Tam Thốn nhân Gian

Chương 482

Chương 482Chương 482
THỊNH SỰ PHIÊU MIỄU
Sau khi ôn chuyện với Trần Vũ Đồng xong, trong đầu Vương Bảo Nhạc chợt nhớ tới bộ dạng của Tạ Hải Dương, cảm khái nhìn Đạo viện Phiêu Miễu. Hắn biết rõ, trong Đạo viện Phiêu Miễu, mỗi năm đều có vô số học sinh mới tới, đồng thời cũng có rất nhiêu học sinh cũ rời đi.
Qua bao khóa, bao năm, giống như sóng xô bờ cát, một mặt thì giúp Liên bang thúc đẩy và duy trì thời đại toàn dân tu hành, mặt khác cũng tích tiểu thành đại, giúp bốn đạo viện tập trung vô số đệ tử ưu tú, đây là gốc rễ của bốn đạo viện. Nếu cứ tiểp tục phát triển theo hình thức như thể, khi nền ván minh tu hành của Trái Đất ngày càng phát triển hơn, nếu như bốn đạo viện vẫn còn tồn tại thì nhất định có thể phát
triền đến mức đủ để chống trời.
Dù sao thì đây cũng là một hình thức khác với tông môn, tuy có lợi và hại, nhưng thời đại luôn thay đổi. Tuy hình thức tông môn và gia tộc sẽ không bị đào thải, nhưng theo Vương Bảo Nhạc thấy thì Liên bang sau này nhất định sẽ thuộc về bốn đạo viện.
Mặc dù bốn đạo viện vẫn luôn cạnh tranh với nhau, nhưng mấy năm gần đây Vương Bảo Nhạc cũng đã nhìn ra cao tầng quản lý của bốn đạo viện vẫn luôn đứng trên lập trường đồng minh, nhất trí đối ngoại, chưa bao giờ thay đổi.
Đây mới là cán bản cho bốn đạo viện dựa vào trong thời đại toàn dân tu hành thế này!
Nhất là Thái thượng Trưởng lão Lý Hành Văn sắp sửa đột phá, đối với bốn đạo viện mà nói thì đây lại là chuyện lớn bằng trời. Tuy rằng không cách nào tránh khỏi việc Đạo viện Phiêu Miễu sẽ quật khởi Lân nữa, nhưng có được tu sĩ Nguyên Anh cũng là chuyện khiến bốn đạo viện hưng phấn.
Vậy nên, trong vòng một tuần sau, sau khi Đạo viện Phiêu Miễu liên tục gửi thiệp mời ra khắp Liên bang thì chẳng mấy chốc, người của ba đạo viện khác đã Lân lượt tới đây chờ xem lễ.
Tông chủ và các đại trưởng lão của Đạo viện Bạch Lộc, chi nhánh Bạch Lộc và Đạo viện Thánh Xuyên đều đến đông đủ, ngay cả Thái thượng Trưởng lão của những đạo viện đó cũng tự mình tới.
Đồng thời, đi theo họ tới đây còn có một số đệ tử ưu tú của các đạo viện. Dựa theo một số ghi chép lấy được từ mảnh vỡ, lúc Kết Đan đột phá tấn chức Nguyên Anh thì sẽ dẫn sức mạnh thiên địa ập tới, có thể khiến đệ tử được rèn luyện nhục thân trong thời gian đó.
Những thế lực khác không thuộc bốn đạo viện, Đạo viện Phiêu Miễu không gửi thiệp mời, dù có muốn đến thì cũng khó mà vào được. Dù là ba đạo viện còn lại cũng không được hưởng thụ vị trí xem lễ ngang hàng với Đạo viện Phiêu Miễu được. Dựa theo sắp xếp của Đạo viện Phiêu Miễu thì người
ở tầng trong cùng của đảo Thượng viện chỉ có đệ tử của mình, Tông chủ, Thái thượng Trưởng lão và trưởng lão của ba đạo viện còn lại mới được vào.
Những đệ tử khác thì ở lại tầng bên ngoài của Đạo viện Phiêu Miễu.
Ba đạo viện khác tới đây cũng khiến cho cuộc sống nhàn nhã của Vương Bảo Nhạc và Chu Tiểu Nhã kết thúc. Hắn bị Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu gọi qua cùng mấy vị sư huynh sư tỷ có địa vị cao khác vừa quay về đạo viện cùng nhau tiếp đãi khách khứa của ba đạo viện khác.
Những người có tư cách được Tông chủ gọi tới thì tu vi ít nhất cũng là Trúc Cơ đại viên mãn, phần lớn tước vị đều là tòng tam tước đổ lên, xem như cường giả một phương trong hệ thống Liên bang, phần lớn đều quen thuộc với nhau. Tuy chẳng mấy người từng gặp qua Vương Bảo Nhạc, nhưng cũng nghe nói nhiều về hắn nên vừa gặp mặt thì ai nấy cũng đều nhiệt tình chào hỏi.
Vương Bảo Nhạc vốn là người thích làm quen kết bạn, cũng quen thuộc trong chuyện giao tế với người khác, chỉ nói vài câu thì mọi người đã thân thiết với nhau hơn.
Vương Bảo Nhạc tuy là tòng nhị tước, nhưng cũng không phải đệ tử Đạo viện Phiêu Miễu có tước vị cao nhất, còn có một người cũng giữ chức tòng nhị tước như hắn và tước vị cao hơn hắn.
Người đầu tiên là một vị sư tỷ, người sau là một vị sư huynh.
Vị sư tỷ tòng nhị tước kia cũng là Kết Đan sơ kỳ, cách Kết Đan trung kỳ không xa lắm. Cô cũng không nhậm chức ở Trái Đất, mà là Phó Thành chủ thành Thực Dân ở Sao Kim!
Thoạt nhìn, cô chưa quá ba mươi, dù dung mạo bình thường nhưng chỉ cần mỉm cười thì khí chất sẽ thay đổi hoàn toàn khiến người ta có cảm giác thân thiết, dễ gần. Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc thì vị sư tỷ tên Lâm Doãn Tuệ này lập tức cười khẽ.
“Bảo Nhạc sư đệ, nếu có cơ hội thì nhớ tới Sao Kim chơi nhé! Trong ngục giam ở Sao Kim còn có một cố nhân của ngươi lúc ở bí cảnh Mặt Trăng đấy!”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì chợt nhớ tới lão bà của Tinh Hà Lạc Nhật Tông năm đó, sau khi bà ta bị Thái thượng Trưởng lão bắt lại thì đã bị đày tới đó.
Nay nhớ lại, Vương Bảo Nhạc cũng bật cười đồng ý, sau khi hẹn thời gian với Lâm sư tỷ xong thì lại bị vị sư huynh chính nhị tước duy nhất trong số này lôi đi.
Vị sư huynh này tên Tôn Bất Tranh!
Tên này rất đặc biệt, Vương Bảo Nhạc vừa nghe xong thì đã có ấn tượng sâu sắc. Vị Bất Tranh sư huynh này chẳng những là người có tước vị cao nhất trong hàng đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu, đồng thời chức vị của hắn cũng khá đặc biệt.
Hắn phụ trách tổ chức tình báo của Liên bang, Vương Bảo Nhạc cũng trở thành tòng nhị tước mới biết được trong số các bộ ngành của Liên bang có một nơi được gọi là Minh Bộ.
Chữ Minh này, đương nhiên không dính dáng gì với Minh Mộng, mà vì tổng bộ của nó được thiết lập ở Sao Diêm vương, đồng thời cũng do làm những việc bí mật nên mới có tên đó.
Tôn Bất Tranh chính là Bộ trưởng của Minh Bộ này, quyền lực và tài nguyên hán nắm giữ trong tay vô cùng kinh người, tu vi lại là Kết Đan hậu kỳ.
Vương Bảo Nhạc khá khách khí với vị sư huynh tay nắm đại quýên này, đồng thời cũng rất tò mò v'ê bộ ngành của đối phương. Vị sư huynh Tôn Bất Tranh này cũng rất hứng thú với Vương Bảo Nhạc, kéo hắn qua một bên xong thì mới cười tủm tỉm nói.
“Bảo Nhạc sư đệ, có muốn cân nhắc chuyện đổi chức vị không, đến Sao Diêm Vương của ta đi! Chỉ cần ngươi đồng ý thì đến làm Phó Bộ trưởng của Minh Bộ cũng được, chuyện điều lệnh các thứ thì cứ giao cho ta lo!”
