One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 462: Chắc chị gái này mạnh lắm (2)

Chương 462: Chắc chị gái này mạnh lắm (2)
Chẳng mấy chốc sau, hai loli buộc tóc hai bên cùng bước ra khỏi khoang thuyền, một bé tóc hồng, bé còn lại tóc xanh dương, bên cạnh còn có bé mèo nhỏ đồng hành.
Bởi vì Trương Đạt Dã yêu cầu nên lâu lắm rồi Perona không buộc tóc hai bên, chẳng qua hôm nay muốn làm tóc đôi với Wendy nên nhóc mới buộc.
Wendy đón nhận ánh mắt của mọi người, được Perona và Carla cổ vũ nên bắt đầu chính thức làm quen với mọi người.
Wendy lấy hết can đảm bước tới phía trước, Wendy ngã sấp xuống.
Rõ ràng trên boong thuyền không có gì làm cô bé trượt chân được nhưng cô bé vẫn ngã sõng soài, hai tay duỗi thẳng băng.
Mọi người rất ngạc nhiên, Carla đỡ trán, không nỡ nhìn thẳng.
“Đau quá!” Wendy thành thạo đứng dậy, phủi phủi quần áo, dường như đã quá quen với chuyện thế này: “Chào mọi người, em là Wendy, em nhận lời mời của anh sếp nên từ giờ sẽ là bác sĩ trên con thuyền này ạ. Xin mọi người quan tâm em nhiều hơn.”
“Anh sếp là cái qué gì…” Trương Đạt Dã phê bình cách xưng hồ kỳ quái của Wendy. Cậu lườm Perona, Wendy là cô bé nhút nhát và ngoan ngoãn, chắc chắn là Perona đã xúi giục cô ấy.
Perona không hiểu mình chọc cậu chỗ nào, cô nhóc cảm thấy biểu hiện của mình trong hai ngày qua rất tốt mà?
Mọi người đồng loạt bày tỏ lòng mến khách, chào đón Wendy và Carla, chỉ có mỗi Brook bị Diệp Ngôn kéo đi ngay sau khi chào hỏi. Cậu ta lo bộ xương già háo sắc này nói gì đó biến thái trước mặt hai cô bé thì không hay.
Wendy hơi co quắp đáp lời từng đồng bạn mới, cô bé và Carla khá là giật mình với ngoại hình của Brook, Trương Đạt Dã nhân cơ hội phổ cập khoa học về trái ác quỷ cho cả hai.
“Kỳ diệu thật đấy!” Wendy kinh ngạc, rõ ràng ma pháp ở thế giới của cô ấy còn kỳ diệu hơn có được không hả.
“Đúng rồi, vết thương của hai em thế nào rồi, cứ thế xuống giường hoạt động có ảnh hưởng gì không?” Trương Đạt Dã vẫn nhớ hai người đến đây trong tình trạng bị thương.
Wendy trả lời: “Bọn em đã khôi phục nhiều lắm rồi, hoạt động một tí không sao cả.”
“Thế thì tốt.” Trương Đạt Dã muốn nói không hổ là pháp sư cận chiến đến từ Fairy Tail, sức sống và tốc độ bình phục đều mạnh đến khó tưởng.
“Xin hỏi con mèo này bị gì thế?” Carla bất đắc dĩ đẩy mặt Tom ra, không cho nó áp sát vào mình.
Tuy vóc dáng của cô ấy lớn hơn Tom không nhiều lắm nhưng Tom đã bị bàn tay của cô ấy đẩy ra xa, bốn cái chân quơ quào trên mặt đất cũng không thể tiến lên dù chỉ 1mm.
Perona bế Tom lên, giới thiệu nó với đồng bạn mới: “Đây là Tom, một con mèo rất tài giỏi. Nó biết nấu ăn, biết đánh đàn piano, pha cacao nóng rất ngon. Cả quần áo Carla đang mặc cũng do nó giúp sửa lại đấy.”
Tom nhận ra Perona đang khen mình bèn nhảy khỏi lồng ngực cô, đứng thẳng người, nhoẻn miệng cười đón nhận lời khen.
Carla nhìn váy áo của mình rồi lại nhìn Tom đứng ngay ngắn trước mặt, xoắn xuýt nói: “Cảm… Cảm ơn.”
Tom vui vẻ ra mặt, lại muốn sáp vào mèo ta.
Carla lại bay thẳng lên trời, sau lưng mọc ra đôi cánh màu trắng tinh. Cô mèo bay đến bên cạnh Wendy, khiến Tom vồ hụt.
Tom ngơ ngác nhìn Carla bay lượn trên không, nó không hiểu vì sao cô nàng mèo trắng bất ngờ mọc cánh bay lên như thế?
“Sao nó cứ nhào về phía tôi vậy?” Carla không vui.
“Chắc tại nó thích em đấy.” Trương Đạt Dã giải thích thay Tom, sau đó vươn tay đè lại đỉnh đầu nó răn dạy: “Người ta chưa đồng ý thì mày không được tự tiện sáp đến gần, mất lịch sự lắm biết không.”
Tom cắn ngón tay. Trước giờ nó toàn làm như thế, mỗi khi gặp được mèo mình thích thì sẽ tiếp cận đối phương, thi thoảng giả bộ ngầu lòi, tặng quà rồi bày tỏ tấm lòng.
Tuy lần nào nó cũng gặp sự cố bất ngờ, luôn dẫn đến thất bại mà thôi.
“Thích… Thích…” Nghe có người tỏ tình với Carla, gương mặt Wendy bỗng đỏ bừng.
“Đừng nói những lời như vậy với người mới gặp.” Carla sẵng giọng, sau đó bay đến trước mặt Wendy rồi véo má của cô ấy: “Còn Wendy nữa, người nên thẹn thùng là tớ mới đúng. Tại sao cậu lại đỏ mặt thế?”
“Xin lỗi Carla, nhưng mà…” Wendy bụm mặt không biết làm sao.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, cuối cùng bầu không khí không còn ngượng ngùng như ban đầu nữa. Trương Đạt Dã chuẩn bị dẫn Wendy và Carla đi tham quan xung quanh thuyền nhưng vừa lên tiếng đã bị Perona cướp việc.
Trương Đạt Dã thấy Wendy không từ chối nên đành mặc kệ Perona, còn cậu thì phải nhân cơ hội giáo dục lại Tom mới được.
“Tom này, mày muốn theo đuổi phái nữ cũng được nhưng đừng quá mức chứ. Phải chú ý đúng mực. Tao nói mày nghe, ban đầu phải… Sau đó… Cuối cùng mới…”
Đang nói, Trương Đạt Dã bỗng im bặt. Chó độc thân truyền thụ kinh nghiệm cho con mèo độc thân đi cua gái có được không nhỉ?
Tom vốn đang đàng hoàng lắng nghe chủ nhân càu nhàu bèn chuồn đi, đồng thời còn nhét chiếc ô vào tay chủ nhân. Nó cảm thấy áp suất trên người chủ nhân rất thấp, có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận