Chương 336

Chương 336Chương 336
CÓ THỨC ĂN TỚI GẦN...
T ừa mới vào đã kích thích thế Ỵặ rồi...”
Trong khe hở, Vương Bảo Nhạc chạy nhanh, nheo mắt cảnh giác xung quanh. Thực ra, từ khi vừa vào động máu này thì đã vô cùng quỷ dị, mà những thi thể kia lại xuất hiện quá bất ngờ.
“Nhưng hầu hết chỗ thi thể kia đều là xác ướp cổ... không thấy có tu sĩ Liên bang ở trong đó. Như vậy xem ra khả năng sống sót của Lâm Thiên Hạo vẫn rất cao.”
Vương Bảo Nhạc phán đoán xong thì đột nhiên giơ tay phải lên chém một đao, một bàn tay và cái đầu lâu vừa chui ra từ trên vách tường bên phải hắn đã bị chém đứt.
“Chưa kể từ khi vào đây đến giờ, Minh Hỏa trong cơ thể mình lại sôi trào lên, nhất là càng tiến tới thì càng mãnh liệt hơn...”
Vương Bảo Nhạc nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Thực ra, kể từ khi vào khe hở này đến giờ, nhân lúc xung quanh không có ai, Vương Bảo Nhạc đã từng thử thả Minh Hỏa của mình ra xem có tác dụng gì với mớ thi thể này hay không, nhưng chẳng hiểu tại sao, mặc dù Minh Hỏa có thể đả thương những thi thể này nhưng bị đốt cháy xong thì chúng lại phát cuồng, đôi mắt vốn đục ngầu lại lộ rõ vẻ khao khát, liêu mạng lao về phía hắn.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc giật mình, lập tức thu hồi Minh Hỏa, trong lòng cũng hiểu nhất định là chúng có liên quan tới Minh Hỏa. Hắn lại nhớ đến lời chị đẹp đã nói, Minh Pháp sơ kỳ tuyệt đối không thể tùy tiện để lộ Minh Hỏa.
“Chị đẹp nói đúng lắm, mình vừa mới thả ra thì đám thi thể kia đã nổi điên rồi...”
Vương Bảo Nhạc hạ quyết tâm, không đến lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không dùng đến Minh Hỏa, sau đó một đường chạy nhanh men theo khe hở, dần thấy được lối ra.
Lối ra của nó cũng là trong lối đi, thực ra trong hang máu này chỉ có một lối đi, còn mấy khe hở khác thì thông với nhau nên lối vào và lối ra đều là trong lối đi, chỉ khác chỗ mà thôi, cũng có một phần càng đi vào thì càng hẹp, cuối cùng lại vào ngõ cụt, phải tự mình đào đất để chui ra.
Vương Bảo Nhạc xem như may mắn, khe hở hắn chọn không cần phải đào bới gì, nay thấy đã đến lối vào thì hai mắt của hắn lóe sáng, đàn muỗi trong cơ thể nhanh chóng bay thẳng ra bên ngoài.
Mượn tầm nhìn của đàn muỗi, Vương Bảo Nhạc lập tức thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài, lối đi ở đoạn này rất yên ắng, không có thi thể, chỉ có trên mặt đất là mọc không ít cây cỏ màu đỏ mà thôi.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc thở phào một hơi nhưng chẳng dám lơ là, quay đầu lại nhìn con lừa đang xoắn xuýt nhìn chân của một cỗ thi thể vừa bị Vương Bảo Nhạc chém đứt, dường như muốn ăn nhưng lại thấy dở quá nên lại phân vân.
“Suốt ngày chỉ biết có án thôi!”
Vương Bảo Nhạc trừng con lừa một cái rồi không để ý tới nó nữa. Lúc trước, hắn cũng phát hiện, mặc dù tu vi của con lừa này chỉ là Chân Tức tầng ba nhưng có vẻ sắp sửa đột phá rồi. Hơn nữa ý thức tự bảo vệ bản thân của nó rất cao, khi nãy hỗn loạn là thế mà nó có thể dựa vào tốc độ của bản thân để đuổi kịp hắn. Từ đầu chí cuối cũng không có thi thể nào chộp được nó, có thể thấy con lừa này vẫn còn một vài năng lực nào đó mà mình không biết nên Vương Bảo Nhạc không để ý tới nó nữa, thân thể nhoáng lên một cái, chui ra khỏi khe hở. Sau khi ra lối đi thì hắn lại nhìn quanh một phen, thông qua trình độ sôi sục của Minh Hỏa trong người để cảm ứng phương hướng một phen, sau đó định bước tới
trước.
