One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 825: Để các em đi chào tạm biệt, các em lại bắt cóc người về cho anh à? (3)

Chương 825: Để các em đi chào tạm biệt, các em lại bắt cóc người về cho anh à? (3)
“Hì hì…” Vivi cố hết sức ngẩng mặt lên cười ngượng ngùng: “Anh Đạt Dã, mọi người, em lén chạy ra đấy!”
“Cạc!” Karoo cố gắng giơ đôi cánh lên để phụ họa theo.
Thụy Manh Manh kinh ngạc trong chốc lát: “Chúng ta có bị truy nã vì tội dụ dỗ công chúa không?”
Sharkler nói: “Có thể lắm, đây đúng là bất ngờ lớn.”
“Hả? Không đâu!” Vivi sốt ruột khoát tay: “Đợi đến khi chúng ta đi xa một chút rồi em sẽ dùng Den Den Mushi gọi cho phụ vương!”
Thành Long nghiêm túc nói: “Vậy cũng không được, quốc vương sẽ rất lo lắng.”
“Chỉ là ra ngoài đi du lịch một thời gian thôi mà! Lúc trước chẳng phải cũng đồng ý cho em đi cùng với mọi người đấy thôi?” Vivi chắp tay trước ngực, nhìn chằm chằm Thành Long không chớp mắt: “Làm ơn đi mà, chú Long!”
Đáng tiếc, chú Long đã miễn nhiễm đối với hành động đáng yêu của cô bé, từ chối ngay tắp lự: “Không được, trước đó là trong địa phận của Alabasta, hiện tại bọn tôi sắp đến nơi rất xa, cũng không biết lúc nào sẽ trở về. Đạt Dã, chúng ta quay lại đi?”
Vivi khẩn cầu: “Đừng mà! Không dễ gì em mới lẻn ra được!”
“Đúng vậy.” Perona cẩn thận liếc nhìn Trương Đạt Dã và nhắc lại câu mà cậu thường nói: “Đến thì cũng đến rồi mà…”
Wendy nhỏ giọng nói theo: “Đúng… đúng đấy. Anh Đạt Dã, bọn em cũng không nỡ rời xa Vivi.”
Trương Đạt Dã thưởng cho hai người bọn họ mỗi người một nhát chặt bằng tay, vừa bực mình vừa buồn cười: “Vậy ra đây là trò mà hai người các em bày ra đúng không? Anh kêu bọn em đi chào tạm biệt thế mà các em lại bắt cóc người ta về đây?”
Wendy và Perona kêu lên đau đớn, ôm đầu ngồi thụp xuống, lộ vẻ đáng thương nhìn cậu.
Khả năng miễn nhiễm với sự đáng yêu của Trương Đạt Dã rõ ràng chưa được đầy đủ, cậu quyết định chuyển chủ đề một cách có chiến lược: “Artoria, ngay cả cô cũng không phát hiện hai người bọn họ lén lút lên thuyền ư?”
“Hở…” Đối mặt với câu hỏi của Trương Đạt Dã, Artoria nhai nát viên sô cô la cuối cùng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Đạt Dã ơi, trước khi lên thuyền có người trốn trong khoang thuyền, từ khí tức cảm giác giống như là Vivi và Karoo.”
“...” Trương Đạt Dã không còn gì để nói, cô đang tỏ vẻ dễ thương đấy à?
Lời nhắc nhở của cô thật sự là quá kịp thời, ngay sau khi chúng ta đã phát hiện vấn đề luôn mà.
Artoria đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, mở miệng túi đồ ăn vặt nhìn qua, cẩn thận búng nhẹ vào đáy túi, sau đó dốc ngược cái túi rồi đổ vụn sô cô la ra lòng bàn tay, cuối cùng đưa nguyên nắm sô cô la vụn vào trong miệng, mặt đầy thỏa mãn.
Trương Đạt Dã chú ý tới bao bì cái túi mà Artoria đang cầm. Được lắm, tôi đã hiểu rồi, không hổ là cô.
“Em muốn cùng đi du lịch với bọn anh thì phải hỏi ý kiến của quốc vương thật đàng hoàng chứ lén lút chuồn ra ngoài là không được.”
Trương Đạt Dã không ghét Vivi, mặc dù đứa nhỏ này đôi lúc hơi lỗ mãng một chút nhưng nội tâm vẫn luôn suy nghĩ cho người khác. Chỉ có điều vì tuổi tác quá nhỏ, thỉnh thoảng cô bé sẽ không phân rõ nặng nhẹ, chẳng hạn như vì muốn giúp Pell tổ chức lễ kỷ niệm mà lẻn vào kho quân dụng trộm thuốc nổ.
Vivi mới 7 - 8 tuổi, từ từ dạy bảo vẫn còn kịp, Perona 12 - 13 tuổi nghịch như thế còn bị uốn nắn dần nữa là.
Nhưng bọn họ chung quy chỉ là một đoàn du lịch, quốc vương không gật đầu thì dù thế nào cũng không thể dẫn Vivi theo được. Trương Đạt Dã quyết đoán gọi một cú điện thoại về Alabasta.
“À lố a lồ... Khụ, mì mi mí~” Một giọng nói quen thuộc phát ra từ trong miệng Den Den Mushi: “Tôi là Igaram, xin hỏi ai đấy?”
Thật ra ông không cần tự giới thiệu người ta cũng nhận ra, Trương Đạt Dã nói: “Tôi là Trương Đạt Dã đây ạ, xin hỏi quốc vương có ở đấy không?”
“Cậu Đạt Dã, tôi đây!” Giọng nói và biểu cảm của Den Den Mushi thay đổi, thoáng vẻ lo lắng: “Cậu Đạt Dã, thật ra tôi muốn xác nhận với cậu một việc…”
“À, tôi biết đại khái ngài đang muốn hỏi điều gì.” Trương Đạt Dã nói: “Ngài đoán đúng rồi, Vivi hiện đang ở trong tay bọn tôi.”
“...” Cobra im lặng, nói thật, ông muốn báo cảnh sát.
Thành Long yên lặng nới lỏng bàn tay đang nắm cổ áo sau gáy Vivi, Trương Đạt Dã nhận ra có điểm gì đó là lạ: “Không phải, ý… ý của tôi là, Vivi hiện đang ở trên thuyền của bọn tôi, tôi muốn trưng cầu ý kiến của ngài xem còn cần đưa cô bé về hay không?”
“...” Cobra tiếp tục im lặng, càng nghe càng muốn báo cảnh sát.
“Hình như vẫn không ổn, ý tôi là... ờm, thôi hay là để chính miệng con bé nói chuyện với ngài đi…” Bản thân Trương Đạt Dã cũng rất cạn lời, hình như hôm nay có chỗ nào đó là lạ, càng nói càng có vẻ như cậu đang bắt cóc tống tiền?
“Sao anh thuộc thoại của bọn bắt cóc thế hả?” Carla nằm trong vòng tay Wendy càm ràm, thuận tiện vỗ cánh tay Wendy: “Wendy, sau này cách anh ấy xa một chút, tớ luôn có cảm giác người này có tiền án nào đó ghê gớm lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận