Tam Thốn nhân Gian

Chương 496

Chương 496Chương 496
MỚI VÀO ĐẠO CUNG
Sau khi bách tử Liên bang Tân lượt tỉnh táo lại, để ý thấy ánh mắt của đám người xung quanh thì tất cả lập tức cảnh giác cao độ như Vương Bảo Nhạc, cũng vô thức nhích lại gần nhau. Thậm chí, dù có muốn hay không thì tất cả đều nhích lại sau lưng Vương Bảo Nhạc theo bản năng.
Trên cổ kiếm đồng xanh này, mọi người đều là kẻ xa quê như nhau nên nhất định phải đoàn kết. Ngoài ra, dù bọn họ không muốn thừa nhận nhưng biết rõ sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc nên không cần nói năng hay làm gì cả thì Vương Bảo Nhạc cũng đã trở thành người cầm đẫu của bách tử Liên bang ĩân này.
Nhất là Khổng Đạo, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, dù cả ba đều là thiên kiêu nhưng lúc này cũng lập tức tụ lại xung quanh Vương Bảo Nhạc, cảnh giác nhìn đám tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung ở xung quanh.
Nhất thời, cả bên trong lẫn bên ngoài truyền tống trận đều hoàn toàn yên tĩnh. Vip truyenful l.ne t - đọc tr miễn ph í
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài lâu, trong ánh mắt khác nhau của các tu sĩ Thương Mang Đạo Cung, chẳng mấy chốc đã có một đạo cầu vồng nhanh chóng bay tới từ ngọn núi đằng xa, tốc độ cực nhanh, tạo thành tiếng nổ 'âm 'âm. Từ xa nhìn lại, người kia mặc một bộ đạo bào màu lam, xung quanh thân thể có từng tia chớp lóe lên, trông chẳng khác gì đạp trên sấm chớp mà tới.
Theo tiếng sấm 'âm 'âm tới gần, người nọ trực tiếp bay tới giữa không trung trên truyền tống trận. Sau khi dừng lại thì có thể thấy đây là một trung niên mặt mày lạnh tanh, đồng thời lại có từng đợt dao động tu vi đặc biệt của Nguyên Anh liên tục phát ra từ người hắn ta khiến cho hư vô xung quanh bị vặn vẹo.
Sự xuất hiện của hắn cũng làm cho đám đệ tử Thương Mang Đạo Cung xung quanh ôm quyền cúi đầu, dù không mở miệng nói tiếng bái kiến gì, nhưng dù là tu vi hay biểu hiện của mọi người cũng chứng tỏ địa vị của người này không h'ê thấp.
Sau khi tu sĩ trung niên này tới thì mấy người Vương Bảo Nhạc cũng ngẩng đầu lên nhìn, lúc giao nhau với ánh mắt của người này, khí tức của Vương Bảo Nhạc chợt cứng lại, cảm thấy ánh mắt của đối phương như một lưỡi dao sắc bén khiến tâm thân của hắn chấn động.
Lúc Vương Bảo Nhạc còn đang chấn động, những bách tử Liên bang khác đều thở hổn hển thì vị tu sĩ trung niên trên không trung mới thu hồi ánh mắt, hờ hững nói.
“Các vị tu sĩ Liên bang, Phùng trưởng lão triệu kiến các ngươi ở Thiên vấn các, còn không theo tới!”
Nói đoạn, tu sĩ trung niên này xoay người một cái, đạp không đi về phía đỉnh núi. Gió thổi tới làm mái tóc dài của vị tu sĩ trung niên mặc đồ cổ trang này tung bay khiến cho hắn giống như thần tiên trong thần thoại, tỏa ra một cỗ khí chất rất khó diễn tả.
Vương Bảo Nhạc nheo mát lại, lập tức ôm quýên cúi đàu, bách tử Liên bang ở sau lưng hắn cũng đều làm theo. Sau đó, lấy Vương Bảo Nhạc dẫn đầu, bách tử Liên bang lần lượt bay theo vị tu sĩ trung niên nọ đi thằng tới đỉnh núi, trong ánh mắt chẳng lấy gì làm thân thiện của các tu sĩ Thương Mang Đạo Cung xung quanh.
Sau khi bay lên, thế giới này cũng xuất hiện trước mặt họ rõ ràng hơn. Họ thấy được bầu trời rực lửa, tuy có ánh sáng nhưng lại rất mờ, giống như có một vách ngăn ở bên ngoài, nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy bên ngoài bầu trời có lửa cháy bừng bừng.
Mặt đất là biển nham thạch nóng cháy, đồng thời lại có gió nóng mang theo sóng nhiệt ập vào mặt, toàn bộ thế giới chẳng khác gì một cái lồng hấp lớn. Ngay cả việc hít thở cũng khó khán, nhưng nơi này lại có linh khí nồng đậm hơn ở Trái Đất biết bao nhiêu lần.
Mặc dù linh khí này chưa tới mức hóa lỏng nhưng mật độ rất dày đặc, đồng thời chất lượng cũng khác với trên Trái Đất. Đám người Vương Bảo Nhạc chỉ hít vài hơi thôi đã giật mình không thôi, khát vọng muốn hấp thu linh khí của nơi này phát ra từ thân thể khiến tâm thần của họ chấn động, hai mắt sáng rực lên.
Rõ ràng, những công pháp cùng với tu vi mà họ đã tu luyện rất thích hợp trên Thương Mang Đạo Cung ở cổ kiếm đồng xanh này nên dù nhiệt độ ở đây quá cao, nhưng đối với mọi người mà nói thì nó vẫn là một thánh địa tu hành hơn hẳn Liên bang.
Ngoài ra, những hòn đảo nhỏ giữa biển nham thạch này cũng khiến đám người Vương Bảo Nhạc nhìn thấy như có điêu suy nghĩ. Mấy hòn đảo đó nhìn kiểu gì cũng giống như ngọn núi, giống như dãy núi thật sự đã bị chìm trong nham thạch nóng chảy, chỉ có phần đỉnh núi lộ ra bên ngoài nên mới tạo thành những hòn đảo như thế.
Hòn đảo nơi bọn họ đứng là cái lớn nhất ở đây, hoặc nên nói nó đã từng là một ngọn núi khổng Lô. Trên núi có rất nhiêu cung điện, dày đặc từ dưới lên tới đỉnh núi, vị trí xây dựng thoạt nhìn có vẻ khá lộn xộn, nhưng lại giống như ẩn chứa thâm ý nào đó.
Thứ bắt mắt nhất chính là ba tòa đại điện trên đỉnh núi. Bộ dạng của ba đại điện này không khác gì mấy, nhưng lại đứng ở nơi cao nhất, nếu đứng ở đó thì có thể nhìn rõ những hòn đảo khác ở bên dưới.
Phía sau ba đại điện đó vẫn còn một tảng đá lớn, trên tảng đá đó mọc một gốc cổ thụ khô héo. Gốc cổ thụ này không còn cái lá nào, chỉ có cành cây thô to vươn rộng ra xung quanh, đồng thời lại có uy áp kinh người phát ra từ trong đó, thậm chí dường như vượt xa ba tòa đại điện nọ, giống như thần linh của ngọn núi này.
Dù đại thụ này đã khô héo nhưng nhìn cành nhánh của nó thì có thể tưởng tượng được khi còn xanh tươi nó nhất định sẽ sum suê kinh thiên động địa, rung chuyển bốn phương.
Trong lúc bay thì đám người Vương Bảo Nhạc đã nhìn thấy những thứ này, mặc dù cách bố trí của Thương Mang Đạo Cung không đặc biệt gì lắm nhưng vẫn khiến họ rung động không thôi.
Trong quá trình bay từ dưới núi lên tới đỉnh, trong ngọn núi của Thương Mang Đạo Cung phát ra rất nhiều khí tức. Trong số này yếu nhất cũng là Kết Đan, thỉnh thoảng lại có khí thể của 23 phát ra, nhất là trong cung điện trên đỉnh núi lại có ba cỗ khí thế giống như thiên uy khiến tâm thần của họ chấn động.