Nhưng đúng lúc này, đám cây cỏ màu đỏ xung quanh động nhiên lay động, sau đó nhanh chóng bộc phát. Chúng nó dài ra chỉ trong chớp mắt, đồng thời trong lòng đất, vách tường bốn phía cũng có vô số cỏ máu mọc ra tua tủa, như vô số cái xúc tu muốn cuốn lấy Vương Bảo Nhạc, khe hở sau lưng Vương Bảo Nhạc cũng như thế. Có thể nói, nó đã phong kín toàn bộ lõi đi của hắn. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc giật mình hoảng sợ, Pháp Binh trong tay lóe sáng, lập tức chém ngang một nhát.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, mặc dù chặt đứt rất nhiêu cỏ máu nhưng số lượng cỏ ở đây quá nhiêu, lại cực kỳ kiên nhẫn. Đáng sợ nhất là chúng nó đều có sức mạnh ăn mòn, sau khi chạm vào người thì ngay đến kẻ da dày thịt béo như Vương Bảo Nhạc cũng phải thấy đau đớn.
Nhất là số lượng quá nhiêu, mặc dù Vương Bảo Nhạc có thể tốn một chút thời gian để chui lại vào khe hở nhưng nếu muốn vượt qua khu cỏ máu này thì đúng là vô cùng khó khăn.
Dù là thiểm điện, viêm bạo hay thủ đoạn khác đều không tạo thành ảnh hưởng gì lớn đối với đống cỏ máu này. Thậm chí, hắn cũng đã lấy cả con rối ra thử nhưng cũng vô dụng, chằng mấy chốc thì chúng đã bị cỏ máu chui vào bên trong để ăn mòn.
Cuối cùng, hắn chém đến bực mình, trong mắt lóe hàn quang, đang định lấy Minh Hỏa ra thử thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đầy vui sướng của con lừa phát ra từ trong khe hở đã bị phong kín kia.
“Connnn!”
Nghe tiếng kêu này, Vương Bảo Nhạc còn lấy làm lạ, quay đầu nhìn sang thì lập tức thấy con lừa hai mắt hưng phấn há miệng nhai lấy nhai để đống máu cỏ nọ.
Thế này cũng được à?;
Vương Bảo Nhạc ngớ ra, chợt nhớ tới chuyện lúc ở học viện bị mà đói thì nó còn án cả cây cối.
Rõ ràng mùi vị của đống cỏ máu này ngon hơn thịt thối kia nhiêu lắm nên nó càng ăn nhanh hơn, tâm trạng cũng sung sướng vô bờ. Trong thời gian Vương Bảo Nhạc quay đầu nhìn lại thì nó đã ăn hết cỏ máu trong khe hở, sau đó hớn hở chạy ra ngoài. Thấy bên ngoài vẫn còn nhiều đồ ăn như thế thì nó lại kích động đến mức toàn thân run rẩy, nhảy tưng tưng vài cái.
“Connn! Connnnn!”
Vương Bảo Nhạc cũng mừng rỡ vô cùng, vừa ra sức chém vừa để ý chuyện ăn của nó nhưng chỉ chốc lát hắn đã thấy bất mãn, phát hiện lúc con lừa này án cỏ còn nhảy tưng tưng nên hét lớn một tiếng.
“Tránh ra, đây toàn là đồ tốt nên mày không được ăn hết, tao phải chém chúng vê!”
Vương Bảo Nhạc quát to rồi ra sức chém, lời nói và hành động của hắn khiến cho con lừa kia sốt ruột, hai mắt đỏ quạch. Nó không dám nhảy nhót nữa mà ra sức ăn nhanh hơn, nhất là ăn một lúc lại có kinh nghiệm nên cứ gặm ngọn cỏ rồi hút mạnh một cái, nuốt hết luôn cả gốc của mớ cỏ máu liên tục dài ra, sau đó lại quay sang gặm mớ khác.
Cứ thế, nhờ sự nỗ lực giành án của con lừa mà cỏ máu ở nơi này nhanh chóng giảm bớt, Vương Bảo Nhạc mừng thầm nên quát thêm lẫn nữa.
“Mày quá đáng lắm rồi đấy! Phía trước vẫn còn nhiều cỏ máu ngon hơn nữa kìa, tao đi chém chúng nó trước đây!”
Vương Bảo Nhạc quát to chực xông thằng lên, con lừa thấy vậy thì càng sốt ruột hơn. Nó rống to phóng tới trước còn nhanh hơn cả Vương Bảo Nhạc, một đường ăn thẳng về phía trước.
Vương Bảo Nhạc thì đi theo sau lưng nó, vô cùng nhẹ nhàng, thi thoảng lại quát vài tiếng ra vẻ muốn chém cỏ và bất mãn gì đấy là được.
Cứ thế, trong lúc Vương Bảo Nhạc thuận lợi đi về phía cuối lối đi thì những khu vực khác cũng xuất hiện cỏ máu và thi thể với mức độ khác nhau.
Nhưng phàm là nơi nó xuất hiện thì đều có mặt tu sĩ, dù cũng có thương vong nhưng chiến lực của bản thân mấy người tham gia cứu viện vốn đã không tầm thường, kinh nghiệm cũng rất phong phú, dù có giật mình khiếp sợ nhưng phần lớn đều có thể tự bảo vệ bản thân, tối đa chỉ là bị cầm chân mà thôi.
Mãi cho đến một khu vực khác trên lối đi, sau lưng một tu sĩ Trúc Cơ bị vô số cỏ máu bao vây đột nhiên lặng lẽ xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Thân ảnh này rất mờ ảo, thậm chí có lúc còn hoàn toàn trong suốt, không thể thấy rõ bộ dạng đại khái, chỉ có thể đoán được nó là một bé trai từ chiêu cao mà thôi.
Nhưng sau khi nó xuất hiện thì dù là cỏ máu hay thi thể xung quanh đều run lên như đang sợ hãi, trong mắt đứa bé kia còn lộ ra vẻ lạnh lùng như có thể đóng băng toàn bộ sinh mệnh.
Lúc này, bé trai kia lạnh lùng nhìn tu sĩ đang bị bao vây nọ, đột nhiên lóe lên, đâm xuyên qua thân thể của tu sĩ nọ.
Sau khi nó xuyên qua, tu sĩ vốn không hề phát hiện kia đột nhiên run lên một cái, ánh sáng trong mắt tắt hẳn, sinh cơ lập tức tan biến, sau đó ngã ra đất.
Mãi đến khi chết hắn cũng không thể nhìn thấy đứa bé trai màu đỏ nọ, đương nhiên cũng không thể thấy sau khi nó đâm xuyên qua người mình thì trong tay lại có thêm một đốm lửa màu trắng.
Đứa bé trai ném đốm lửa vào miệng rồi nuốt chửng, sau đó thân thể lại biến mất, khi xuất hiện đã ở sau lưng một tu sĩ khác đang bị vây khốn, ngay sau đó lại xuyên qua thân thể của người nọ, khiến hắn chết ngay tại chỗ. Sau khi nuốt đốm lửa trong tay thì nó lại biến mất, tiếp tục đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Nó cũng không hề mạnh, thậm chí có thể nói là rất yếu ớt nhưng các tu sĩ khác không thể phát hiện thân ảnh của nó. Bản thân nó lại có thủ đoạn rất quỷ dị, cứ như một loại khắc chế bẩm sinh khiến cho người khác không có khả năng chống cự. Nơi này lại như nhà của nó, sau khi giết liền tù tì hơn mười người thì nó lại xuất hiện Tân nữa, lúc này đã xuất hiện sau lưng Vương Bảo Nhạc đang liên tục quát tháo mà một con lừa đang ra sức ăn cỏ.
Ngay sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì bé trai này nhíu mày, mũi giật giật như đánh hơi, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, sau khi suy tư một lúc thì không rõ lý do nên nó dẫn bực bội, thân thể lao thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến gần chỗ con lừa đang mừng rỡ gặm cỏ bên này bên kia, nó đang muốn mặc kệ con lừa để chạy đến chỗ Vương Bảo Nhạc thì...
Lỗ mũi của con lừa đột nhiên giật giật, nó cảm giác được đang có thức án ở gần, mà lại là thức án cực kỳ ngon... nên theo bản năng há miệng táp một cái về phía đứa bé trai kia!
"filepos0007758258">

Bạn cần đăng nhập để bình luận