One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 101: Lão già nát rượu xấu tính (1)

Chương 101: Lão già nát rượu xấu tính (1)
Đồng thời còn nghe Shanks nhắc đến một thiếu nữ rất mạnh, một con mèo đặc biệt và một thiếu niên bình thường không có gì lạ.
Thiếu nữ rất mạnh là chỉ Artoria, sở hữu tư chất của một vị vua, kiếm thuật cao siêu, còn có năng lực ẩn giấu vũ khí trong tay.
Con mèo kỳ lạ chỉ Tom, đối mặt với Haki bá vương của Shanks mà chỉ xù lông, còn dám nhe nanh múa vuốt với anh, hung dữ hơn cả bá chủ vùng biển cạn.
Có trách thì trách thiếu nữ có tư chất vương giả và con mèo kỳ lạ kia lại coi cậu trai bình thường là trung tâm. Ngay cả ánh mắt tinh tường của Shanks cũng không nhận ra cậu trai này có gì đặc biệt. Theo cảm nhận từ Haki quan sát của Shanks, có khi cậu trai này còn chẳng đánh nổi lũ khỉ trên thuyền bọn họ.
Rayleigh nghe mấy tin này thì chỉ lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, bảo Shakky chú ý đến thông tin này nhiều hơn.
Một tháng sau, Rayleigh phát hiện đối phương chỉ mở một quán rượu nhỏ, sinh hoạt như người bình thường.
Chuyện lớn nhất cậu từng làm là bắt được một tên cướp truy nã 800 vạn và mấy tên buôn người. Tiếng tăm nổi nhất trong đó là nghệ sĩ piano mèo.
Rayleigh nghĩ mãi không thông, sao “Đạt Dã chạy như điên” trông cùng lắm mười tám tuổi này lại có thể sống hệt như một cụ già tám mươi về hưu vậy?
Cho tới hôm nay, Shakky nói với Rayleigh chuyện nhà nổ bay lên trời hôm qua không phải kể lố mà là sự thật, hình như người làm chuyện này có năng lực tàng hình.
Ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu Rayleigh là năng lực giả ăn trái tàng hình. Sau đó lại nhớ tới lời Shanks kể rằng Artoria có thể ẩn giấu vũ khí trong tay mình. Vậy có khi nào cô cũng có khả năng giúp người ta tàng hình?
Chỉ có thể nói là rất khéo, tuy ông đoán sai phương hướng nhưng lại tìm được đúng người.
Rayleigh rảnh rỗi không có gì làm, lại đúng lúc có hứng thú với quán rượu này nên tản bộ đến đây.
“Hai người biết nhau ạ?” Trương Đạt Dã nhìn người đóng tàu kề vai sát cánh với Rayleigh, khóe mắt giật tăng tăng. Hình như đây là một trong những người bạn xấu của Goodman.
Thế này mà về sau Rayleigh bại lộ thân phận chắc hắn sẽ khoe khoang cả năm trời rằng ‘Năm đó ông đây kề vai sát cánh với Vua Bóng Tối Rayleigh, thậm chí còn nói xấu ông ấy ngay trước mặt mà không bị đánh chết...’
Người đóng tàu giới thiệu: “Đây là Rayleigh, làm thợ sơn phủ, tay nghề không có gì để chê, tửu lượng cũng rất tốt. Tiếc là lại nghiện cờ bạc, động chút là thua sạch túi.”
Rayleigh hoàn toàn không tức giận khi bị vạch trần khuyết điểm, ngược lại còn trò chuyện với hắn: “Là Mireille đấy à, hôm qua tôi kiếm được chút đỉnh, tạm thời đủ uống rượu. Dạo này có công việc gì giới thiệu cho tôi kiếm ít tiền đánh bạc không?”
“Có, chẳng những có mà đối phương còn ra tay hào phóng nữa cơ. Chỉ xem ông có dám nhận hay không.” Có thể khiến cho người đóng tàu nói như vậy thường thì đều là làm sơn phủ cho tàu hải tặc.
Chuyện này rất khó nói công khai bên ngoài, vả lại làm loại nghề này có khi còn bị người ta quỵt nợ. Ưu điểm là thật sự kiếm được rất nhiều tiền. Thu nhập từ việc sơn phủ cho một con tàu hải tặc bằng gấp mấy lần làm cho tàu buôn.
“Có gì mà không dám nhận, cậu chỉ cần cho tôi biết thời gian và địa điểm là được.” Làm gì có việc nào Rayleigh không dám nhận. Không nợ ông thì dễ nói chuyện, một khi dám quỵt thì ông còn kiếm được nhiều tiền hơn. Kể cả sơn phủ tàu cho vua hải tặc ông cũng dám đi… chẳng qua là phải làm không công.
Mireille vỗ vai ông: “Nếu đã nói vậy thì ba ngày sau đến bến tàu đi, tôi dẫn ông đi. Khi nào về tới nhớ mời tôi uống rượu đấy nhé.”
“Không thành vấn đề.” Rayleigh sảng khoái đồng ý.
Trương Đạt Dã cứ thế nhìn tên môi giới đen giới thiệu một vụ làm ăn cho hải tặc già về hưu ngay trước mắt mình, sau đó còn nghênh ngang rời đi.
“Mọi người bạo thế ạ?” Trương Đạt Dã tò mò, tuy hai người nói chuyện rất mập mờ nhưng vẫn dễ dàng nghe ra vấn đề. Bàn việc làm ăn kiểu này ở nơi lắm tai nhiều mắt, đủ loại người như quán rượu có ổn không đấy?
Rayleigh cười giải thích: “Hải quân bình thường chẳng quản mấy chuyện thế này đâu, dù có người đi báo cáo thì cùng lắm cũng chỉ tiến hành tuần tra tượng trưng để bày tỏ thái độ thôi, trừ khi là tội phạm đặc biệt hung ác.”
Còn chưa chờ Trương Đạt Dã nghĩ thông điểm mấu chốt, Rayleigh đã giải thích tiếp: “Phải biết việc dùng tàu sơn phủ đi xuyên qua Lục Địa Đỏ có xác suất tử vong cao tới 50%, dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không dám đảm bảo an toàn vượt qua 100%. Hải quân còn ước gì đám hải tặc đắm tàu chết hết nửa đi, cớ gì đi ngăn người ta sơn phủ.”
“Hình như đúng là thế thật?” Trương Đạt Dã gật gù, nhưng cậu không tin chuyện dù có thực lực cũng vướng phải tỉ lệ tử vong 50%. Thế hệ cực ác đông thế mà có ai chết vì đắm tàu giữa biển đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận