Tam Thốn nhân Gian

Chương 673

Chương 673Chương 673
TINH THẦN NGUYÊN ANH
íír* ái này là truyền thuyết trời đánh gì chứ, đây là tự sát Nguyên Anh thì có!”
Vương Bảo Nhạc rất tức tối, trong lòng lại than thở. Theo vô số tin tức về Tinh Thần Nguyên Anh truyền vào trong đầu, hắn cũng dần hiểu nhiêu hơn về Hành Tinh cảnh.
Cái gọi là Hành Tinh cảnh, theo những gì Vương Bảo Nhạc hiểu nhờ xem điển tịch ở Minh Tông thì biết rõ đây chính là đại viên mãn của cảnh giới đàu tiên trong quá trình tu hành của tu sĩ, cũng chính là cảnh giới tối cao của giai đoạn đầu tiên sau Nguyên Anh, Thông Thần và Linh Tiên.
cường giả ở cảnh giới này, dù là nhục thân hay linh hồn đều đạt đến một trình độ không tưởng. Kểt hợp tin tức của Minh Tông và Tinh Thần Nguyên Anh này, Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng có hiểu biết toàn diện về viên mãn cảnh này.
Sở dĩ Hành Tinh cảnh có hai chữ hành tinh cũng là vì khi tẩt cả những người đã đến Linh Tiên cảnh đại thành muốn đột phá cực hạn của bản thân, trùng kích vào đại viên mãn của cảnh giới đầu tiên thì nhất định phải dung hợp cùng một ngôi sao thật sự trong vũ trụ.
Từ góc độ nào đó thì loại dung nhập này có thể xem như thôn phệ, phải biến hành tinh đó thành một phân của bản thân, dung nạp nó vào người, trở thành đạo cơ để bản thân bước vào vũ trụ, thậm chí trong truýên thuyết cũng có không ít nền ván minh gọi bước này là phi tháng.
Cho nên có thể nói, mỗi một vị đại năng Hành Tinh cảnh đều là một hành tinh.
Mà quá trình thôn phệ lẫn dung hợp hành tinh lại quá khó khán, một khi thất bại thì sẽ cầm chắc cái chết. Thế nên cái khó của nó đã trở thành vách ngán khổng lồ trên con đường tu hành của tu sĩ.
Đồng thời... do kích cỡ, chất lượng và những đặc điểm khác của các hành tinh đều không giống nhau, còn bao gồm cả nội tình ở bên trong sẽ tạo thành các Hành Tinh cảnh với độ mạnh yếu khác nhau. Hành Tinh cảnh mạnh có thể quét ngang cả vũ trụ, có gan đấu với Hằng Tinh cảnh một trận, dù không địch lại thì vẫn vẻ vang một đời. Còn Hành Tinh cảnh yếu thì chỉ có thể ức hiếp những kẻ có cảnh giới yếu hơn bản thân mà thôi, gặp phải người cùng cảnh giới sẽ khó mà đối kháng lại.
Tất cả những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc, hắn khóc không ra nước mắt. Nhưng hắn cũng biết là không thể tránh được người khác, cũng do bản thân mình quá ưu tú nên ngay cả Đạo Tử điện cũng sinh lòng ghen ghét, táng thêm độ khó tấn chức Nguyên Anh cho mình.
Mặc dù vẫn hối hận không thôi, nhưng nay mọi chuyện đã rồi. Nhất là thân đang ở giữa vũ trụ này, cảm nhận được từng gợn sóng truyền tới ở xung quanh. Ở nơi xa đến mức không thể thấy rõ lại có một cỗ sức mạnh hủy diệt khiến da đầu của hắn run lên, máu thịt toàn thân co giật, có thể thiêu đốt và hủy diệt tất cả đang nhanh chóng tới gần. Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, tơ máu giăng đây hai mắt, thậm chí toàn thân thoạt nhìn cũng vô cùng dữ tợn.
“Minh chí!”
Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, trực tiếp dùng tới đạo kinh. Nhưng ngay sau đó Vương Bảo Nhạc lập tức há hốc mồm, chẳng biết tại sao đạo kinh vốn luôn thuận lợi nay lại không có bất kỳ phản ứng gì.
“Chuyện gì thể này!!”
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, đâu óc trống rỗng, thầm nghĩ chẳng lẽ chỉ có thể mặc niệm ở trong lòng thôi ư, thế là hắn
lập tức thầm đọc hai chữ minh chí. Thậm chí, hắn còn đọc đi đọc lại những mấy Tân, nhưng vẫn không có cỗ khí tức như đến từ sâu trong vũ trụ giáng xuống.
“Không phải là muốn lờ ta đấy chứ...”
Vương Bảo Nhạc không kịp nghĩ nhiêu, tâm thẫn rung chuyền, xung quanh hắn rung lên xuất hiện từng gợn sóng do cỗ sức mạnh hủy diệt ở phía xa tới gần. Thậm chí, những gợn sóng này lan ra khiển cho thân thể hắn cảm thấy đau đớn. Hư vô vốn tối đen trước mặt Vương Bảo Nhạc lúc này lại dần dần xuất hiện một luồng sáng.
Luồng sáng này vừa xuất hiện thì liên tục mở rộng, gần như chỉ trong vài hơi thở thì bên tai Vương Bảo Nhạc đã vang lên tiếng ầm ầm như vũ trụ sụp đổ.
Nểu như lúc này có người đứng ở nơi cao nhất của nơi đây nhìn xuống thì nhất định sẽ nhìn thấy, trong hư vô trước mặt Vương Bảo Nhạc có một quả cầu khổng lồ đang bay thẳng tới.
Nói là quả cầu lửa, nhưng thực tế đây là một hành tinh. Dù nó không tính là lớn trong số các hành tinh, nhưng cũng ngang ngửa với Mặt Trăng. Đứng trước nó, Vương Bảo Nhạc còn chẳng phải một con kiến hôi, chỉ như hạt bụi mà thôi.
Thậm chí, dù lúc này nó hãy còn xa, nhưng gợn sóng xung quanh Vương Bảo Nhạc đã kích động tột cùng khiến cho thân thể của hắn run rẩy. Một cảm giác nguy cơ chết chóc liên tục bùng lên từ từng tế bào của hắn như thủy triều.
“Đùa nhau à!?”
Vương Bảo Nhạc lo lắng không thôi, hai mắt cũng đỏ ngầu, nhưng trong lúc mấu chốt hắn cũng không kịp nghĩ gì nhiêu. Hắn chỉ biết một điêu, theo tin tức vừa truyền tới thì lần này hoặc là mình sẽ thuận lợi tấn chức, hoặc là... chết!
Không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiến tới mà thôi.
“Tinh thần cái con khỉ! Trong người ông đây có nhiều thứ linh tinh như thế, ta lại sợ ngươi chắc?!”
Vương Bảo Nhạc hét lớn, tay phải giơ lên vỗ mạnh vào ngực mình, chấn động phệ chủng của bản thân khiến cho Thanh Liên trong phệ chủng lay động, trong vô số tia sấm bắn ra, Lôi Đan của Vương Bảo Nhạc cũng bị hắn phun ra ngoài.
Lôi Đan phát sáng, tia chớp lóe lên như vô số con rắn bạc lướt nhanh. Lôi Đan trước mặt Vương Bảo Nhạc đột nhiên bùng nổ, cố gắng chống lại lực trùng kích đến từ hành tinh kia. Nhưng dù khí thế cỡ nào thì cũng như châu chấu đá xe, căn bản chẳng có chút nghĩa lý nào. Hành tinh còn chưa đập tới, chỉ mới đến gần một chút thì Lôi Đan của Vương Bảo Nhạc đã bát đầu có dấu hiệu nứt vỡ.
Lúc này, cơn đau đớn dữ dội cũng xuất hiện trong thân thể Vương Bảo Nhạc. Hắn lập tức giơ tay phải lên, tiếp tục đánh mạnh vào Lông ngực. Bùm một tiếng, một
cỗ khí tức vượt xa Lôi Đan trực tiếp bùng nổ ngay trong cơ thể hắn. Lại có khí tức báng hàn đột nhiên lan tỏa, hóa thành một ngọn lửa màu đen xung quanh Vương Bảo Nhạc.
Đúng là Minh Hỏa!
Khi ngọn lửa màu đen này bộc phát thì Vương Bảo Nhạc cũng phun ra viên đan thứ hai của mình là... Minh Đan!
Minh Đan vừa ra thì khí thế trỗi dậy, phối hợp cùng Lôi Đan tạo thành khí thế kinh người. Mặc dù vẫn không thể chống lại hành tinh kia, nhưng ít nhiêu gì cũng có thể khiến tốc độ của hành tinh chậm hơn một chút.
Nhưng chậm hơn một chút như thế cũng chẳng ích gì. Vương Bảo Nhạc nhìn thấy ở cuối tầm mắt của mình lúc này đã bị ánh sáng của hành tinh kia bao phủ giống như muốn thay thế giới trước mặt hắn, lại như một biển lửa không có điểm cuối đang 'âm 'âm lan tới phía này.
Lực trùng kích cực mạnh đánh tới khiển Lôi Đan xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, ngay cả Minh Đan cũng có dấu hiệu hòa tan. Thậm chí, Tâm Đan trong cơ thể Vương Bảo Nhạc lúc này cũng bị nuốt chửng. Mắt thấy mọi chuyện sắp sửa kết thúc như thế, Vương Bảo Nhạc cũng đã sắp mất hết tri giác, tầm mắt và sinh mạng như bị ánh lửa của hành tinh này bao phủ. Lúc này, Vương Bảo Nhạc lại giơ tay lên, vỗ mạnh vào Lông ngực của mình thêm lần nữa.
“Đám chết tiệt này, nếu các ngươi không ra thì mọi người ôm nhau mà chết chung vậy!”
Vương Bảo Nhạc hét lớn. Như cảm nhận được sinh mạng của hắn sắp biến mất, phệ chủng trong người hắn không chịu được nên ra đầu tiên. Nó phát ra sức mạnh kinh người, hóa thành dòng xoáy để chống lại hành tinh khiến tốc độ lao tới của nó chậm lại thêm lần nữa.
Sau đó, Thanh Liên trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc cũng lắc lư biến ảo, phát ra sinh
cơ vô tận, cùng dòng xoáy của phệ chủng chống lại hành tinh.
Không chỉ vậy, đứng trước nguy cơ, vỏ kiếm bản mệnh trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc cũng bị bắt ép, không thể không xuất hiện. Nó cũng biến ảo, phát ra từng sợi tơ cấm chế dài hẹp, cắt thằng về phía hành tinh kia.
Tất cả mọi thứ khiến cho tốc độ đánh tới của hành tinh kia chậm hằn xuống. Hai bên như đạt được loại cân đối nào đó, có điêu với Vương Bảo Nhạc mà nói thì mỗi giây mỗi phút đều như vĩnh hằng.
Theo lực hút và uy áp của hành tinh liên tục đánh tới, thân thể của Vương Bảo Nhạc run rẩy. Lôi Đan của hắn vẫn đang nứt vỡ, Minh Đan liên tục hòa tan, cảm giác đau đớn lan ra khắp thân thể và tâm thần. Cùng lúc đó, trong áp lực cực lớn khiến Lôi Đan và Minh Đan nứt vỡ, thậm chí lại có một cỗ sức mạnh mới sinh ra đột nhiên lan tỏa và bao phủ thân thể hắn.
Sức mạnh vừa sinh ra này như một đốm lửa, tuy yếu nhưng lại như một ngôi sao đang thai nghén ra. Khí tức nó phát ra thậm chí còn giống như một vị thần đang được sinh ra.
Đây chính là Tinh Thần Nguyên Anh trong ngũ đại truyền thuyết của vũ trụ!
Khí tức của Tinh Thần Nguyên Anh này hấp thu năng lượng từ ba viên đan của Vương Bảo Nhạc và hành tinh kia để liên tục phát triển, nhưng chẳng biết tại sao, thế giới hư vô có Đạo Tử điện tạo thành này lại 'âm 'âm chấn động. Dường như có một nguồn ngoại lực nào đó phát hiện những gì đang diễn ra ở đây nên muốn giáng lâm, ngăn cản Tinh Thần Nguyên Anh được sinh ra.
Cỗ ngoại lực này mạnh đến mức khiến hư vô ở nơi này rung chuyển, thế giới vũ trụ này bị án mòn và xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo. Cỗ ngoại lực kia cũng cưỡng chế hóa thành một bàn tay hư ảo mọc đầy vảy đỏ chộp v'ê phía Vương Bảo Nhạc, muốn hủy
diệt hán, không cho phép Tinh Thần Nguyên Anh được sinh ra trong vũ trụ này.
Nhưng đúng lúc này lại có một tiếng hừ lạnh như đồng loạt vang lên từ khắp nơi trong vũ trụ, cứ như có rất nhiêu người lên tiếng.
“Đê ta xem, lão bất tử nào dám ngán cản sư đệ ta tấn chức!”
Lời nói vừa ra, một đạo kiếm quang như có thể chém rách cả vũ trụ bỗng chốc giáng lâm, đánh thẳng về phía bàn tay màu đỏ muốn chộp lấy Vương Bảo Nhạc kia.
Kiếm chém!
Tay đứt!
"filepos0014462282">

Bạn cần đăng nhập để bình luận