One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 270: Một khi bảo Tom giấu chìa khóa

Chương 270: Một khi bảo Tom giấu chìa khóa
"Ý của tôi là người trẻ tuổi có tiềm lực như các cậu nên..." Rayleigh thoáng khựng lại, lắc đầu: "Thôi. Tôi cũng về hưu rồi, cậu còn trẻ, có một số việc sớm muộn gì cậu sẽ thấy rõ thôi."
"À." Trương Đạt Dã không thèm đếm xỉa đến mấy người úp úp mở mở như vậy. Biết chân tướng còn không chịu tiết lộ, phiền chết đi được. Sao không chờ đến One Piece kết thúc rồi mới cho mình xuyên qua nhỉ. Đỡ phải bị kiểu người này gây tò mò.
Rayleigh cũng không vội đi ra, ngồi trong gian trưng bày nhìn đám Trương Đạt Dã làm việc. Thấy mấy người trẻ này lần lượt mở quầy trưng bày ra nhưng hình như cố ý bỏ quên mấy người, tính cả ông ở trong đó.
Lúc này, Trương Đạt Dã đã dẫn Tom đi lục soát quần áo và tiền tài trong tiệm. Rayleigh không nhịn được hỏi: "Sao không cứu luôn những người kia?"
"Đâu ra thợ săn tiền thưởng cứu hải tặc? Cùng lắm là tiễn chúng lên đường dứt khoát một tí." Trương Đạt Dã ném chìa khóa trong tay cho Tom: "Giữ chìa khóa cho kỹ vào. Nếu bị người cướp mất thì sáng mai mày không có phần sữa bò đâu nhé."
Tom tái mặt, hậu quả này quá nghiêm trọng, nó nhìn cái chìa khóa trong tay mà thế nào cũng cảm thấy không an toàn.
Rayleigh bật cười. Cậu ấy muốn mượn cớ đưa chìa khóa cho mình à? Người trẻ tuổi bây giờ, chỉ vì nguyên tắc không tiện hạ mặt mũi tới cứu hải tặc như mình nên đành nghĩ ra cách như thế.
Nhưng Tom chạy sang trái một vòng, chạy sang phải một vòng muốn tìm chỗ giấu chìa khóa, cuối cùng nảy ra sáng kiến, há mồm nuốt ực chìa khóa vào bụng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Rayleigh: “...”
Giờ thì ông đã khẳng định đây là con mèo mình từng gặp. Làm thế không chết mèo à? Với cả… hình như vừa rồi mình nghĩ nhiều quá, ngượng ghê.
Sau khi vơ vét một đống đồ cần thiết, đám người ngất xỉu cũng dần tỉnh lại, Trương Đạt Dã theo thông lệ đưa bọn họ một khoản lộ phí, bảo bọn họ thay quần áo rồi đi.
Đám hải tặc đã kết thúc cuộc đời tội ác trước khi kịp tỉnh lại, trong lúc đó Rayleigh có vẻ muốn ra tay cứu người, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Dù gì ông cũng không phải vú em của tất cả hải tặc, ông còn muốn an ổn ở lại đây chờ người thừa kế ý chí của Roger, không tiện gây động tĩnh quá lớn.
Tuy những nô lệ vừa được giải cứu đều không hiểu sao vừa rồi bỗng nhiên ngất xỉu, cũng không thể hỏi ra ân nhân rốt cuộc là ai. Nhưng niềm vui khi lấy lại tự do khiến bọn họ đều ngó lơ những vấn đề ấy, vui mừng kết bạn rời khỏi đây, chỉ chờ mai có thuyền sẽ rời đi.
Trương Đạt Dã nhìn lại cửa tiệm rỗng tuếch này lần cuối, quan sang nói: "Ông chú già ơi, ông có đi không đây, chúng cháu chuẩn bị đốt nhà."
"Chẳng biết thông cảm cho người già gì cả." Rayleigh vươn tay nắm lấy vòng cổ của mình, vòng cổ thoáng chốc vặn vẹo gãy lìa, nháy mắt bị ông ném lên giữa không trung, phát ra tiếng nổ vang trời.
Tiếp đó ông lại kéo còng tay xích chân ra, hơi lúc lắc tay chân một tí, thản nhiên bước ra khỏi cửa tiệm.
Một loạt động tác mượt mà trôi chảy, cũng không biết ông luyện qua bao nhiêu lần, gài bẫy bao nhiêu người mua ông rồi.
Trương Đạt Dã rút một cây diêm ra, nhấc chân Tom lên quẹt một cái vào mặt sàn rồi ném thẳng lên cửa. Khung cửa bằng gỗ bị đốt ra một vệt nhỏ, ngọn lửa ngang với lửa một ngọn nến.
Rayleigh không hiểu ra sao. Ông khá biết việc phóng hỏa, bởi vì nhà ông bị người ta đốt nên mới phiêu bạt khắp nơi, gặp được Roger.
Muốn phóng hỏa chẳng lẽ không phải chất củi xung quanh nhà, hoặc ít nhất cũng cầm cây đuốc chứ hả? Đâu ra quẹt diêm một cái rồi đứng đực ra chờ thế này?
Nhưng ngay sau đó, chuyện thần kỳ xảy ra. Chỉ thấy Trương Đạt Dã đứng cách thật xa, thổi nhẹ một hơi, ngọn lửa nho nhỏ kia thoáng cái bùng lên, bao phủ toàn bộ cửa tiệm.
Thế đã là gì, khủng bố hơn ở chỗ chưa đầy một giây mà nguyên cái tiệm đã hóa thành tro đen, hỏa hoạn tắt ngúm trong nháy mắt.
Rayleigh dám thề với trời, nhà bình thường dù có đốt ba ngày thêm ba đêm cũng chắc chắn không thể cháy sạch sẽ thế này!
"Năng lực giả à?" Rayleigh chỉ có thể đưa ra suy đoán tương đối "phù hợp lẽ thường" như thế.
Artoria và Thụy Manh Manh đã quá quen với chuyện này, Trương Đạt Dã cũng lười giải thích với Rayleigh, tùy tiện phẩy tay rời đi: "Phiền ông chú già coi như chưa từng gặp chúng cháu nhé. Dù gì bọn cháu cũng không thừa nhận đâu."
"Nên làm thì làm à?" Rayleigh nhìn bóng lưng Trương Đạt Dã: "Như vậy cũng tính là 'tự do' đi?"
"Các anh em! Đằng trước phát hiện đảo, chuẩn bị lên bờ!"
"Oa!"
Ba chiếc thuyền treo ký hiệu hải tặc giống nhau lái về phía Sabaody, trên thuyền vang tiếng hoan hô của đám hải tặc.
Tại Đại Hải Trình mà nói, mỗi lần phát hiện đảo là một lần đáng hoan hô, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc bọn chúng lại an toàn hoàn thành một đoạn đường rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận