Tam Thốn nhân Gian

Chương 614

Chương 614Chương 614
KHÔNG BIẾT ĐIỀU
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh, vừa chạy như bay vừa suy nghĩ liệu trong chuyện này có vấn đề hay không.
“Nhưng mà cứ cẩn thận một chút vẫn hơn. Nếu như chỉ cần bồi thường là có thể giải quyết được thì chẳng phải chỉ tốn một ít chiến công thôi hay sao.”
Lần thu hoạch này của Vương Bảo Nhạc ít nhất cũng phải trên mười vạn chiến công, hắn không quan tâm chuyện bồi thường gì đó cho lắm.
“Nhưng nếu như đây là cái bẫy nhằm vào ta thì đừng có mà trách ta đấy!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng lạnh, hắn mở nhẫn truyền âm ra liên lạc với Tạ Hải Dương. Lần này, hắn không
còn hỏi con lừa đã gây ra chuyện gì nữa mà hỏi tổn thất của vị Tôn Hải trưởng lão kia là bao nhiêu?
Tạ Hải Dương nhanh chóng dựa vào quan hệ của mình đi điêu tra tổn thất.
“Lò luyện đan đó không rẻ đâu Bảo Nhạc, nó có giá nám vạn chiến công đấy!”
Rõ ràng Tạ Hải Dương không biết hiện tại Vương Bảo Nhạc giàu có cỡ nào, khi nói ra nám vạn chiến công này, hắn còn mang theo một chút cảm khái.
“Năm vạn sao...”
Vương Bảo Nhạc gật đầu, nói cảm ơn xong lập tức kết thúc truyền âm. Đối với hắn, mặc dù năm vạn chiến công không thể tính là mưa bụi, nhưng cũng không phải nhiêu nhặn gì. Vậy nên, sau khi đã có tính toán, Vương Bảo Nhạc liên táng tốc, một đường chạy như bay, băng qua bầu trời, cuối cùng vào sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã nhìn thấy Thương Mang Đạo Cung ở phía xa.
Đồng thời, trên đường đi hắn cũng nhiêu lãn truýên âm với Tạ Hải Dương và Hứa Tông chủ, xác nhận con lừa đến nay vẫn an toàn. Mọi thứ khiến Vương Bảo Nhạc ngày càng cảm thấy, có lẽ chuyện này... thật sự là nhằm vào mình.
“Thú vị rồi đây!”
Trên người Vương Bảo Nhạc tỏa ra sát khí, nhưng hắn nhanh chóng thu lại toàn bộ, khuôn mặt vẫn không hề có cảm xúc. Sau khi cất bước đến gàn Thương Mang Đạo Cung, liếc mắt đã nhìn thấy Hứa Tông chủ đang đợi sẵn ở đó.
“Đi theo ta!”
Hứa Tông chủ vừa nhìn thấy Vương Bảo Nhạc liên cất lời, đi trước dẫn đường, Vương Bảo Nhạc gật đâu, không nói gì, theo Hứa Tông chủ chạy thẳng tới một ngoại đảo cách nơi này không xa lắm.
Ở Thương Mang Đạo Cung, mỗi một tu sĩ Nguyên Anh đều sử hữu một hòn đảo
riêng. Đảo của bọn họ có diện tích rất lớn, còn có linh khí dày đặc thuộc lãnh thổ riêng của bọn họ, có không ít đệ tử và người đi theo.
Hòn đảo của Tôn Hải cũng như vậy, mặc dù không phải là một trong những nơi tốt nhất trong Nguyên Anh, nhưng cho dù là vị trí hay linh khí, hoặc giá trị thì đều cao hơn rất nhiêu so với đảo Thanh Hỏa của Vương Bảo Nhạc.
“Nơi đó chính là Thánh Không đảo của Tôn Hải. Vương Bảo Nhạc ngươi hãy nghe ta, không được kích động, làm theo kế hoạch ban đầu, có thể dùng chiến công đề giải quyểt là tốt nhất. Chỗ ta đã gom góp được một ít, cũng đủ đề bồi thường!”
Gần đến hòn đảo này, sâu trong mắt Hứa Tông chủ ánh lên vẻ lo lắng, không nhịn được lại dặn dò vài câu.
Từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy bên trong hòn đảo của Tôn Hải, từng làn khói đen lượn lờ bay lên, thậm chí còn có tiếng
nổ ầm ầm truyền ra từ quảng trường ở chính giữa hòn đảo, vang vọng khắp nơi.
Nếu chỉ có vậy thì thôi, nhưng sau khi đến gần, vương Nhạc Bảo lập tức nghe thấy từng hồi tiếng kêu thảm thiết và yếu ớt truyền đến từ nơi tỏa ra khói đen.
Tiếng kêu thảm thiết đó là của con lừa!
Trong mắt vương Nhạc Bảo lập tức ánh lên tia sáng lạnh, cơ thể nhoáng một cái, tốc độ 'âm 'âm bộc phát chạy thẳng tới phía trước. Hứa Tông chủ ở bên cạnh thở dài, lập tức đi theo phía sau, cùng tiến vào Thánh Không đảo này.
G'ân như vào đúng lúc hai người tới gân, hòn đảo này lập tức rung động, một tấm màn ánh sáng xuất hiện ở khắp nơi, hình thành sức mạnh trận pháp, ngán cản người ngoài bước vào. Nhưng khi màn ánh sáng trận pháp này tác động đến Vương Bảo Nhạc, Vương Bảo Nhạc vận chuyển tu vi, đột nhiên bước v'ê phía trước một bước,
'âm một tiếng, hắn cưỡng ép tiến vào trong trận pháp.
Sự xâm nhập một cách cưỡng ép này khiến màn sáng trận pháp bị biến dạng, xuất hiện rất nhiều tia sáng rực rỡ tỏa ra xung quanh, thu hút sự chú ý của tất cả các tu sĩ trên đảo. Khi bọn họ nhao nhao ngẩng đău nhìn lên bầu trời, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã ở giữa không trung của quảng trường đỉnh núi chính trên hòn đảo.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, lập tức liền nhìn thấy một cái lò luyện đan tầm mấy chục trượng được đặt ở giữa quảng trường đỉnh núi chính. Xung quanh lò luyện đan lúc này có mấy chục tu sĩ Kết Đan đang ngồi xếp bằng, dùng tu vi biến hóa và thiêu đốt lò luyện đan, còn bên trong thì truyền ra tiếng kêu thảm thiết và yếu đuối của con lừa.
Rõ ràng bọn họ đang tiến hành luyện chế con lừa. Có một vị lão giả đang đứng ở ngay phía trước những tu sĩ Kết Đan này. Vị lão giả này thoạt nhìn thì tiên phong đạo
cốt, duy chỉ có đôi mắt là hõm xuống, ánh mắt không giống người thường mà mang theo hồng mang. Gần như là cùng lúc Vương Bảo Nhạc đến, lão giả này cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Nhìn thấy con lừa đang bị luyện chế, trong lòng Vương Bảo Nhạc liên dâng trào sát khí. Nhưng hắn cũng nhận thấy loại luyện chế này không thể nào hoàn thành được trong thời gian ngắn, chỉ cần cứu kịp thời, con lừa nhiêu nhất cũng chỉ phải chịu một chút đau đớn mà thôi, sẽ không bị thương gân động cốt. Cho nên, lúc này hắn mới kiêm chế sát khí, mắt đối mắt với lão giả kia.
“Vương Bảo Nhạc bái kiến Tôn trưởng lão.”
“Đường đường là Liên bang thân truyền, bái kiến lão phu ở giữa không trung, lão phu cũng không dám nhận.”
Tôn Hải ngoài mặt tỏ vẻ tươi cười cất lời, nhưng giọng điệu thì rất bất thiện.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, thoáng không kiêm chế được sát khí ờ trong lòng. Hứa Tông chủ ở bên cạnh thì nở nụ cười, kéo Vương Bảo Nhạc đi xuống từ không trung. Khi ở trước mặt Tôn Hải, Hứa Tông chủ chắp tay với Tôn Hải, thần thái hòa nhã, hòa giải cho hai người.
“Tôn trưởng lão, đều là hiểu lãm. Lần này bọn ta đến với thành ý.”
Đối với Hứa Tông chủ này, Tôn Hải nghĩ đến việc mỗi tháng đối phương đều cho mình một phần lợi ích, lúc này sắc mặt mới dịu đi một chút. Ông ta liếc nhìn Vương Bảo Nhạc, trong lòng có chút khinh thường. Cho dù ông ta đã chứng kiến cuộc chiến trong thí luyện của Vương Bảo Nhạc, biết đối phương dũng mãnh, nhưng cũng có lòng tin mình có thể đàn áp được hắn.
Do đó, cho dù biết rõ người này trở về từ Bái Cung các, ông ta cũng chẳng để ý nhiêu. Dù sao nơi này là Thương Mang Đạo Cung, không phải Liên bang, do đó Tôn Hải hừ một tiếng, hỏi vặn lại một câu.
Thành ý?;
Tính tình của Vương Bảo Nhạc nóng nảy, nhưng hắn không thể không suy nghĩ đến việc trong chuyện này có vấn đề như lời Hứa Tông chủ nói. Đồng thời, bên Hứa Tông chủ đang hết lòng hết dạ giúp đỡ, Vương Bảo Nhạc cũng không tiện trực tiếp động thủ. Vì vậy, lúc này, sau khi hít sâu một hơi, hắn kìm nén cơn tức giận, nhìn Tôn Hải, chậm rãi cất lời.
“Về tổn thất, vương mỗ bằng lòng trả sáu vạn chiến công, năm vạn trong đó là tổn thất của lò luyện đan, một vạn còn lại là bồi thường cho sự bất tiện của mọi người!”
“Sáu vạn?”
