One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 607: Chẳng lẽ mình cũng vô dụng như anh chủ lòng dạ độc ác á? (1)

Chương 607: Chẳng lẽ mình cũng vô dụng như anh chủ lòng dạ độc ác á? (1)
Wendy được Carla giúp đỡ lơ lửng giữa không trung, phồng má thổi ra một cơn lốc, chỉ là lần này cách dùng ma pháp của cô bé khác hẳn, có vẻ dịu dàng hơn.
Cơn lốc xoay tròn thổi về phía trước, chuẩn xác chạm tới buồm của Hope.
Dưới sự khống chế có chủ đích của Wendy, bản thân Hope cũng không hỏng hóc gì mà cánh buồm còn no gió, tốc độ thuyền tăng nhanh một chút.
"Chuẩn, chính là như vậy!" Cơn lốc nho nhỏ thổi rối tóc của Trương Đạt Dã, cũng xen vào cổ áo làm áo khoác của cậu hơi phồng lên, phát ra tiếng phần phật. Trương Đạt Dã một tay nắm lan can, một tay chặn trước mặt tránh cho không mở nổi mắt.
Tom tò mò ngồi trên lan can hóng hớt bị gió lớn thổi bổ ngửa, trước khi bị thổi bay thì nó vội ôm lấy đùi Trương Đạt Dã, nhưng dù thế thì lông của Tom vẫn bị thổi xù bông cả lên, bay ngược hết cả về đằng sau.
Vì phòng ngừa mình bị thổi đi, Tom thông minh buộc tay và chân lại, cố định chặt chẽ trên đùi Trương Đạt Dã.
Chẳng qua là dụng cụ câu cá của Tom gồm cần câu, ghế xếp nhỏ, thùng nước đều không ai để ý, bị gió lớn thổi bay ra ngoài. May mà có khoang chắn ở giữa boong trước và boong sau của thuyền, không thì đảm bảo nửa boong thuyền trước cũng bị thổi cho hỗn độn.
Một hồi lâu sau, Carla chở Wendy đuổi theo thuyền đáp xuống boong, nhìn boong thuyền lộn xộn tứ tung, Wendy hơi áy náy: "Xin lỗi ạ, hình như em làm hơi quá."
"Không sao đâu, do anh không suy xét kỹ thôi. Dọn là được mà." Trương Đạt Dã nói: "Dù gì cũng là anh đều xuất em thử nghiệm. Trong thời gian ngắn thì em dùng được chiêu này mấy lần?"
Wendy đặt một ngón tay dưới cằm suy nghĩ: "Liên tục sử dụng ạ? Em chưa thử bao giờ… Chắc khoảng 10 lần ngon nghẻ ạ?"
Carla bất mãn: "Này, anh không định để Wendy làm động cơ của Hope liên tục đấy chứ?"
"Đương nhiên không phải." Trương Đạt Dã bày tỏ mình không hề định chèn ép nhân viên vị thành niên: "Chỉ đang nghĩ đến cách chạy trốn thật nhanh nếu gặp tình huống nguy cấp cần chạy trốn. Hoặc nhỡ chẳng may vào nhầm Vành Đai Tĩnh Lặng thì có thể nhanh chóng lái thoát."
Carla chống nạnh: "Nhưng nếu chạy trốn như thế thì chẳng phải ném em với Wendy lại à?"
"Đúng vậy, cho nên cách này chỉ có thể dùng để tăng tốc độ lên đường, hơn nữa em sẽ bay rất mệt mỏi, còn không bằng để Cá mập khổng lồ kéo thuyền." Trương Đạt Dã cảm thấy tính thực dụng của chiêu này không cao: "Được rồi, chỉnh lý một chút rồi thử chiêu còn lại xem nào."
Trương Đạt Dã nhấc chân, nặng thế. Cậu cúi đầu mới phát hiện Tom còn treo trên chân mình: "Gió dừng rồi mà sao mày còn chưa xuống đi?"
Tom dùng sức vùng vẫy mấy cái, sau đó nở nụ cười ngượng ngùng, ý bảo không tự cởi tay chân ra được.
"... Không hổ là mày." Trương Đạt Dã cúi người xuống thử giúp Tom gỡ rối.
Ba phút sau, Wendy nghi ngờ nhìn hai vị trước mặt: "Anh Đạt Dã ơi?"
Trương Đạt Dã cứng đờ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đưa đám: "Đầu ngón tay của anh bị thắt nút với đầu ngón tay của Tom rồi..."
Carla đỡ trán, trán Wendy cũng chảy một giọt mồ hôi câm nín. Cô bé đành phải tiến lên hỗ trợ.
"Khụ khụ... Ừm..." Trương Đạt Dã hắng giọng, đã chỉnh lý xong một lúc lâu rồi mà vẫn cảm thấy khá là ngượng nghịu. Bêu xấu trước mặt cô em gái luôn thần tượng mình gì đó… Nghĩ lại thì cũng không phải lần đầu tiên nhỉ?
Trương Đạt Dã cố gắng thoát khỏi sầu muộn xấu hổ rồi nói: "Chờ lát nữa thử đứng ở đuôi thuyền dùng chiêu ‘hống’ với mặt biển, thử xem có thể khiến thuyền vọt nhanh về phía trước hoặc bay lên không. Anh đi thu buồm lại."
Carla nghi ngờ nói: "Đưa cả con thuyền bay lên á? Sao mà làm thế được?"
Wendy nhao nhao muốn thử: "Là lợi dụng lực lượng của Thiên Long hống để bay lên mà. Có khi làm được thật đấy."
"Wendy?" Carla mếu máo, đúng kiểu 'bé ngoan nhà ta bị người khác dạy hư rồi'.
Wendy cười nói: "Không sao đâu, thử một lần thôi mà."
"Được rồi, đã xong khâu chuẩn bị!" Trương Đạt Dã tìm Brook giúp đỡ, nhanh chóng buộc chắc buồm rồi về đuôi thuyền,
Wendy nhảy ra ngoài lan can, đưa tay ra sau lưng nắm chắc lan can, để người dựa sát mạn thuyền rồi hít sâu một hơi "Thiên Long..."
Tom nhìn trái rồi ngó phải, bỗng nhiên biết sau đó sắp xảy ra chuyện gì nên nhấc chân bỏ chạy. Một chiếc mèo ưu tú không thể phạm lỗi hai lần trong cùng một chuyện!
"... hống!" Khác với ban nãy, lần này Wendy sợ không hiệu quả nên cố ý dùng hết sức lực.
Gió lốc mãnh liệt bùng lên, nước biển ở mặt đuôi thuyền bị đánh cho dấy lên tầng lớp sóng gợn. Người Wendy dính sát vào thân thuyền, Hope bỗng nhiên lao nhanh về phía trước, thân thuyền hơi rời khỏi mặt biển, bay tới một khoảng rồi nảy hai nhịp trên mặt biển.
Tom vừa chạy đi đã nhanh như chớp chạy ngược lại, lần nữa ôm chặt lấy đùi Trương Đạt Dã, thành thạo như thể học nghề của nhóc gấu trúc nào đó.
"Á..." Wendy hét lên, bởi vì thuyền bè chấn động nên cô bé không đứng vững, suýt nữa rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận