Tam Thốn nhân Gian

Chương 629

Chương 629Chương 629
CHỈ HÔN
Nghe xong lời sai bảo của Vương Bảo Nhạc, đại thụ cung kính cáo lui. Sau khi tìm được Chu Mị và giải thích tình hình một cách đơn giản cho cô nghe, rõ ràng Chu Mị có chút căng thẳng và lo lắng, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Đại thụ biết mối quan hệ thầy trò giữa Vương Bảo Nhạc và Chu Mị nên chỉ đứng bên cạnh mà không hề thúc giục. Mãi một lúc lâu sau, Chu Mị mới hít sâu một hơi, trong mắt ánh lên sự kiên định, lúc này mới đi theo đại thụ tới điện Thái thượng Trưởng lão của Vương Bảo Nhạc.
Khi cô bước vào trong điện và nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đang ngồi ở đó, sự cáng thẳng lại dâng lên trong lòng Chu Mị. Đồng thời cùng với sự kích động và tôn trọng, cô cúi đầu bái kiến Vương Bảo Nhạc.
“Đệ tử Chu Mị bái kiến Viện trưởng.” Vương Bảo Nhạc nhìn Chu Mị, cô bé ở trước mặt rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiêu so với trước đây. Đồng thời, cũng bởi vì sự nâng cao của tu vi cho nên thân hình cường tráng do lúc trước tu luyện Bảo Nhạc Thôn Thiên thuật tạo thành giờ đây đã trở nên thon thả hơn nhiêu. Nhưng rõ ràng sức mạnh của cơ thể đã vượt xa những người cùng cảnh giới.
Điểm này là do công lao truyền pháp của Vương Bảo Nhạc lúc trước. Trên thực tế, không chỉ có Chu Mị mà nhóm đệ tử lúc trước hiện giờ phân tán khắp các bộ ngành của Liên bang đều có sức mạnh cơ thể vượt xa những người cùng lứa. Ngoài ra, danh tiếng của Vương Bảo Nhạc đã khiến cho sự sùng bái của đám đệ tử năm đó đối với hắn chẳng những không giảm đi, ngược lại còn mãnh liệt hơn.
Chu Mị cũng không ngoại lệ, lúc này đang bái kiến hắn trong sự kích động. Hai chữ viện trưởng kia đã khơi gợi lên không ít hồi ức của Vương Bảo Nhạc. Trong sự cảm khái, hắn vung tay phải lên, một luồng lực dịu dàng lập tức tỏa ra, nâng Chu Mị dậy.
“Mấy năm không gặp, con đã trưởng thành rồi. Lần này là do sơ suất của ta, nếu không phải thấy tên của con, ta cũng không biết là con đã tới đạo cung.”
Vương Bảo Nhạc nhìn Chu Mị, vẻ mặt thổn thức, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng tuổi tác của mình không lớn, nhưng sau khi nhìn thấy đệ tử của mình, lại có cảm giác nám tháng mờ mờ ảo ảo.
“Chẳng lẽ mình đã già thật rồi?”
Vương Bảo Nhạc theo bản năng vỗ cái bụng đã lồi lên không ít của mình.
“Viện trưởng thân là Thái thượng Trưởng lão của đạo cung, công việc bề bộn, đệ tử có thể hiểu được. Là do đệ tử cảm thấy xấu
hổ, không có mặt mũi bái kiến Viện trưởng.”
Chu Mị cắn môi, thấp giọng nói.
Cô có một cảm giác rất đặc biệt với Vương Bảo Nhạc, giống như tình cảm phụ mẫu, nhưng lại không phải. Đó là sư ân truyền công, có thể nói nếu như không có Vương Bảo Nhạc, Chu Mị của hôm nay sẽ vẫn nhát gan và nhu nhược như nám đó, là Vương Bảo Nhạc đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh của cô và cả nhóm đệ tử.
Cũng chính Vương Bảo Nhạc đã cho bọn họ sự tự tin và tinh thần đoàn kết. Thậm chí, chính Vương Bảo Nhạc cũng không biết, bởi vì sự xuất sắc của hắn, đám đệ tử của hắn nám đó đã đoàn kểt lại, tự xưng là môn đồ của Vương Bảo Nhạc, tạo thành một thể lực mới trỗi dậy trong các bộ ngành của Liên bang.
Mặc dù vẫn đang là giai đoạn đầu, nhưng có thể tưởng tượng theo sự phát triển của bọn họ, sức mạnh này sẽ có tác động rất lớn.
Bởi vì các trưởng bối của bọn họ cũng đã án sâu bén rễ ở Liên bang, Sao Hỏa chính là điển hình lớn nhất về điểm này.
Cũng chính vì thế, sau khi tốt nghiệp Đạo Lam, Chu Mị đã lựa chọn Đạo viện Phiêu Miễu. Nhưng sự khó lường của số mệnh đã khiến chính cô khi đó cũng không ngờ được, trong tương lai sẽ có một ngày, bản thân lại có tình cảm với Lý Vô Tràn, kẻ đã từng và vẫn là đối địch, đã vậy lại còn lớn tuổi nữa.
Những điêu này là nguyên nhân khiến cô xấu hổ không dám đến bái kiến Vương Bảo Nhạc!
Vương Bảo Nhạc nhìn Chu Mị như có điêu suy nghĩ, không lập tức hỏi về Lý Vô Trần mà hỏi thăm tình hình gần đây của các đệ tử khác. Cuối cùng, đợi đến khi trong lòng
Chu Mị đã thả lỏng hơn, không còn căng thẳng nữa, mới dịu dàng cất tiếng hỏi bàng vẻ mặt ôn hòa.
“Chu Mị, giữa con và Lý Vô Trần là...”
Vương Bảo Nhạc không nói hết mà nghiêm túc nhìn vào mắt Chu Mị.
Nghe thấy vấn đề này, Chu Mị bị Vương Bảo Nhạc nhìn chăm chú lại lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt biển đổi, giọng nói cũng trở nên ấp úng.
“Viện trưởng... Con... Chuyện này...”
Mắt thấy Chu Mị căng thẳng ăn nói ấp úng, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc không khỏi trầm xuống, trong đầu dâng lên một suy nghĩ không hay.
“Có phải sau khi con đến Đạo viện Phiêu Miễu, Lý Vô Trần kia đã giở thủ đoạn đê hèn bỉ ổi gì đó nhằm vào con không? Nhất định là như vậy rồi, Lý Vô Trần này thật là to gan!” Vương Bảo Nhạc đập tay ghế, khí
thế trên người 'âm 'âm bộc phát, quát lên với đại thụ ở bên cạnh.
“Quế đạo hữu, đi bắt Lý Vô Trân cho ta!”
“Không phải như vậy!”
Không đợi đại thụ trả lời, sắc mặt của Chu Mị đã lập tức tái nhợt, tiến lên mẫy bước gấp giọng cất lời, thậm chí trong mắt đã ngân ngấn nước, vẻ mặt cáng thẳng. Sự lo lắng này, Vương Bảo Nhạc đã nhìn thấy rõ ràng, sau đó hắn thở dài, vung tay ra hiệu đại thụ đừng đi vội, lúc này hắn mới xoa nhẹ ấn đường, nhìn về phía Chu Mị đang cúi đ'âu xuống.
Sau một hồi lâu, Vương Bảo Nhạc chậm rãi lên tiếng.
“Chu Mị, con nói cho ta biết, con thật sự thích Lý Vô Trần, có suy nghĩ chắc chắn muốn kết thành đạo lữ với hắn ta chứ?”
“Không được giấu ta, có thì nói là có, không có thì nói là không có.”
Giọng nói của Vương Bảo Nhạc không còn nghiêm nghị nữa, dường như đã quay trở lại Học viện Đạo Lam của lúc trước.
Mặt Chu Mị thoáng ửng hồng, cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, giọng nói yếu ớt vang lên.
“Muốn!”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy liên trầm mặc một lúc, lắc đâu nở nụ cười. Chuyện này nếu đã là người tình ta nguyện, vậy thì cho dù mình không đi theo dõi, có lẽ sau này cũng có khả năng biến hóa như vậy.
Chỉ là giờ đây sự thúc đẩy của mình sẽ khiến chuyện này càng được chắc chắn hơn mà thôi. Đồng thời, Lý Vô Trần thân là đạo tử, nếu như hắn thật sự kết hợp với tu sĩ Liên bang, vậy thì chuyện này sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với sự dung hợp của Liên bang và đạo cung.
Quan trọng nhất là hai người thật sự tâm đàu ý hợp, nếu như chỉ một bên miễn cưỡng thì sẽ không có ý nghĩa gì.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại quan sát Chu Mị một lúc, sau khi xác định được tâm ý của đối phương, trong lòng hắn đã có quyết định, lập tức lên tiếng.
“Quế đạo hữu, cảm phiên đi mời Lý Vô Trần đến đây”
Một chữ mời này khiến cho Chu Mị mặc dù vẫn lo lắng, nhưng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi đầu đứng đó, im lặng không lên tiếng, nhưng nhịp tim thì lại thình thịch táng tốc, với sự thông minh của mình, cô đã đoán được ý nghĩ của viện trưởng.
Vương Bảo Nhạc cũng Lân đầu làm Nguyệt lão, trong lòng hoặc ít hoặc nhiêu cũng cảm thấy mới lạ, cười nói trêu đùa Chu Mị mấy câu, sau đó lại nói đến Kim Đa Trí. Khi Vương Bảo Nhạc biết được tên tiểu tử Kim Đa Trí sau khi tốt nghiệp không quay lại tập đoàn Tam Nguyệt mà gia nhập quân đội của Mặt Trăng cũng thấy rất kinh ngạc.
Cứ như vậy, hai người nói chuyện phiếm không lâu, đại thụ với hiệu suất cực cao đã mời được Lý Vô Trần đến điện của Vương Bảo Nhạc. Lý Vô Trần thật ra không muốn tới, nhưng đại thụ chỉ nói một câu Chu Mị đã ở đó rồi, Lý Vô Trần liên thở dài, đi theo tới đây trong sự trầm mặc.
Lúc này, vừa bước vào cung điện, hắn liên nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đang ngồi ở phía trên cười nói với Chu Mị, trong lòng rất phức tạp. Hắn biết Mị Nhi xem như là đệ tử của Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng biết chuyện giữa mình và Mị Nhi sợ là đã không thoát được con mắt của Vương Bảo Nhạc.
Một mặt lúng túng, một mặt thì do mâu thuẫn trước đây của hai người khiến cho lòng Lý Vô Trần hoảng loạn và bẩt an, đồng thời cũng rất căng thẳng. Nhưng vừa tiến vào, không đợi Lý Vô Tràn bái kiến, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc đã lập tức trở nên u ám, hắn thản nhiên cất lời.
“Lý Vô Trần, chuyện giữa ngươi và Chu Mị đến đây là kết thúc. Ta không muốn sau này ngươi tiếp tục đến làm phiên đệ tử của ta nữa. Bằng không, ta sẽ giết chết ngươi!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói ra lời này, Chu Mị lập tức biến sắc!
“Viện trưởng, người...”
Lý Vô Trần sau một thoáng ngây người, hơi thở lập tức trở nên nặng nề, sắc mặt tái nhợt. Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Chu Mị và nghe được lời nói của cô, giống như lại có sức mạnh, bất chấp sự lo lắng và cáng thẳng, đột nhiên tiến lên mấy bước, trong mắt ánh lên sự kiên định và thù địch.
“Vương trưởng lão, đây là chuyện giữa ta và Mị Nhi, cho dù ngài có ơn dạy học đối với cô ấy, cũng không thể ngăn cản như vậy...”
“Trong một nám, ta cam đoan tu vi của ngươi sẽ thăng cấp lên Kết Đan đại viên mãn. Thậm chí, ta có thể đứng ra bảo đảm cho ngươi, để ngươi bước vào Anh Pháp
các, cho ngươi khả năng thăng cấp thành Nguyên Anh!”
“Nếu ngươi không đồng ý, vậy thì cho dù ngươi là người của đạo cung ta cũng có thể khiến ngươi nửa bước khó đi, đột tử ở thân kiếm. Lý Vô Trăn, đi con đường nào, suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời ta.”
Giọng nói của Vương Bảo Nhạc lạnh như băng, sát khí dày đặc khiến cho toàn bộ đại điện rơi vào áp lực. Sau đó, hắn giơ tay phải lên chỉ một cái, lập tức một tia sáng thuật pháp lóe lên, phong bế miệng của Chu Mị khiến Chu Mị không thể nói chuyện, chỉ có thể lo lắng.
Sắc mặt của Lý Vô Trần lại càng tái nhợt hơn, nhưng sự tức giận trong mắt cũng sâu đậm hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc, không chút do dự gằn từng chữ một.
“Vương Bảo Nhạc, câu trả lời của ta là... ta không đồng ý!”
Vương Bảo Nhạc trợn mắt, cảm thấy những lời nói lúc trước của mình hơi máu chó quá rồi, nhưng mà hểt cách, trong phim truyền hình của Liên bang đều làm như vậy cả, nghĩ ra cũng có chút đạo lý đấy chứ. Lúc này nói xong, quan sát kỹ Lý Vô Trần, trong lòng Vương Bảo Nhạc đã có nhận định, thế là đập tay ghế đứng lên, giọng nói kèm theo động tác đứng dậy tỏa ra khí thế không được phép nghi ngờ.
“Không đồng ý? Cũng được, vậy bản tọa sẽ làm chủ cho các ngươi, tổ chức lễ kết tóc cho các ngươi trong đạo cung này, từ nay về sau các ngươi chính là đạo lữ sống chết không rời!”
“Lý Vô Trần, ngươi có bằng lòng hay không?”
"filepos0013582359">

Bạn cần đăng nhập để bình luận