Cho dù Tôn Hải có là tu sĩ Nguyên Anh thì sau khi nghe được con số này, trong lòng cũng phải rung động. Đối với bất cứ ai trong đạo cung, mấy vạn chiến công này không phải là con số nhỏ.
Nhưng đôi khi, bản năng gốc sẽ quyết định cách hành sự của họ. Người càng yếu đuối
càng thỏa hiệp thì thứ nhận được có lẽ không phải là hòa giải, mà là sự bóc lột lớn hơn.
Tôn Hải lúc này chính là như vậy. Khi trong lòng thả lỏng thì sẽ nảy sinh lòng tham mạnh mẽ hơn. Thật sự về chuyện này Hứa Tông chủ đã nghĩ nhiều rồi, không có kế hoạch phía sau gì cả, chỉ đơn giản là một việc ngoài ý muốn. Nhưng Tôn Hải mắt thấy đối phương yếu đuối, cho nên sau khi nheo mắt nhìn Vương Bảo Nhạc, đột nhiên bật cười.
“Bồi thường năm vạn chiến công là điều bắt buộc, nhưng con súc sinh này dám cả gan làm loạn, hôm nay ta nhất định phải dạy cho con súc sinh này một bài học, để con súc sinh này biết, ở Thương Mang Đạo Cung ta, há có thể cho phép nó tùy tiện làm bậy!”
Tôn Hải trước một câu súc sinh, sau một câu súc sinh nói con lừa, nhưng mắt lại nhìn Vương Bảo Nhạc.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc không thể kìm nén được cơn tức giận nữa, trong mát hắn dần ánh lên tia sáng lạnh, lạnh lùng nhìn Tôn Hải, chậm rãi cất lời.
“Hả? Ngươi muốn thế nào?”
Hứa Tông chủ ở bên cạnh cũng cau mày. Theo như hắn thấy, Tôn Hải này hoặc là bị người khác sai khiến, hoặc là đầu óc có vấn đề.
“Hôm nay lão phu nhất định phải luyện con súc sinh này thành một viên huyết đan. Nếu ngươi muốn viên huyết đan đó thì cộng thêm nám vạn chiến công, ta có thể cân nhắc đến việc bán cho ngươi.”
Tôn Hải nheo mắt lại, che giấu sự tham lam trong mắt, suy nghĩ kế tiếp nhất định đối phương sẽ nâng giá, còn mình sẽ tiếp tục phát huy uy thế mạnh mẽ, cuối cùng dưới sự xoa dịu của Hứa Tông chủ kia, miễn cưỡng đồng ý mười lăm vạn chiến công, giải quyết chuyện này.
Tôn Hải tưởng tượng rất hay, chỉ là sự phát triển của sự việc lại khác với những gì ông ta tưởng tượng. Sau khi nghe những lời của Tôn Hải, Vương Bảo Nhạc đột nhiên cười.
Nụ cười này không hề có chút ấm áp nào, khí lạnh đã đến cực điểm, Vương Bảo Nhạc liếc nhìn Hứa Tông chủ mặt mũi khó coi.
“Hứa đạo hữu, ta đã thử làm theo cách của ngươi rồi nhưng vô dụng, nếu đã như vậy... Ta cũng chỉ có thể dùng cách của riêng mình.”
Vương Bảo Nhạc nói xong, tu vi cơ thể ầm ầm bộc phát, trong nháy mắt khắp nơi mây động cuồng phong kéo tới, một luồng khí thể cường hãn kinh người dâng lên ngút trời.
Không nói hai lời, vào lúc Vương Bảo Nhạc bộc phát khí thế để lại phân thân ở nguyên tại chỗ đề phòng bất trắc thì bản thể của hắn đã nhoáng một cái, chạy thẳng tới phía Tôn Hải đang biển sắc.
Con bạch tuộc này không tầm thường, mặc dù là vật hư ảo, nhưng khi nó xuất hiện đã bộc phát ra uy áp có thể so với Nguyên Anh. Cho dù không bằng Nguyên Anh thật sự thì cũng đã vượt qua Kết Đan đại viên mãn bình thường, đổi thành bất kỳ Kết Đan bình thường nào, chỉ một chiêu này đã có thể phân được thắng bại.
Càng không cần phải nói tới áp chế tu vi đến từ Tôn Hải khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên méo mó, giống như có một luồng sức mạnh kỳ lạ buông xuống khiến cho tất cả những người có tu vi không bàng Tôn Hải đều bị rung động.
Mà mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt, gần như là đúng lúc Vương Bảo Nhạc đến gần thì mọi thứ được hình thành. Đồng thời đòn phản kích của Tôn Hải vẫn chưa kết thúc, ông ta định để Vương Bảo Nhạc biết cái giá phải trả khi ra tay với một vị Nguyên Anh là không thể chống đỡ được.
“Phá vỡ tu vi của ngươi, xem như cảnh cáo!”
"filepos0013270159">

Bạn cần đăng nhập để bình luận