Trong đại điện trên đỉnh núi giống như có ba vị thần linh khiến cho hô hấp của Vương Bảo Nhạc cứng lại, bách tử Liên bang sau lưng hán, dù là mấy người Triệu Nhã Mộng thì tim cũng đập rộn lên, nhích lại gần Vương Bảo Nhạc hơn một chút.
“So với Thương Mang Đạo Cung thì Liên bang cũng giống như một đứa trẻ con vậy. Việc này định sẵn là không thể bình đẳng, mà Liên bang cũng đang đánh cược, cược cái gọi là phái Quang Minh này thật sự muốn kết minh với Liên bang!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trầm ngâm một lúc rồi thở dài một hơi. Thật ra, dựa theo phán đoán của hán, nếu như mọi người vừa tới đây mà đối phương lại khách khí như thể thì lại có vấn đề.
Thậm chí, nếu tu sĩ tầng chót ở nơi này không phải khách khí mà lộ ra vẻ muốn đối đãi ngang hàng thì sẽ khiến Vương Bảo Nhạc cảnh giác cao độ.
Thế nên, hiện tại, thấy phần lớn đều là khinh thường và địch ý thì hấn lại thấy bình thường.
“Để xem có cơ hội dò xét hay không!”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang suy tư thì mọi người cũng im lặng đi theo tu sĩ trung niên nọ lên đỉnh núi, đi tới trước đại điện Thiên Vấn các ở giữa.
Đại điện này rất rộng lớn và khí thế, giống như một con cự thú ẩn nấp ở đó, chấn nhiếp thiên địa, cũng khiến cho bách tử Liên bang căng thẳng hơn. Sau khi tới đây thì bọn họ cũng không phải chờ đợi gì lâu, chỉ chốc lát sau thì cửa Thiên vấn các đã từ từ mở ra, một giọng nói uy nghiêm vọng ra từ trong đại điện này, vang vọng khắp nơi.
“Tu sĩ Liên bang, nhập điện chào hỏi!”
Thanh âm vang vọng bên tai mọi người, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi bước vào trước. Ngay khi bước vào bên trong thì hắn lập tức thấy phía trên đại điện có ba cái ghế lớn, lúc này có ba người đang ngồi ở đó. Chính giữa là một người phụ nữ vào độ trung niên nhưng dung nhan lại xinh đẹp tuyệt trần. Cô mặc một bộ váy lụa, khí chất xuất trần, đồng thời cũng nhìn Vương Bảo Nhạc và bách tử Liên bang lần lượt đi vào sau lưng hắn với ánh mắt nhu hòa.
Bên trái của cô là một tu sĩ trung niên gầy gò mặc áo đen, người nọ mặt mày lạnh tanh, thân thể gầy xọp như xương khô, hai mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng khiến người ta nhìn thấy sẽ lạnh hết cả tóc gáy, linh hồn cũng run rẩy, sợ hãi.
Bên phải lại là một lão giả đang nhắm chặt hai mắt như đấng minh tưởng, dường như không hề có bất kỳ hứng thú nào với bách tử Liên bang vừa tới.
Ngoại trừ ba vị này, trong đại điện còn tám vị tu sĩ khác với các độ tuổi khác nhau ngồi bên dưới. Tất cả đều dõi mắt nhìn đám người Vương Bảo Nhạc, lúc này tu sĩ trung niên dẫn bọn họ tới cũng đi tới ngồi xuống ở đó.
Đồng thời, có mấy thanh niên nam nữ trạc tuổi đám người Vương Bảo Nhạc đứng bên cạnh ba vị ngồi trên cùng. Hình như bọn họ không có tư cách để ngồi ghế ở đây, tu vi chừng Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ đều có đủ, nhưng có thể đứng bên cạnh ba vị đó chứng tỏ họ cũng có chút địa vị. Vương Bảo Nhạc đảo mắt nhìn qua, trong lòng thầm đoán đây chắc hẳn là đệ tử hoặc gì đó tương tự thế.
"filepos0010892040">

Bạn cần đăng nhập để bình luận