“Phúc lợi của Minh Bộ rất cao, ngoài ra, sau khi ngươi tới thì có thể nắm tin tức của toàn bộ Liên bang trong tay. Đồng thời, bộ ngành của chúng ta có nhiệm vụ liên lạc với nền văn minh ngoài hành tinh nữa. Tóm lại, ta bảo đảm, một khi ngươi tới đó thì sẽ thấy được một Liên bang và vũ trụ khác hẳn đấy!”
Mặc dù Vương Bảo Nhạc rất tò mò với Minh Bộ nhưng cũng không định rời khỏi Sao Hỏa. Đương nhiên, nếu hắn không nắm giữ Minh Khí ở Sao Hỏa thì nói không chừng sẽ thật sự động lòng, nhưng hiện tại, hắn sợ mình đi rồi, để Minh Khí ở đó sẽ có chuyện nên chỉ có thể cười khổ mà uyển chuyển từ chối.
Tôn Bất Tranh cũng không vội, chỉ vỗ vai Vương Bảo Nhạc, nói nếu như hắn đổi ý thì bất kỳ lúc nào cũng có thể liên lạc với mình. Sau đó, mọi người lại bắt đầu tiếp đãi ba đạo viện khác dưới sự dẫn dắt của Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu.
Tông chủ và đệ tử ưu tú của ba đạo viện khác cũng chẳng xa lạ gì với nhau, lúc này thanh danh của Vương Bảo Nhạc lại đang lên cao nên chẳng mấy chốc mấy đệ tử ưu tú của bốn đạo viện đã nói cười thân thiết với nhau.
Cứ thế, khi người của ba đạo viện còn lại đều tới đông đủ, bởi vì không biết cụ thể khi nào Lý Hành Ván sẽ đột phá nên Đạo viện Phiêu Miễu đã sắp xếp cho toàn bộ học tử và đệ tử trong đạo viện tập trung lại ở đảo Thượng Viện. Tất cả đều khoanh chân ngồi đó chờ đợi, người của ba đạo viện khác thì ngồi ở bên ngoài.
Nếu như nhìn xuống từ trên không thì có thể thấy rõ, trong đảo Thượng Viện của Đạo viện Phiêu Miễu lúc này đã hội tụ hơn mười vạn người, khí thế bừng bừng, ai nấy đều chờ đến thời khắc Lý Hành Văn đột phá.
Mà Lý Hành Văn cũng không để mọi người đợi lâu, sáng sớm ba hôm sau, khi một tiếng chuông vang vọng khắp Đạo viện Phiêu Miễu, trong các ngọn núi trên đảo Thượng Viện đột nhiên bộc phát một cỗ khí tức kinh thiên động địa.
Sau khi khí tức này bộc phát, một cột sáng giống như do linh khí tạo thành lập tức phóng thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây khiến cho trời xanh xuất hiện sấm chớp giáng kín. Trong tiếng sấm rền ầm ầm đó, tầng mây như bị một bàn tay vô hình đánh tan, tạo thành một gợn sóng khổng Lô.
Trong lúc gợn sóng lan ra thì như ẩn chứa sức mạnh dời non lấp bể, tiếng nổ ngày càng lớn hơn, dãn dần tạo thành một dòng xoáy giữa bầu trời. Theo dòng xoáy nhanh
chóng xoay vần, một lực hút kinh người cũng bộc phát khiến linh khí trên khắp Trái Đất như bị dẫn dắt, nhanh chóng hội tụ lại ở nơi này.
Cùng lúc đó, dân chúng trong các thành trì khác trên Trái Đất cũng nhìn thấy được mây bay trên trời đang trôi lướt qua với tốc độ cực nhanh, đồng thời cũng có từng cơn gió lớn như cuốn theo linh khí ào ào thổi qua.
Nếu như ở trong một nền văn minh tu hành có kinh nghiệm nhiều và nhiêu linh khí hơn thì chuyện Kết Đan đột phá Nguyên Anh đương nhiên không cách nào tạo thành dị tượng như thể được, nhưng đối với Trái Đất mà nói thì toàn bộ linh khí đều do mảnh vỡ cổ kiếm mang tới nên khiến cảnh tượng đột phá của Lý Hành Ván tạo thành thanh thế lớn cỡ này.
"filepos0010623221">

Bạn cần đăng nhập để bình luận